Chương 20.3: Xúi quẩy

Xe ăn vừa đến, Cố Cẩn Nghiễn đã xuất hiện ở trong phòng bệnh, vừa rồi sau khi gửi danh sách cho trợ lý, anh lại xử lý một email khác, khi đi đến phòng bệnh, anh mới phát hiện mình quên tháo kính mắt.

【Kính mắt quả nhiên là vũ khí gϊếŧ người, ai hiểu cảm giác nhã nhặn bại hoại này không? 】

Đây là lần đầu tiên Lâm Điềm nhìn thấy Cố Cẩn Nghiễn đeo kính, cô không khỏi hét lên trong lòng, ai hiểu không, thật sự quá đẹp luôn.

Cố Cẩn Nghiễn: Hình như cô đã quên chuyện hồi sáng, hơn nữa anh nghi ngờ cô đang mắng mình, nhưng anh không có bằng chứng.

Nhã nhặn bại hoại nghe cũng không giống từ ngữ gì tốt đẹp, Cố Cẩn Nghiễn trực tiếp tháo kính ra.

【 Sao tháo ra nhanh vậy, nhưng mà anh bị cận thị à? 】

Lâm Điềm chìm đắm trong suy nghĩ của mình, mãi đến khi Diệp Hi kéo tay áo cô, cô mới bừng tỉnh: "Anh cả, anh đến rồi."

Lúc nói chuyện, ánh mắt cô không tự giác... nhìn mắt kính của anh, trông không giống cận thị lắm?

Độ cận thị của Cố Cẩn Mặc không cao nên chỉ đeo kính khi ở trên xe, lúc ánh mắt anh rơi trên người Cố Minh Cẩm đang nằm trên giường bệnh, nhạy bén nhận thấy cảm xúc của ông có gì đó không đúng.

"Hôm nay bác sĩ nói thế nào?" Cố Cẩn Nghiễn hỏi.

"Đang khôi phục rất tốt, mấy ngày nữa có thể xuất viện." Thấy Cố Minh Cẩm không có ý định trả lời, Diệp Hi cười nói.

Cố Cẩn Nghiễn gật đầu, ngồi sang một bên nhìn hai người họ ăn cơm, hiện tại Cố Minh Cẩm có thể ngồi trên giường bệnh và tự ăn cơm.

Mặc dù hơi chậm chạp, nhưng ông không thích người khác đút, điều này khiến ông cảm thấy mình không thể tự chăm sóc bản thân.

Hàng ngày Cố Cẩn Nghiễn đều sẽ đến bệnh viện, dù không nói gì những cũng sẽ ngồi nửa giờ mới rời đi.

Nhưng hôm nay anh chỉ ngồi hai mươi phút rồi rời đi, khi lên xe, anh gọi điện cho trợ lý: "Đi tìm hiểu xem hôm nay có ai đến bệnh viện thăm chủ tịch Cố."

Sau khi Cố Cẩn Nghiễn rời đi, Cố Minh Cẩm đặt chiếc thìa trong tay xuống, không có hứng thú tiếp tục ăn.

Ông bảo Diệp Hi gọi điện cho Cao Nguyên, sau khi cuộc gọi được kết nối, ông hỏi thẳng: "Chu Hoài Bắc tham gia dự án đấu thầu của Cố thị?"

"Đúng vậy, chủ tịch Cố." Cao Nguyên đương nhiên biết mối quan hệ giữa Chu Hoài Bắc và nhà họ Cố, anh ta không khỏi suy đoán dụng ý của Cố Minh Cẩm khi gọi cuộc điện thoại này.

"Cơ hội chiến thắng của cậu ta thế nào?" Cố Minh Cẩm nhớ lại lời khen ngợi Chu Hoài Bắc của Diêm Thấm Văn, lông mày càng cau chặt. Chẳng lẽ bà ta không biết Cố Cẩn Nghiễn xuất sắc như thế nào nên mới coi Chu Hoài Bắc như một báu vật?

"Những công ty khác có thành ý và thực lực mạnh hơn nhiều." Cao Nguyên khéo léo nói, nếu không có nhà họ Diêm, Chu Hoài Bắc sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên.

"Vậy thì giải quyết công bằng đi." Nếu như công ty của Chu Hoài Bắc ngang hàng với những công ty khác, Cố Minh Cẩm có thể giúp đỡ một hai, nhưng rõ ràng là bản lĩnh của cậu ta không đủ.

"Đã nhập viện rồi còn lo lắng chuyện công việc làm gì?" Diệp Hi liếc mắt nhìn Cố Minh Cẩm trách cứ.

