Chương 21.3: Đại ngôn

Diêm Thấm Văn không ngờ bà ta đi tìm Cố Cẩn Nghiễn lại bị quầy lễ tân chặn lại.

"Tôi là mẹ của Cố Cẩn Nghiễn, khi nào đi tìm nó còn cần hẹn trước?" Vẻ mặt Diêm Thấm Văn không vui.

"Xin lỗi, bà không hẹn trước thì không thể lên được." Nhân viên lễ tân lịch sự nói.

Diêm Thấm Văn hít một hơi thật sâu, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra và bấm số gọi cho Cố Cẩn Nghiễn.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, nhưng lời nói của Cố Cẩn Nghiễn lại khiến bà ta rất khó chịu: "Nếu hôm nay mẹ đến đây vì chuyện đấu thầu thì không cần gặp mặt. Việc đấu thầu công khai của Cố thị không thể thay đổi được."

"Cẩn Nghiễn, Hoài Bắc là em trai con." Diêm Thấm Văn đè nén lửa giận trong lòng.

"Mẹ không cần nhắc nhở con chuyện này." Cố Cẩn Nghiễn không hiểu tại sao bà ta phải nhấn mạnh chuyện này, anh cũng không thiếu anh em, không phải sao?

"Nó khác với những người khác, hai đứa mới là anh em thân thiết nhất, nó có thể đứng vững gót chân ở nhà họ Chu, không phải còn cần con giúp sao?" Vẻ mặt Diêm Thấm Văn tận tình khuyên bảo, bà ta không tin, không có sự ủng hộ của nhà họ Diêm và nhà họ Chu, anh có thể thuận lợi giành được Cố thị?

Cố Cẩn Nghiễn khẽ cười một tiếng, phải một lúc sau giọng nói của anh mới truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: "Theo góc độ khoa học, anh em cùng cha khác mẹ và cùng mẹ khác cha đều cùng một nửa dòng máu. Không có gì gọi là thân thiết hơn cả."

"Cẩn Nghiễn, chúng ta cần nói chuyện." Diêm Thấm Văn nghĩ, nhất định là anh còn chưa hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

"Con rất bận, bà Diêm, mười hai năm trước mẹ nói với con, mẹ có gia đình mới của mẹ, hy vọng con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ, hôm nay, con cũng mong mẹ có thể hiểu được lập trường của con, con là một người làm ăn, không phải một nhà từ thiện, càng không phải con rùa trong hồ ước nguyện." Lần này, Cố Cẩn Nghiễn không chút do dự cúp điện thoại.

Về phản ứng của người ở đầu bên kia điện thoại, điều đó đã sớm không nằm trong phạm vi quan tâm của anh.

Bởi vì những lời này, sắc mặt Diêm Thấm Văn lập tức tái nhợt, bà ta biết, bà ta biết, nó đang trách mình.

Nó trách mình, tại sao lại liên lụy đến Hoài Bắc chứ, Hoài Bắc vô tội.

*

Không khí của đoàn làm phim «Đảo ngược nhân sinh» trong khoảng thời gian này hòa hợp chưa từng có, khi mọi người bật chế độ nỗ lực, bất kể là diễn viên hay nhân viên công tác từ trên xuống dưới đều trở nên bận rộn.

Mọi người mệt nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ, ai hiểu được niềm vui khi ngày nào cũng có thể hoàn thành công việc sớm.

Hai ngày nay, hành động tặng hoa của Chu Hoài Bắc vẫn tiếp tục diễn ra, đến ngày thứ ba, Lâm Điềm đoán được ngay từ đầu anh ta đã đặt hoa liền mấy ngày rồi.

A, tuy kiếp trước cô chưa từng trải qua cách ăn chơi của cậu chủ nhà giàu, nhưng cũng được chứng khiến, vì thế cô ném hoa cũng càng ngày càng thuận tay.

