Chương 20.2: Xúi quẩy

Chỉ trong một giờ, Kiều Vãn Khanh đã nhìn về phía Lâm Điềm ba lần, khiến trợ lý bên cạnh cô ta không khỏi mở miệng: "Chị Vãn Khanh, chị cần gì sao?"

"Không, lát nữa đến cảnh của chị và Lâm Điềm, chị đang nghĩ liệu có nên tập thử trước không." Giọng nói của Kiều Vãn Khanh có chút do dự.

Sau khi nghĩ thông suốt, Kiều Vãn Khanh thực sự muốn làm bạn với Lâm Điềm, nhưng dường như cô không muốn lắm, cô còn để ý thái độ trước đây của mình sao?

"Chị bằng lòng diễn thử với cô ấy, cô ấy nên cảm thấy vui vẻ mới phải." Trợ lý không hiểu, Kiều Vãn Khanh đã là nhân vật chính rồi, sao tính tình còn mềm lòng như vậy?

Kiều Vãn Khanh nghe vậy sắc mặt rất nhanh tối sầm lại: "Giai Giai, lần sau chị không muốn nghe lại những lời như vậy."

Lúc đầu cô cũng có ý nghĩ này, mãi cho đến những ngày này đóng chung với Lâm Điềm, cô mới phát hiện ra kỹ năng diễn xuất của Lâm Điềm không hề kém cạnh cô, thậm chí còn vượt qua mình.

Đôi khi, Kiều Vãn Khanh không thể đỡ được diễn xuất của cô ngay được, phát hiện này làm Kiều Vãn Khanh cảm thấy khó chấp nhận, nhưng lại không thể không chấp nhận.

Ngay khi Kiều Vãn Khanh đang xây dựng tâm lý, chuẩn bị chủ động tìm Lâm Điềm diễn thử, Mạnh Tĩnh Tuyền đến, mang theo một chiếc xe đồ ăn nhẹ.

"Tĩnh Tuyền, cậu tốt quá." Lâm Điềm cảm động.

"Chúng ta là bạn tốt nhất mà." Mạnh Tĩnh Tuyền nói xong không khỏi nhéo nhéo lòng bàn tay của mình.

"Vi Vi, em đi phân phát những thứ này cho mọi người đi, chị và Tĩnh Tuyền có chuyện muốn nói." Lâm Điềm ra hiệu cho Quý Vi phân phát đồ cho các thành viên trong đoàn làm phim.

"Được, Điềm Điềm." Đôi mắt của Quý Vi sáng lên, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, sau ngày hôm nay, những người này sẽ khó mà nói ra nói vào chuyện Điềm Điềm nghỉ phép.

Lâm Điềm kéo Mạnh Tĩnh Tuyền đến phòng nghỉ bên kia: "May mà cậu đến rồi, nhìn này, đây là đạo cụ của đoàn làm phim, trông hơi giả đúng không?"

"Cũng được mà?" Mạnh Tĩnh Tuyền cảm thấy Lâm Điềm quá kén chọn.

"Không quan trọng, cậu mang đồ đến rồi đúng không, vẫn là dùng đồ của mình mới yên tâm."

"Ừm, tớ mang đến rồi, đều ở bên trong." Mạnh Tĩnh Tuyền nói xong đưa cho Lâm Điềm một cái hộp.

Lâm Điềm mở ra xem, khá lắm, từ dây chuyền đến khuyên tai, nhẫn đều có, cô vội vàng nhìn thoáng qua, sau đó giả vờ dừng một chút nói: "Hình như thiếu mấy món?"

Lông mày Mạnh Tĩnh Tuyền giật một cái, nụ cười trên mặt sắp không duy trì được: "Có sao, vậy tớ về sẽ tìm tiếp, tớ cũng không nhớ rõ lắm."

Thật ra Lâm Điềm không nhớ nguyên chủ đã cho cô ta mượn cái gì, cô chỉ dùng chút mẹo nhỏ, không ngờ người này lại thật sự không trung thực.

