Chương 21.2: Đại ngôn

Bởi vì biểu hiện của Lâm Điềm, mọi người trong đoàn đều nỗ lực một cách khó hiểu, nhân viên công tác hiển nhiên phát hiện những nghệ sĩ không có cảnh diễn đều đang nghiên cứu kịch bản.

Cố gắng nghiên cứu thật chứ không phải kiểu làm dáng, Ngô Chấn chắp tay sau lưng đi vòng quanh đoàn làm phim, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Sau này mọi người đều nỗ lực như mức độ này, lo gì không có phim truyền hình chất lượng cao.

Lâm Điềm ôm giấc mơ làm cá ướp muối còn chưa biết mình đã trở thành vua nỗ lực trong mắt người khác, lúc này cô đang cầm điện thoại di động, lướt Weibo, ngày ngày cô chăm chỉ cập nhật trạng thái tài khoản chính vẫn có chút thu hoạch.

Ít nhất mỗi ngày đều có người hâm mộ mới, tuy mới chỉ có hàng trăm nhưng cô cũng rất hài lòng, ai bảo lượng fan của cô ít chứ?

Điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là món dâu khô ngâm nước cô đăng lần trước lại được rất nhiều người hưởng ứng.

Tối nay ăn thịt nướng: Dâu khô ngâm nước thật sự đỉnh của chóp, chị em yên tâm thử nhé.

Mèo con không ăn cá: Thử ngâm hai lần, lại còn không tệ?

Không có sự phân biệt giữa lẩu và malatang: Người không uống nước lọc thực sự bị khơi lên hứng thú.

Bọn trẻ rất vui: Tôi đã thử cho các chị em rồi, ngon thiệt nha.

Trong một số bình luận, có không ít người chia sẻ kinh nghiệm và những gì họ bổ sung thêm vào đồ uống, Lâm Điềm cực kỳ hoài nghi Quý Vi đã học được từ bọn họ.

Nhưng có thêm những thứ khác, hương vị có vẻ ngon hơn một chút thật, lần sau có thể chia sẻ tiếp với bọn họ.

Lâm Điềm nhìn chằm chằm cuộc thảo luận của bọn họ, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng mới, liệu cô có thể tiếp tục giới thiệu Lutein không nhỉ, có khi cô lại nhận được lời mời làm người đại diện chưa biết chừng.

Khi đó, cô có thể thực hiện tự do lutein rồi, ai bảo cô đã buông lời trước mặt Cố Cẩn Mặc.

Nói làm liền làm, Lâm Điềm còn đính kèm ảnh lịch sử mua hàng, chứng minh lời cô nói là sự thật.

Vốn tưởng rằng bọn họ cũng sẽ hưởng ứng lần giới thiệu này, không ngờ bọn họ đều đang thảo luận xem cô có phải là người bán buôn hay không.

Lí lẽ cũng không khác của Cố Cẩn Mặc là mấy.

Lâm Điềm: Cô rất tức giận, cô không muốn làm người bán buôn, cô chỉ muốn làm người phát ngôn thôi được không?

Lâm Điềm chắp tay trước ngực cầu nguyện, nhờ Big Data đẩy nội dung này đến trước mặt các ông trùm kinh doanh, để bọn họ có thể nhìn thấy cô.

Thậm chí cô còn hy vọng có doanh nghiệp sẽ gửi tin nhắn riêng cho cô, bá đạo nói với cô rằng: XX cho cô bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi.

Đáng tiếc, tưởng tượng thì đẹp đẽ, hiện thực lại tàn khốc, Lâm Điềm từ bệnh viện trở về cũng chưa nhận được tin nhắn riêng như vậy.

Quả nhiên muốn đãi ngộ như thế, chỉ có thể buổi tối ngủ nâng gối lên cao một chút, dù sao trong mộng cái gì cũng có.

Vốn Lâm Điềm muốn về chung cư, không ngờ tài xế lại trực tiếp đưa cô đến nhà họ Cố, cũng trách vừa rồi cô quên nói.

Cũng may vì Cố Minh Cẩm nằm viện nên ba anh em nhà họ Cố không thường xuyên về nhà, Lâm Điềm lại cảm thấy mình có thể.

"Cô Lâm, tôi đã nấu canh nấm tuyết và hạt sen, cô có muốn ăn không?" Cô giúp việc hỏi.

Nghĩ tới lượng vận động của mình hàng ngày, lại thêm đây là thực phẩm tốt cho da, cô gật đầu: "Vậy thì ăn một bát đi."