Ngày mai là ngày Cố Minh Cẩm xuất viện, cô đã sớm xin Ngô Chấn nghỉ phép, có lẽ do trong khoảng thời gian này cô thể hiện rất tốt, anh ta còn híp mắt hỏi cô, một ngày có đủ không?

Lâm Điềm vội vàng gật đầu liên tục, một ngày chắc chắn là đủ.

Buổi chiều cô chỉ có một cảnh, ba giờ có thể rời đi, cô định về căn hộ tắm rửa trước, không ngờ Lương Văn Xuyên lại bảo cô đến công ty một chuyến, nói rằng bàn bạc cho cô một hợp đồng quảng cáo, bảo cô đến xem qua, nếu không có vấn đề gì thì có thể trực tiếp ký hợp đồng.

"Hợp đồng quảng cáo?" Lâm Điềm không ngờ "liễu ám hoa minh*" đến sớm như vậy, hợp đồng quảng cáo lutein mà cô mong chờ bấy lâu nay không đến, Lương Văn Xuyên lại đàm phán cho mình hợp đồng quảng cáo mới.

*Trong văn hóa Trung Hoa xưa, thành ngữ: "Liễu ám hoa minh" thông thường có ngụ ý rằng: Khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước.

Cô không nhịn được hỏi: "Anh Lương, hợp đồng quảng cáo gì vậy?"

"Chính em làm cái gì em không biết sao?" Lương Văn Xuyên tức giận nói, bài đăng trên Weibo của cô chỉ thiếu nước bảo công ty người ta chuyển tiền.

Cũng rất trùng hợp, năm nay hợp đồng người phát ngôn cũ của công ty kia cũng vừa hết hạn, cô vừa vặn có thể nối tiếp.

"Em làm cái gì?" Lâm Điềm ngơ ngác.

"Được rồi, chúng ta đến công ty nói chuyện." Lương Văn Xuyên dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải chuyện như vậy.

Sau khi đến công ty, Lâm Điềm mới biết, hợp đồng quảng cáo mới của cô hóa ra là Lutein, cũng phải, cô còn có quản lý và công ty, chuyện đàm phán hợp đồng, công ty người ta đương nhiên sẽ trực tiếp đến gặp Lương Văn Xuyên mới đúng.

Khó trách về sau cô không nhận được tin nhắn riêng, cô vừa mừng vừa có chút thấp thỏm: "Vậy anh Lương, hãng nào đang tìm em thế?"

Nếu như không phải là hãng cô đã thử, có phải cô nên tự mình thử trước xem thế nào không?

"Có ba hãng tìm đến, anh chọn hãng em mua. Chẳng lẽ em có ý tưởng gì mới?" Lương Văn Xuyên khá dân chủ trong những vấn đề này.

"Lại có tận ba hãng?" Lâm Điềm hoàn toàn kinh ngạc.

"Đúng vậy, đây là tài liệu và báo giá tương ứng của bọn họ, em có thể xem qua hết." Lương Văn Xuyên đưa cho cô một chồng tài liệu.

"Chọn hãng ấy đi." Lâm Điềm nhanh chóng đưa ra quyết định, dù sao cô cũng đã tự mình thử qua.

"Được, vậy việc tiếp theo là ký hợp đồng, bên đoàn làm phim của em thế nào?" Lương Văn Xuyên đã tới đoàn làm phim mấy lần, mỗi lần đi đều là Lâm Điềm đang quay phim, thấy cô biểu hiện không tệ, anh ta cũng không ở lại lâu.

"Khá tốt, đặc biệt là bầu không khí của đoàn làm phim." Nói đến đây, Lâm Điềm không khỏi thở dài, cũng không biết là ai dẫn đầu nỗ lực chăm chỉ, làm hại giấc mộng cá muối của cô tan vỡ.

"Đúng rồi, lúc trước công ty đã mua một bộ IP lớn tiên hiệp,

là dự án lớn năm sau, rất nhanh sẽ tiến hành phỏng vấn trong công ty, em có thể tìm hiểu trước." Ý định của Lương Văn Xuyên là để Lâm Điềm lấy được vai nữ thứ ba.