"Không vội, cậu cứ từ từ tìm, dù sao thời gian tớ quay phim còn dài lắm." Lâm Điềm nói và vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô ta.

Mạnh Tĩnh Tuyền lại cảm thấy mỗi một cái đều đánh vào tim cô ta, nụ cười trên mặt có chút gượng gạo: "Điềm Điềm, còn chưa tới cảnh quay của cậu à?"

"Lát nữa sẽ đến, sao thế, cậu có hứng thú sao?" Lâm Điềm tùy ý hỏi.

"Cậu cũng biết hoàn cảnh của tớ ở nhà họ Mạnh rồi đấy, tớ muốn đóng phim thì phải tự lực cánh sinh, cũng không biết có ai đồng ý ký hợp đồng với tớ không?" Nói xong lời cuối cùng, Mạnh Tĩnh Tuyền không khỏi cúi đầu.

"Vậy đáng tiếc quá, hồi trước anh Lương vừa ký hai người mới, bằng không chúng ta còn có cơ hội cùng một chỗ." Lâm Điềm trông có vẻ tiếc nuối.

"Thêm một người nữa không được sao?" Vốn dĩ Mạnh Tĩnh Tuyền không có ý định nhanh như vậy, nhưng thái độ của Cố Thi Dao trong bữa tiệc hôm đó lại khiến cô ta nhìn thấy cơ hội lần nữa.

"Tớ thử lại lần nữa, nhưng anh Lương có đồng ý hay không tớ cũng không thể cam đoan." Lâm Điềm nói xong nhìn thoáng qua Mạnh Tĩnh Tuyền, nhìn thấy trong mắt của cô ta hiện lên một tia do dự.

Cô không khỏi giật giật khóe môi, nhờ người giúp còn kén cá chọn canh, đúng là không biết xấu hổ.

"Điềm Điềm, đạo diễn bảo chị chuẩn bị." Giọng Quý Vi từ bên ngoài truyền đến.

"Xin lỗi nhé, Tĩnh Tuyền, tớ phải đi quay phim rồi, cậu ở chỗ này chờ tớ hả?"

"Không sao, tớ đi qua xem một chút, đây là lần đầu tiên tớ tới hiện trường." Mạnh Tĩnh Tuyền mỉm cười nói với Lâm Điềm.

"Được, tớ bảo Vi Vi dẫn cậu đi." Sợ cô ta lại gây ra chuyện gì rắc rối cho mình, Lâm Điềm quyết định để Quý Vi đi theo cô ta.

Một khi bước vào trạng thái, Lâm Điềm dường như đổi thành một người khác, rõ ràng vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng dường như là người xa lạ, điều này khiến Mạnh Tĩnh Tuyền ngạc nhiên, Lâm Điềm thực sự có kỹ năng diễn xuất.

Chẳng mấy chốc bên cạnh vang lên những lời khen ngợi, thế Mạnh Tĩnh Tuyền mới biết, Lâm Điềm thể hiện tốt hơn nhiều so với những người mới vào, nhiều nhất là ba lần đã qua.

Nhưng mà Mạnh Tĩnh Tuyền không nản lòng, diễn xuất chưa bao giờ là việc khó đối với cô ta.

Bây giờ không có Lâm Điềm cùng đi dạo phố mua sắm với cô ta, cô ta muốn mua gì đều chỉ có thể tự trả tiền, điều này khiến khoản tiết kiệm hiện tại của cô ta bị giảm đi đáng kể.

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ta, cô ta nhìn qua thì thấy là Mạnh Tĩnh Di gọi đến, trong mắt lóe lên nghi hoặc, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng: "Alo, Tĩnh Di sao vậy?"

