Chương 21.1: Đại ngôn

Lâm Điềm thô bạo vò nát tấm thẻ trong tay thành một cục, vẻ chán ghét trong mắt lộ rõ, Quý Vi ở bên cạnh hiểu ra: "Điềm Điềm, vậy em vứt hoa này đi nhé?"

Lâm Điềm đang định gật đầu, chợt nhớ tới cảnh quay buổi chiều cần hoa hồng, cô lập tức đổi ý: "Em đi hỏi tổ đạo cụ xem đã mua hoa buổi chiều chưa? Nếu chưa thì dùng cái này đi, nếu mua rồi thì em xem mà xử lý."

"Được, Điềm Điềm." Quý Vi ôm bó hoa nhanh chóng đi về phía tổ đạo cụ.

Tổ đạo cụ dự định buổi trưa sẽ đích thân đến tiệm hoa chọn hoa, ai bảo Ngô Chấn vẫn luôn yêu cầu nghiêm khắc chứ. Sau khi nghe được ý định của Quý Vi, lại nhìn bó hoa cô ấy mang đến, hai mắt mọi người sáng lên.

Hoa này thoạt nhìn là nhập khẩu, đóng gói cũng rất cẩn thận, bọn họ rối rít cảm ơn Quý Vi.

"Không sao, mọi người cần dùng là tốt rồi." Sau khi đưa hoa xong, Quý Vi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Biết tổ đạo cụ nhận hoa, Lâm Điềm gật đầu, đây cũng là tận dụng đồ bỏ.

Bây giờ nhớ lại ánh mắt Chu Hoài Bắc trần trụi nhìn mình trong bệnh viện, cô vẫn cảm thấy buồn nôn.

Cô không rõ, tại sao cùng một mẹ sinh ra lại có sự khác biệt lớn như thế, trong đầu cô nhanh chóng có câu trả lời.

Bởi vì hoàn cảnh trưởng thành nên ba anh em nhà họ Cố từ nhỏ luôn được giao cho bảo mẫu, mà nhìn cách ở chung giữa Diêm Thấm Văn và Chu Hoài Bắc, vừa nhìn anh ta là biết được cưng chiều từ nhỏ đến lớn.

Với bộ dạng ngả ngớn của Chu Hoài Bắc, hiển nhiên từng gây không ít tai họa, có thể bình an cho đến bây giờ, không thể thiếu người dọn dẹp mớ hỗn độn này cho anh ta.

Đại khái bởi vì cùng trải qua, Lâm Điềm có thêm một chút đồng cảm với Cố Cẩn Nghiễn, cô nghĩ, Cố Minh Cẩm thật sự nên cười trộm, dưới hoàn cảnh như vậy, ba anh em nhà họ Cố cũng không trở nên lệch lạc.

"Điềm Điềm, sắp đến chị rồi." Quý Vi bưng cốc nước tới nhắc nhở cô.

Lâm Điềm đứng dậy, cô đi tìm thợ trang điểm trang điểm lại, chờ quay xong cảnh này thì cảnh quay hôm nay cũng cô cũng coi như hết.

Khúc nhạc dạo tặng hoa vừa rồi khiến mọi người không khỏi đoán mò, thậm chí có người còn suy đoán hoa là do Cố Cẩn Mặc tặng.

Mãi cho đến khi nhìn thấy Lâm Điềm vứt tấm thiệp, thậm chí còn trực tiếp đưa hoa cho tổ đạo cụ, mọi người mới từ bỏ ý định, có lẽ do một người theo đuổi không đủ tư cách tặng.

Cảnh quay của Lâm Điềm đã tiến triển đến đoạn, mọi người xung quanh bắt đầu công kích cô vì thiên kim thật, ngay cả chồng chưa cưới của cô, vừa vặn cảm xúc chán ghét đối với Chu Hoài Bắc vẫn chưa biến mất nên cảnh này một lần đã qua.

"Lâm Điềm, làm rất tốt." Ngô Chấn không tiếc lời khen ngợi cô.

Nếu mọi người đều có tiêu chuẩn như Lâm Điềm, anh ta cũng không quan tâm bọn họ xin nghỉ phép.

Chung Viễn Thần lau mồ hôi trên trán, vừa rồi anh ta được Lâm Điềm dẫn dắt vào cảnh phim, nếu chỉ dựa vào anh ta, anh ta căn bản không thể nhập vai nhanh như vậy.

Khi anh ta ngẩng đầu định nói lời cảm ơn với Lâm Điềm, mới phát hiện cô đã rời đi lâu rồi.

"Điềm Điềm, vừa rồi có một số gọi cho chị ba lần, em không nghe, sau đó lại gửi tin nhắn." Đây là số riêng của Lâm Điềm, cô từng dặn dò cô ấy không cần để ý số lạ.