Có lẽ biểu cảm rối rắm trên mặt cô quá rõ ràng, cô giúp việc cười nói: "Cô Thi Dao đã dặn làm loại ít đường, cô đừng lo lắng quá."

"Thi Dao trở về?" Lâm Điềm có chút kinh ngạc, không phải cô cả không thích sống ở đây sao?

"Ừ, còn đang tập thể dục ở tầng dưới." Cô giúp việc đi vào bếp và múc một bát cho cô.

Tay nghề của cô giúp việc thực sự rất tốt, mọi thứ cô làm đều rất ngon, Lâm Điềm nghĩ, nếu một ngày nào đó rời khỏi nhà họ Cố, có lẽ cô giúp việc là người mà cô lưu luyến nhất.

"Ăn cái gì vậy, còn nữa không?" Giọng điệu quen thuộc của Cố Cẩn Mặc khiến Lâm Điềm sửng sốt trong giây lát.

【Hôm nay có chuyện gì vậy, một người hai người đều ở nhà?】

Ánh mắt lướt qua đỉnh đầu cô, Cố Cẩn Mặc khẽ hừ một tiếng, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Hỏi cô đó."

"Canh nấm tuyết hạt sen, một loại thực phẩm tốt cho da, anh hai có muốn ăn không?" Lâm Điềm mỉm cười ngọt ngào nhìn người đối diện.

"Muốn, vì sao không muốn, tôi chính là người đảm nhiệm vị trí visual trong giới đạo diễn đó." Cố Cẩn Mặc nói xong sờ cái cằm đã lún phún râu, mấy ngày nay hình như hơi tang thương một chút.

【Quả nhiên, khi đàn ông tự luyến thì phụ nữ chẳng nhằm nhò gì 】

【Hi vọng tất cả đàn ông đều nỗ lực, chăm chỉ, bớt mấy người đàn ông bình thường nhưng quá đỗi tự tin về bản thân, thêm mấy người đàn ông đẹp trai tự giác, tốt nhất là những người có cơ bụng tám múi】

Cố Cẩn Mặc: ? ? ? Ý cô là mình là người đàn ông bình thường nhưng quá đỗi tự tin về bản thân? Anh ta không phục.

"Hôm nay náo nhiệt thế?" Lúc Cố Thi Dao xuất hiện, trên cổ cô vẫn còn quấn một chiếc khăn mặt.

"Hôm nay anh tới bên đó một chuyến, bọn họ rất tình nguyện." Cố Cẩn Mặc nhìn Cố Thi Dao nói.

"Được, đến lúc đó anh có thể trực tiếp liên hệ bọn họ." Nếu bọn họ đồng ý, Cố Thi Dao cũng không có gì để nói.

Lâm Điềm không biết hai người đang chơi trò bí hiểm gì, nhưng cô cũng không tiện tò mò, tầm mắt của cô rơi trên người Cố Thi Dao.

【Vừa giàu vừa xinh đẹp, lại rất tự giác, like cho cô cả của chúng ta. 】

Lúc này cô giúp việc mang món canh nấm tuyết đến trước mặt hai anh em, còn không quên hỏi thăm: "Có cần làm bữa khuya không?"

"Vậy ăn chút tôm hùm chua cay, hai đứa thì sao?" Cố Cẩn Mặc nhớ tới bia mình mua lần trước vẫn còn.

"Em không ăn đâu." Bây giờ Cố Thi Dao vẫn còn ảo não tối qua ăn thịt kho và sườn kho, lần này cô từ chối rất dõng dạc.

"Tôm hùm chua cay?" Lâm Điềm hơi rung rinh, nhưng một chút lý trí cuối cùng vẫn còn sót lại.

"Ngày mai em có cảnh quay, em cũng không ăn." Lâm Điềm cố gắng khiến mình từ chối dứt khoát một chút.

Cố Cẩn Mặc không ngờ có một ngày anh ta tìm người ăn cơm cùng ở nhà, hơn nữa còn thất bại, ăn một mình chẳng có gì vui, dù sao ông già cũng không có ở nhà, anh ta dứt khoát hẹn người ra ngoài ăn.

Lâm Điềm vốn còn muốn ngửi mùi thơm để thỏa mãn cơn thèm của mình không khỏi nhìn trời, sao người này nói đổi liền đổi.