"Phim tiên hiệp?" Lâm Điềm nghĩ, nếu như cô đoán không lầm thì bộ phim này là bộ phim định tình của nam chính và nữ chính.

Nghĩ đến đây, cô vội vàng lắc đầu: "Em không hợp với phim tiên hiệp lắm?"

"Chưa thử làm sao biết không hợp?" Lương Văn Xuyên hỏi ngược lại.

"Anh Lương, ờ, thật ra thì, có lẽ tâm sự nghiệp của em không mạnh như anh tưởng tượng." Lâm Điềm nói xong không khỏi cẩn thận nhìn Lương Văn Xuyên một chút.

Phim tiên hiệp tuy thu hút người hâm mộ nhưng cũng thu hút sự mắng mỏ, hơn nữa còn chung đoàn làm phim với nam nữ chính, Lâm Điềm đương nhiên không đồng ý.

"Nếu như thế, lúc đó vì sao em muốn vào ngành này?" Lương Văn Xuyên không hiểu.

"Đóng phim là sở thích của em, em không hy vọng một ngày nào đó mình sẽ ghét nó." Lâm Điềm với vẻ mặt nghiêm túc nói, kiếp trước ban đầu cô bước vào ngành này vì thích đóng phim.

Nhưng rồi ngày càng có nhiều thứ cô không thể khống chế được, một khi sở thích trở thành công việc thì tính chất đã thay đổi.

"Em không thích phim tiên hiệp?" Lương Văn Xuyên hiểu ý cô, có thể nhận kịch bản mình thích, không muốn nhận kịch bản mình không thích.

"Xem như thế đi." Lâm Điềm không nghĩ tới mình nói đã nói đến mức này, Lương Văn Xuyên vẫn chưa từ bỏ mình, trong lòng đột nhiên có chút cảm động.

Cô quyết định lần sau Lương Văn Xuyên đưa cho cô kịch bản, chỉ cần không có nam nữ chính, cô nhất định sẽ không từ chối.

"Được rồi, đợi em quay xong bộ phim này rồi nói." Lương Văn Xuyên nghĩ, có lẽ sau khi bộ phim này phát sóng, cô sẽ có suy nghĩ

khác.

"Cảm ơn anh Lương." Lâm Điềm nói lời cảm ơn này rất chân thành.

Lâm Điềm vừa muốn rời đi thì nhìn thấy có người đẩy cửa đi vào: "Anh Lương."

"Gia Tự, sao em lại tới đây?" Trong giọng nói của Lương Văn Xuyên tràn đầy kinh ngạc.

Nghe được giọng điệu quen thuộc của Lương Văn Xuyên, Lâm Điềm vang lên tiếng còi báo động, chờ đã, quan hệ của anh ta và nam chính trở nên tốt như vậy từ khi nào, sao cô lại không biết?

"Em rất hứng thú với buổi thử vai anh nói hôm qua." Lục Gia Tự vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Lâm Điềm, người mới suýt thì bị Đại Mậu hiểu lầm là fan cuồng.

"Được, chờ thời gian thử vai được xác định, anh sẽ thông báo cho cậu."

Sau khi Lục Gia Tự rời đi, Lâm Điềm mới nhỏ giọng nói: "Anh Lương, thử vai gì vậy?" Như thế cô mới có thể tránh trước.

"Vừa rồi còn nói không thích, sao, em lại đổi ý?" Lương Văn Xuyên cười như không cười nhìn về phía Lâm Điềm.

"Buổi thử vai mà anh ấy vừa nói là bộ phim tiên hiệp kia ạ?"

"Ừm, Lâm Điềm, Lục Gia Tự có rất nhiều fan bạn gái, nói như vậy, em hiểu ý anh không?" Lương Văn Xuyên nhìn về phía Lâm Điềm nói.