Quý Vi có trực giác những cuộc gọi này là do người tặng hoa hôm nay gọi tới.

Ba lần, ai kiên trì như vậy? Lâm Điềm trước tiên bấm vào tin nhắn:【Lâm Điềm, tôi là Chu Hoài Bắc, tối nay tôi đã đặt nhà hàng rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé, tôi sẽ đón cô. 】

Giọng điệu bố thí này khiến Lâm Điềm trực tiếp chặn anh ta, tên xúi quấy này đã chơi đến mức bắt mẹ ruột đi cầu xin chồng cũ rồi mà anh ta còn tâm trí mời cô đi ăn tối?

Nghĩ tới Cố Cẩn Nghiễn mỗi ngày đều làm việc chăm chỉ, tăng ca, Chu Hoài Bắc quả nhiên là phường giá áo túi cơm.

*

Theo quan điểm của Chu Hoài Bắc, anh ta có thể thích Lâm Điềm, đồng thời chủ động mời cô đã đủ cho cô mặt mũi, nhưng anh ta không bao giờ ngờ rằng Lâm Điềm lại chặn số anh ta.

Không phải con chồng trước này thật sự cho rằng mình là cô chủ nhà họ Cố chứ, còn chơi lạt mềm buộc chặt với anh ta?

Đáng lẽ anh ta không nên để ý đến người không biết điều như vậy, nhưng nghĩ đến phản ứng của Cố Cẩn Nghiễn lúc đó, Chu Hoài Bắc không ngại cho Lâm Điềm thêm một cơ hội nữa.

Về phần chuyện đấu thầu của Cố thị, hiện tại anh ta hoàn toàn không lo lắng, mẹ anh ta đã tìm ông già Cố, anh ta tin tưởng ông già này chắc chắn sẽ cho chút tình mọn ấy, dù sao mẹ anh ta mới là vợ cả.

Huống hồ, chuyện ly hôn lúc trước là mẹ anh ta đề nghị.

Ngay lúc Chu Hoài Bắc sai trợ lý điều tra địa chỉ đoàn làm phim của Lâm Điềm, phụ nữ mà, đều có lòng hư vinh cả thôi, chờ lát anh ta lái xe thể thao mang quà đến đón cô, anh ta không tin cô có thể từ chối.

"Chu tổng, người đến Cố thị báo tin, đấu thầu lần này thất bại." Tiếng trợ lý càng ngày càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng càng cúi gằm mặt.

Nụ cười trên mặt Chu Hoài Bắc vẫn còn nguyên, bỗng nhiên nghe được tin tức, vẻ mặt nháy mắt trở nên dữ tợn: "Anh nói cái gì?"

"Đấu thầu thất bại, Cố thị chọn công ty khác." Trợ lý nói xong không tự giác lùi lại một bước.

Quả nhiên, giây tiếp theo, anh ta nhìn thấy Chu Hoài Bắc đẩy hết đồ đạc trên bàn xuống đất, lạnh lùng nói: "Ra ngoài."

"Dạ, Chu tổng." Trợ lý vội vàng rời khỏi văn phòng, lúc đóng cửa lại, anh ta nghe thấy giọng nói tức giận của Chu Hoài Bắc ở bên trong.

"Mẹ, ông già họ Cố có ý gì?" Cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của Chu Hoài Bắc.

Diêm Thấm Văn còn có chút mờ mịt, phải một lúc sau bà ta mới bừng tỉnh: "Hoài Bắc, con vừa nói gì thế?"

"Con nói ông già họ Cố giao dự án đó cho người khác, không phải mẹ nói ông ta nhất định sẽ giao cho con sao?" Nói xong lời cuối cùng, âm lượng của Chu Hoài Bắc không tự giác đề cao.

Nhà họ Chu có rất nhiều anh em họ, thậm chí anh ta còn khoe khoang trước mặt ông nội, bây giờ bảo anh ta giấu mặt vào đâu?

Diêm Thấm Văn không ngờ rằng Cố Minh Cẩm lại từ chối bà ta, chuyện này với ông chỉ là tiện tay mà thôi, huống hồ, không phải chính ông cũng đã nói ly hôn vẫn là bạn bè sao?

Diêm Thấm Văn cảm thấy mình bị đâm sau lưng, nếu ông không đồng ý, ngày đó trong bệnh viện có thể trực tiếp nói với bọn họ, mà không phải cho bọn họ hy vọng lại tự tay phá vỡ.

Diêm Thấm Văn gọi điện nằm trong dự đoán của Cố Minh Cẩm, nhiều năm như vậy, bà ta vẫn không giữ được bình tĩnh như ngày nào.

Điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy giọng nói tức giận của Diêm Thấm Văn: "Cố Minh Cẩm, ông có ý gì?"