【May nhà họ Cố không có giờ giới nghiêm, nếu không với kiểu như anh ta có thể thuận lợi lấy được tiền tiêu vặt mới là lạ. 】

Cố Cẩn Mặc biết cô chỉ đang ghen tị với mình, nên thản nhiên cười nói: "Muốn tôi gói mang về cho cô không, tôm nhà này mùi vị ngon lắm."

"Cảm ơn, không cần đâu anh hai." Lâm Điềm mỉm cười từ chối.

【Hờ hờ, tôi sợ anh hạ độc 】 Lâm Điềm yên lặng mắng.

Cố Cẩn Mặc: Ha ha, biết thì tốt.

Ăn xong canh nấm tuyết, lúc Lâm Điềm lên tầng đặc biệt chú ý đến động tĩnh ở phía phòng làm việc.

Cửa phòng làm việc đóng chặt làm Lâm Điềm không thấy được tình huống bên trong, nhưng cô đoán chắc hẳn Cố Cẩn Nghiễn không về.

Theo ý của Cố Minh Cẩm, ông sẽ không giao dự án đó cho Chu Hoài Bắc, mà Diêm Thấm Văn rất yêu thương con trai mình, chắc chắn sẽ không buông tha, thậm chí có thể sẽ tìm tới chỗ Cố Cẩn Nghiễn.

Chỉ nghĩ thôi đã khiến Lâm Điềm cảm thấy tức giận, vậy Cố Cẩn Nghiễn thì sao, mẹ ruột tìm anh chỉ vì giúp đỡ em trai cùng mẹ, chắc chắn anh cảm thấy rất khó chịu.

Lúc này Lâm Điềm vô cùng đồng cảm với tâm trạng của Cố Cẩn Nghiễn, giống như năm đó, cô vui vẻ chia sẻ số tiền đầu tiên cô kiếm được với gia đình.

Điều cô đợi được không phải là lời khen ngợi của bố mẹ mà là giọng nói lạnh nhạt của mẹ: "Đúng lúc, em trai con muốn đổi điện thoại mới, dùng số tiền này mua đi."

Những lời nói thờ ơ của mẹ không thể nghi ngờ là một đòn giáng mạnh đối với Lâm Điềm,

cũng chính lúc này, cô dường như hiểu rằng dù cô có làm việc chăm chỉ đến đâu hay trở nên giỏi giang cỡ nào, bọn họ không thích mình là không thích mình.

Bọn họ thiên vị em trai không cần bất kỳ lý do gì, mọi sự nỗ lực và kỳ vọng của cô chỉ là một trò cười mà thôi.

Lâm Điềm phải mất rất nhiều năm mới có thể bình tĩnh khi nhắc tới những chuyện này.

Thời gian luôn có thể chữa lành tất cả, những gì cô có thể làm được, cô tin rằng Cố Cẩn Nghiễn cũng có thể làm được, dù sao anh giỏi hơn mình rất nhiều.

*

Hình ảnh mà Lâm Điềm mong đợi đã không xuất hiện, hôm nay Cố Cẩn Nghiễn đến bệnh viện thăm Cố Minh Cẩm, hai cha con đều ăn ý không đề cập đến chuyện này.

Nhưng chuyện này nếu không nhắc tới, cũng không có nghĩa nó đã qua, đến bây giờ Cố Minh Cẩm vẫn không biết Diêm Thấm Văn vì bị Cố Cẩn Nghiễn từ chối mới đến tìm ông.

Cố Cẩn Nghiễn không biết bà ta có tiếp tục đến tìm mình hoặc tìm ông hay không, những chuyện này cũng không có gì phải tránh né, anh đã qua cái tuổi cần tình cảm gia đình từ lâu, hiện tại mới lo lắng muộn màng chỉ là chuyện tiếu lâm trong mắt Cố Cẩn Nghiễn.

Anh vốn tưởng rằng chiều nay sẽ có thể gặp hai mẹ con kia, nhưng bây giờ xem ra lần này bọn họ ngược lại bình tĩnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều.

Lúc anh tắt máy tính mới phát hiện trên WeChat có thêm một tin nhắn và hai bức ảnh.

Bức ảnh gửi tới là món quà anh nhờ thư ký chọn cho anh.

【Đàn anh, món quà anh muốn đã chọn xong rồi. 】

Từ An Khiết không chỉ là thư ký mà còn là đàn em cùng chuyên ngành với anh, cô đã làm việc ở Cố thị được một năm, anh luôn thưởng thức năng lực làm việc của cô.

Giống như việc chọn quà này, cô không chỉ chọn xong cho mình mà còn cho mình phương án B để lựa chọn.