"Bây giờ cô đang ở đâu, lập tức tới đây, tôi gửi địa chỉ cho cô." Mạnh Tĩnh Di nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Cô ta nhanh chóng nhận được định vị, là một nhà hàng, ánh mắt cô ta lóe lên vẻ dò xét, do dự một chút, cô ta vẫn quyết định đến đó.

Sau khi Lâm Điềm quay xong cảnh quay thì không thấy bóng dáng Mạnh Tĩnh Tuyền đâu, Quý Vi nhanh chóng giải thích: "Cô ta nghe điện thoại xong thì rời đi. Chắc có gửi tin nhắn cho chị đấy, em vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại."

Lâm Điềm không quan tâm đến việc Mạnh Tĩnh Tuyền đi hay ở, cô nhận lấy chiếc điện thoại di động mà Quý Vi đưa tới, trên đó quả nhiên có tin nhắn của cô ta.

【 Điềm Điềm, tớ có việc đi trước một bước, rảnh chúng ta lại hẹn nha. 】

Lâm Điềm nhanh chóng thoát khỏi giao diện trò chuyện giữa hai người và gửi một tin nhắn cho Diệp Hi.

【 Mẹ, sáu giờ con qua. 】

Làm xong hết thảy, Lâm Điềm lại đưa điện thoại cho Quý Vi và bắt đầu chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.

Ban đầu, những người khác trong đoàn làm phim đều phê bình kín đáo chuyện Lâm Điềm xin nghỉ phép chiều hôm qua, nhưng xe đồ ăn nhẹ hôm nay đến rất kịp lúc.

Tất nhiên, điều mọi người quan tâm không phải chút đồ ăn này, mà là thái độ của cô, Ngô Chấn đang xem đoạn phát lại vừa rồi, bên cạnh anh ta là đĩa hoa quả và mấy món nguội mà Quý Vi vừa đưa tới.

Lâm Điềm ngược lại hiểu đạo lí đối nhân xử thế hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh ta, lại thêm thực lực của cô, trở nên nổi tiếng chỉ là vấn đề thời gian.

Một lần nữa anh ta cảm thấy may mắn quyết định trước đây của mình là chính xác, anh ta kết mối duyên này với Lâm Điềm là đúng rồi.

Lâm Điềm muốn kết thúc sớm công việc nên gần như những cảnh quay tiếp theo đều hai lần là qua, đến cảnh quay cuối cùng, tiếng Ngô Chấn hô cut vang lên, lần đầu tiên Lâm Điềm cảm thấy giọng của anh ta êm tai đến vậy.

Lần này mọi người nhìn thấy vẻ vội vàng của Lâm Điềm, trong giọng nói tràn đầy hiểu rõ: "Lâm Điềm giỏi thật đấy, vừa phải quay phim, còn phải đến bệnh viện chăm sóc người nhà."

"Đúng vậy, biểu hiện của cô ấy hoàn toàn không nhìn ra người mới chút nào."

Khi Chung Viễn Thần và Ninh Ngôn An trở lại khách sạn sau cảnh quay, trên đường nghe thấy rất nhiều lời bình luận về Lâm Điềm.

Lần này cơ hồ đều là khen ngợi, đợi những người này rời đi, Chung Nguyên Thần nhìn Ninh Ngôn An, trong giọng điệu có chút tự giễu: " Bây giờ nghĩ lại, suy nghĩ của tôi lúc trước đúng là kiêu ngạo."

"Biểu hiện của cô ấy thực sự vượt quá mong đợi." Ninh Ngôn An không bao giờ ngờ rằng có một ngày anh ta sẽ lo lắng mình sẽ kéo chân sau cả đoàn làm phim.

"Chẳng trách thái độ của Kiều Vãn Khanh đối với Lâm Điềm hai ngày nay tốt hơn rất nhiều." Lúc đầu, bọn họ đều chú ý đến việc Kiều Vãn Khanh cố ý hoặc vô tình lấn lướt diễn xuất. Mặc dù bọn họ không phải là đồng phạm, nhưng lại chọn làm như không thấy.