"Diêm Thấm Văn, ở giới kinh doanh nói chuyện kinh doanh, công ty của Chu Hoài Bắc không có ưu thế, việc Cố thị chọn người khác chẳng lẽ không hợp lý sao?" Mỗi lần liên lạc với Diêm Thấm Văn, Cố Minh Cẩm đều may mắn vì năm đó không quyết định giao con cho bà ta.

"Đây chỉ là một dự án nhỏ, Cố thị lớn như vậy, cho dù nhường chút lợi nhuận thì có là gì?" Diêm Thấm Văn biết báo giá của công ty Chu Hoài Bắc.

Bà ta không thấy báo giá cao có gì sai, tập đoàn Cố thị lớn như vậy, nhường chút lợi nhuận một dự án có đáng gì.

Thái độ như lẽ đương nhiên của Diêm Thấm Văn khiến Cố Minh Cẩm bật cười: "Diêm Thấm Văn, tôi là người làm ăn, không phải nhà từ thiện."

"Cố Minh Cẩm, lúc ly hôn là ông nói chúng ta vẫn là bạn bè, hiện tại tôi chỉ nhờ ông làm một chuyện, ông lại bắt đầu ra sức từ chối, ông có dối trá không?"

Cố Minh Cẩm giận quá hóa cười: "Diêm Thấm Văn, năm năm trước con trai của bà bị bắt vì tội đua xe, ai đã giúp bà khơi thông quan hệ, ba năm trước dự án đầu tiên con trai bà là ai cho?"

"Nhiều năm như vậy, bà có thể vứt bỏ lòng tự trọng cùng thể diện của mình, vì chuyện của con trai út đến tìm chồng trước là tôi, mà Cẩn Nghiễn, bà có bao giờ quan tâm đến nó không, dù chỉ là một lần?" Lần này Cố Minh Cẩm thực sự tức giận.

"Cẩn Nghiễn lớn như vậy rồi, nó đã sớm không cần tôi, tôi quan tâm nó, nó đều làm ngơ." Diêm Thấm Văn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Hàng năm bà ta đều sẽ hẹn Cố Cẩn Nghiên ăn cơm, nhưng chính anh muốn từ chối, bà ta có thể làm gì đây?

"Được rồi, cứ như vậy đi, bà tự giải quyết cho tốt." Cố Minh Cẩm đột nhiên cảm thấy quyết định của Cố Cẩn Nghiễn là đúng, tranh cãi những chuyện này với Diêm Thấm Văn chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Trong điện thoại vang lên tiếng tút tút tút, Diêm Thấm Văn không thể tin được Cố Minh Cẩm lại cúp máy của bà ta? Ông lại cúp điện thoại của bà ta, sao ông dám?

Sau khi bình tĩnh lại, bà ta nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người, bắt đầu phân tích từng cái một, cho nên lần này ông không muốn giúp Hoài Bắc, do bất bình cho Cố Cẩn Nghiễn?

Bản thân Cố Cẩn Nghiễn không muốn thân thiết với bà ta, ông lại dám tính món nợ này lên đầu bà ta, dựa vào cái gì?

*

"Sếp Cố, buổi đấu thầu hôm nay đã kết thúc." Lời nói của trợ lý khiến động tác của Cố Cẩn Nghiễn không khỏi khựng lại.

Thấy Cố Cẩn Nghiễn không lên tiếng, trợ lý nói tiếp: "Trợ lý Cao cũng không có ý định can thiệp, quá trình hôm nay diễn ra rất thuận lợi."

"Thật sao?" Trong mắt Cố Cẩn Nghiễn hiện lên vẻ kinh ngạc, lần này ông già lại không can thiệp, mặc kệ ông nghĩ như thế nào, chuyện này đối với anh đều là chuyện tốt.

"Đúng vậy, bọn họ nói, trợ lý Cao cố ý nhấn mạnh công bằng công chính." Trợ lý lại nói.

"Được, tôi biết rồi, cậu có thể tiếp tục theo dõi bên Chu Hoài Bắc." Sự việc những tưởng chắc chắn bỗng nhiên xôi hỏng bỏng không, với tính tình của Chu Hoài Bắc, khó tránh khỏi sẽ làm ra chuyện chó cùng rứt giậu.

"Vâng, Cố tổng." Sau khi trợ lý rời khỏi văn phòng, căn phòng lại khôi phục trạng thái im lặng ban đầu.

Cố Cẩn Nghiễn xoa bóp mi tâm, anh biết biết mặc dù đấu giá đã kết thúc, nhưng chuyện này lại vừa mới bắt đầu.

Ở tuổi hai mươi bảy, anh đã không phải là anh mười lăm tuổi nữa, dù Diêm Thấm Văn có làm hay nói gì cũng không ảnh hưởng đến anh.

*