Đây là quà sinh nhật của Diệp Hi, trước đây những món quà như vậy đều do Từ An Khiết hoặc trợ lý toàn quyền phụ trách, nhưng lần này thì khác.

Lần này Cố Minh Cẩm nhập viện, Diệp Hi suốt ngày chăm sóc ông, có lẽ Từ An Khiết cũng nhìn thấy điều này, cho nên chọn quà mới có phương án B.

Anh xem hai bức ảnh, cuối cùng chọn chiếc trâm cài ở bức ảnh đầu tiên, thuận tiện gửi cho cô một tin nhắn:【Vất vả rồi. 】

Xử lý xong những thứ này, Cố Cẩn Nghiễn mới trở về phòng ngủ.

*

Sáng sớm hôm sau, Lâm Điềm nhận được hoa do Chu Hoài Bắc đưa tới, lần này không còn là hoa hồng đỏ ngày hôm qua, mà là hoa tulip, vẫn tinh xảo và hoàn hảo như cũ.

Trên tấm thiệp ngoại trừ chữ viết giống nhau, nội dung thì hoàn toàn khác, Lâm Điềm không khỏi cười lạnh một tiếng, Chu Hoài Bắc bán buôn mấy lời tỏ tình sến sẩm này à?

Cô tưởng hôm qua mình đã bày tỏ rất rõ ràng, không ngờ người này vẫn chưa bỏ cuộc.

Cô vẫn ném hoa cho Quý Vi, để cô ấy tùy ý xử lý, chờ lát có cuộc gọi lạ thì vẫn không cần để ý tới.

Có điều bây giờ Chu Hoài Bắc thật sự không có thời gian tới gặp Lâm Điềm, trước đó anh ta khoe khoang với ông cụ, vỗ ngực bảo đảm có thể giành được dự án của Cố thị.

Hôm qua vừa có kết quả, mấy anh em họ của anh ta không kịp chờ đợi đến trước mặt ông cụ chế giễu anh ta.

Anh ta không khỏi siết chặt nắm đấm, mặc cho bọn họ chế nhạo và giễu cợt, còn chưa đến giây phút cuối cùng, tạm thời cứ mặc bọn họ đi.

Về phần chuyện của Lâm Điềm, hôm nay anh ta cũng chẳng có lòng nào, hoa và thiệp gửi hôm nay đều là những thứ anh ta trực tiếp đặt mua luôn bảy ngày vào hôm qua.

"Hoài Bắc, gần đây không phải Cố Cẩn Nghiễn là người quản lý Cố thị sao? Nói gì thì nói hai người cũng là anh em, sao cậu ta lại không cho cháu một chút mặt mũi này chứ?" Người nói chính là bác hai nhà họ Chu.

"Đúng vậy, trước đây còn nói chắc rồi, kết quả bây giờ lại xảy ra chuyện này."

Bên tai anh ta vẫn tiếp tục có tiếng giễu cợt, Chu Hoài Bắc tự nhủ phải bình tĩnh lại, rất nhanh, ông cụ ngồi ở vị trí trung tâm chậm rãi nói: "Được rồi, chỉ là một dự án thôi, không trúng thầu cũng không sao, vừa vặn để Hoài Bắc nhân cơ hội này trở lại công ty làm việc."

Ông cụ vừa dứt lời, những người khác đều thay đổi sắc mặt, ông cụ có ý định để Chu Hoài Bắc tới công ty?

Ngay cả bản thân Chu Hoài Bắc cũng sửng sốt, vốn tưởng rằng lần này mình sẽ bị khiển trách, không ngờ ông nội lại nhân cơ hội để anh ta về công ty? Trong lúc nhất thời, anh ta cũng không thể hiểu được tâm tư của ông cụ.

Ông cụ Chu không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn mọi người, chỉ cần mối quan hệ giữa Cố Cẩn Nghiễn và con dâu thứ ba còn đó, quan hệ giữa bọn họ với Cố thị sẽ không bị phá vỡ, tương lai còn dài, suy cho cùng bọn họ vẫn hơi thiếu kiên nhẫn.

Nhìn thấy khuôn mặt khó coi của những người xung quanh, Chu Hoài Bắc không khỏi nhếch môi.

Anh ta biết, sao ông cụ có thể tùy tiện bỏ đầu mối Cố thị này được.

Đồng thời, trong lòng anh ta cũng tràn đầy ghen tị với Cố Cẩn Nghiễn, đều cùng một mẹ sinh ra, anh chỉ may mắn được đầu thai trong nhà họ Cố mà thôi.