Kể ra cũng lạ, hơn bảy năm sống chung không thể rút ngắn khoảng cách của hai người, ngược lại lần mắc bệnh này đã khiến khoảng cách giữa bọn họ kéo gần hơn không ít.

Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Hi phát hiện, nếu bỏ đi thân phận và địa vị, thật ra Cố Minh Cẩm cũng là một người cha bình thường.

Một người cha bình thường vì bận rộn với công việc mà lơ là với con cái, giờ đây đang tích cực bù đắp lại.

"Thiệt tình tôi cũng không muốn quan tâm, chỉ sợ Diêm Thấm Văn ngu ngốc kia lại đi tìm Cẩn Nghiễn. Bà ta đi nhờ Cẩn Nghiễn giúp đỡ sự nghiệp của con trai út của bà, cái này sẽ khiến nó nghĩ thế nào?" Cố Minh Cẩm nói xong không khỏi thở dài, lấy sự hiểu biết của ông về Diêm Thấm Văn, bà ta thực sự có thể làm được điều này.

Lâm Điềm đang cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình nghe vậy không khỏi sững sờ, nếu những gì Cố Minh Cẩm nói xảy ra, cô có thể tưởng tượng được tâm trạng của Cố Cẩn Nghiễn.

Cũng giống như cô ở kiếp trước, rõ ràng đều là con của bố mẹ, nhưng sự thiên vị của bọn họ sẽ luôn dành cho em trai cô.

Lúc đầu cô có thể không hiểu, nhưng sau này cô biết rằng, sở dĩ bố mẹ thiên vị là vì em trai là con trai còn cô là con gái.

Còn Cố Cẩn Nghiễn thì sao, anh sẽ nghĩ như thế nào, thậm chí bọn họ còn cùng giới tính, bị đối xử khác biệt có lẽ vì anh không phải là đứa con của người mà bà ta yêu?

Nhưng nhà giàu có tình yêu đích thực không, Lâm Điềm cảm thấy câu hỏi này vượt quá tiêu chuẩn, nhưng sự hiểu biết của cô với Cố Cẩn Nghiễn lại sâu thêm một tầng.

Diệp Hi không nói lời nào, bà chỉ có một đứa con là Điềm Điềm, không tồn tại phân biệt đối xử, cũng không hiểu tại sao đều là con của mình, lại có thể thiên vị người này mà bỏ qua người kia.

Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra thái độ của Diêm Thấm Văn đối với Chu Hoài Bắc, có lẽ bởi vì anh ta từ nhỏ lớn lên bên cạnh bà ta nên bà ta thiên vị Chu Hoài Bắc hơn.

Loại thiên vị này không ai quan tâm, nhưng bà ta không nên nhảy nhót đến trước mặt nhà họ Cố, bà ta có thể không quan tâm đến Cố Cẩn Nghiễn, nhưng Cố Minh Cẩm làm sao có thể không quan tâm?

Mặc dù Cố Minh Cẩm chưa bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì về người thừa kế, nhưng Diệp Hi biết, Cố Cẩn Nghiễn là người mà ông coi trọng nhất.

Vốn Cố Minh Cẩm cũng không muốn nghe câu trả lời của Diệp Hi, ông thở dài, gọi điện cho Cao Nguyên một lần nữa bảo anh ta ngày mai đến một chuyến.

"Chú Cố, đã muộn rồi, chú nghỉ ngơi sớm đi ạ, cháu về trước." Chuyện xảy ra với Cố Cẩn Nghiễn khiến Lâm Điềm nhớ đến gia đình của cô ở kiếp trước, tâm trạng của cô trở nên hơi sa sút.

"Để tài xế đến đón con, đã muộn như vậy rồi, trở về một mình không an toàn." Cố Minh Cẩm bảo Diệp Hi gọi tài xế cho Lâm Điềm.

Lâm Điềm không có sức để từ chối, vì vậy cô chỉ yên lặng chờ đợi sự sắp xếp của bọn họ.

*

Khi anh từ bệnh viện về nhà, trợ lý đã điều tra được danh sách những người đến thăm bệnh hôm nay.

Ánh mắt của Cố Cẩn Nghiễn rơi vào tên của Diêm Thấm Văn và Chu Hoài Bắc, trong mắt anh lóe tia sáng lạnh lùng.

Anh lại liếc nhìn thời gian, lúc bọn họ rời đi chính là lúc anh đến.