"Yên tâm anh Lương, em không có hứng thú với anh ấy." Lâm Điềm chỉ thiếu mỗi thề, mới khiến Lương Văn Xuyên mới tin tưởng mình.

Thế Lâm Điềm mới biết Lương Văn Xuyên rất xem trọng bộ phim tiên hiệp được đầu tư lớn kia, còn đầu tư tiền vào đó nữa, cho nên anh ta chủ động liên lạc với Lục Gia Tự, hy vọng anh có thể thử xem.

Lần này Lâm Điềm mới hoàn toàn yên lòng, cô còn tưởng mấy ngày không gặp, anh ta đã ký hợp đồng với Lục Gia Tự rồi.

Sau khi rời công ty, Lâm Điềm trực tiếp trở về nhà họ Cố, ngày mai Cố Minh Cẩm sẽ xuất viện, mọi người đi cùng nhau khá tốt.

Khi cô quay về, chỉ có Cố Cẩn Mặc ở nhà, hai nhân viên văn phòng còn lại vẫn chưa tan làm.

"Ôi chao, người phát ngôn lutein của chúng ta về rồi đấy à?"

【Cậu hai Cố giỏi ăn nói kỳ cục thiệt đấy!】

"A, sao anh biết được thế, anh hai?" Lâm Điềm cũng rất tò mò, hôm nay cô chưa ký hợp đồng nhưng anh ta lại biết.

"Bởi vì quảng cáo đại ngôn của cô sẽ do tôi quay, bất ngờ không?" Cố Cẩn Mặc nói xong không khỏi cười khẽ một tiếng.

Kỳ thực anh ta không nhận quay quảng cáo, nhưng lần này tình huống đặc biệt, đạo diễn ban đầu tạm thời có sắp xếp khác, cho nên cố ý nhờ anh ta đến thay.

"Thật sao, vậy thì tốt quá." Vẻ mặt Lâm Điềm kinh ngạc.

【 Bất ngờ, ha ha, có mà khϊếp sợ thì có. 】

Nhìn thấy sự khϊếp sợ trong mắt cô, Cố Cẩn Mặc rất vui vẻ, anh ta chậm rãi mở miệng: "Đúng rồi, sau khi ký hợp đồng quảng cáo có phải cô sẽ có kẹo mềm ăn không hết?"

"Có lẽ là vậy!" Lâm Điềm cũng có chút không xác định.

"Thật trùng hợp, tôi cũng vậy, sau này chuẩn bị quà cảm ơn nhớ đổi loại khác." Cuối cùng anh ta cũng có thể nói lời tạm biệt với hàng bán buôn của cô.

【Làm sao anh ta biết sau này mình định tặng cho bọn họ trà dâu tằm dưỡng sinh?】

Cố Cẩn Mặc: ? ? ? Ý của cô là, về sau còn muốn bán buôn những thứ khác đúng không?

"Được, anh hai, lần sau em nhất định sẽ tặng cho anh thứ khác." Lâm Điềm tỏ vẻ ngoan hiền nói.

"Tặng cái gì?" Mãi đến khi Cố Cẩn Nghiễn lên tiếng, hai người mới phát hiện anh và Cố Thi Dao đã đến phòng khách.

"Không có gì, anh hai nói thị lực của anh ấy không có vấn đề, không cần kẹo mềm." Lâm Điềm mở miệng trước khi Cố Cẩn Mặc nói chuyện.

Khi cô nói chuyện, không khỏi quan sát Cố Cẩn Nghiễn nhiều hơn, trông anh không khác gì lúc trước.

【 Xem ra Diêm Thấm Văn vẫn còn có chút lương tâm cuối cùng, không đi tìm anh.】

Trong lúc nhất thời, toàn thân Cố Cẩn Nghiễn đều tản ra khí lạnh, anh không ngờ điều mà anh thấy xấu hổ nhất lại bị cô nhìn thấy.