Không cần nghĩ cũng biết mục đích chuyến này của bọn họ, Cố Cẩn Nghiễn vốn tưởng rằng lần trước anh đã nói rất rõ ràng, không ngờ Diêm Thấm Văn không những không từ bỏ, ngược lại còn tìm tới Cố Minh Cẩm.

Vốn Cố Cẩn Nghiễn cho rằng nhiều năm như vậy, mình sẽ không bao giờ tức giận vì bất cứ chuyện gì về nhà họ Diêm nữa.

Lại không ngờ rằng bà ta có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của mình. Cố Cẩn Nghiễn không thích cảm giác này cho lắm, ngay từ năm mười lăm tuổi, anh đã tách mình ra khỏi nhà họ Diêm.

Chính bà ta đã có lựa chọn từ lâu, nhưng lại oán trách mình không hiểu bà ta, Cố Cẩn Nghiễn cười nhạo, nếu anh không hiểu bà ta, liệu bà ta có thể yên ổn làm bà Chu không?

Có ít người quá không biết đủ, xem ra lần trước lời nói của anh quá nhẹ nhàng.

Anh không chắc liệu Cố Minh Cẩm có can thiệp vào chuyện này hay không, nhưng lần đấu thầu này Chu Hoài Bắc chắc chắn sẽ bị loại.

*

Đêm nay, Lâm Điềm ngủ không ngon, trong giấc mơ, cô lại trở về ngôi nhà đó, cô luôn là người bị bỏ lại phía sau, mãi đến khi cô không còn yêu cầu xa vời với tình yêu của bọn họ, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Khi Lâm Điềm tỉnh dậy, cô vẫn còn hơi mơ hồ, cho đến khi Quý Vi gọi: "Điềm Điềm, chị đang ở đâu, cảnh quay đầu tiên sắp bắt đầu rồi."

"Chị đang ở nhà, có thể nhờ bọn họ điều chỉnh cảnh quay của chị xuống sau được không, chị sẽ gọi cho đạo diễn." Lâm Điềm cúp điện thoại và gọi cho Ngô Chấn.

"Đạo diễn Ngô, xin lỗi, bây giờ tôi không thể đến ngay được, có thể đẩy cảnh quay của tôi xuống sau được không?" Trong giọng nói của Lâm Điềm đầy áy náy.

Mãi cho đến khi cúp điện thoại, Lâm Điềm mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng đứng dậy đi rửa mặt.

Cô vỗ vỗ trán, không nghĩ tới hôm nay mình lại ngủ quên.

Tất cả là bởi vì ngày hôm qua, bất kể là Diêm Thấm Văn hay Chu Hoài Bắc, Lâm Điềm đều không thích, bây giờ cô lại càng mắng mỏ bọn họ mấy lần trong lòng.

Đợi đến khi Lâm Điềm đến phim trường, cảnh đầu tiên vừa kết thúc, cô vừa kịp có thể quay cảnh thứ hai, không đến mức bắt người khác tiếp tục thay đổi.

"Điềm Điềm, chị đến rồi, đi trang điểm trước đi." Quý Vi cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Vi Vi, em đặt chút trà chiều đi." Lâm Điềm dặn dò Quý Vi.

Mọi người trong đoàn phim đều biết hàng ngày Lâm Điềm phải đến bệnh viện nên mọi người đều rất khoan dung khi cô đến muộn.

Trước khi Lâm Điềm đến, cô đã học thuộc lời thoại của mình hôm nay ơ trên xe, lại thêm là đóng chung với Kiều Vãn Khanh, hai người đều trong trạng thái nên chỉ sau hai lần là thông qua.

Ngô Chấn nở nụ cười: "Tốt, phát huy rất tốt, tiếp tục duy trì, chúng ta có thể hoàn thành công việc sớm."

Thời gian ở đoàn làm phim, câu nói có súc hấp dẫn nhất có lẽ chính là hoàn thành công việc sớm.

Lâm Điềm quay ba cảnh liên tiếp, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, cô nhận lấy chiếc cốc nhỏ cắm ống hút mà Quý Vi đưa cho, mãi đến khi cốc nước chạm đáy cô mới đặt xuống.

"Điềm Điềm, có hoa của cô." Nhân viên công tác của đoàn làm phim ôm một bó hoa hồng đỏ đi tới.

Những bông hồng đỏ rực rỡ và xinh đẹp được đóng gói tinh xảo và hoàn hảo, thu hút không ít ánh mắt dò hỏi xung quanh.

Lâm Điềm cau mày, ai tặng hoa hồng cho cô, cho đến khi cô nhìn thấy tấm thiệp bên trong, Chu Hoài Bắc? Thật là xúi quẩy!