"Chuyện lần này cũng coi như một bài học, đừng bao giờ xem thường bất cứ ai." Ninh Ngôn An nhớ tới ánh mắt như nhìn thấu lòng người của Lâm Điềm, cô vẫn luôn biết rõ những gì bọn họ đã làm.

"Đúng vậy." Trong giọng nói của Chung Viễn Thần cũng tràn đầy tiếc nuối, mấy lần này Lâm Điềm đều từ chối đi tụ tập với bọn họ.

Thái độ của cô rõ ràng, ngược lại bọn họ còn không rõ ràng như cô.

*

Lâm Điềm quen thuộc đến phòng bệnh của Cố Minh Cẩm, lần này, trong phòng ngoài Diệp Hi, còn có một cặp mẹ con khác, nếu như không nhìn lầm, là một trong những người vợ cũ của Cố Minh Cẩm.

Nhìn người thanh niên đứng bên cạnh bà ta, Lâm Điềm suy đoán đây là mẹ của Cố Cẩn Nghiễn và em trai anh.

Khuôn mặt của bọn họ có chút tương tự, nhưng cho dù là chiều cao hay các đặc điểm trên khuôn mặt, Lâm Điềm vẫn thấy Cố Cẩn Nghiễn tốt hơn một bậc.

Nhìn thấy Lâm Điềm bước vào, Diêm Thấm Văn bất giác cau mày, bà ta chưa bao giờ che giấu sự ghét bỏ của mình đối với mẹ con Diệp Hi, hôm nay bà ta đến chủ yếu là vì chuyện đấu thầu của Chu Hoài Bắc.

Hai mẹ con này chẳng có chút tinh ý nào cả, nhưng mà cũng may bà ta đã nói xong những gì cần nói, bà ta nhìn người trên giường bệnh, cười nói: "Vậy tôi không quấy rầy mọi người nữa, chuyện tôi vừa nói nhờ cả vào ông."

"Ừm, chờ tôi hỏi Cao Nguyên sẽ cho bà câu trả lời chắc chắn." Giọng Cố Minh Cẩm lạnh nhạt, người khác không rõ, nhưng Diệp Hi lại biết, đây là biểu hiện của ông không vui.

Khi Diêm Thấm Văn dẫn Chu Hoài Bắc rời đi, anh ta liếc nhìn Lâm Điềm ở bên kia, anh ta nhíu mày, một thời gian không gặp, cô em kế của Cố Cẩn Nghiễn càng ngày càng xinh đẹp.

Đôi mắt không chút che giấu của Chu Hoài Bắc khiến Lâm Điềm không thích, trong mắt cô hiện lên sự chán ghét.

"Hoài Bắc, đi thôi." Cảm nhận được ánh mắt của anh ta, Diêm Thấm Văn thúc giục.

Sau khi hai mẹ con rời khỏi phòng bệnh, Diêm Thấm Văn liếc nhìn Chu Hoài Bắc đang đi theo sau mình: "Vừa rồi con nhìn cái gì vậy?"

"Không, chỉ là suýt chút nữa không nhận ra đó là em gái kế của Cố Cẩn Nghiễn." Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng quanh năm không thay đổi của Cố Cẩn Nghiễn, Chu Hoài Bắc đột nhiên nảy ra một ý.

"Cũng chỉ là con chồng trước của kẻ bám víu nhờ khuôn mặt mà thôi." Sự khinh bỉ trong giọng điệu của Diêm Thấm Văn không thể rõ ràng hơn.

"Mẹ, con có chừng mực." Chu Hoài Bắc liếʍ hàm răng sau, đột nhiên anh ta hơi tò mò, trong mắt Cố Cẩn Nghiễn, em trai cùng mẹ quan trọng hơn, hay là em kế nhà họ Cố quan trọng hơn? Nghĩ đến đây, máu trong người anh có chút sôi lên vì kích động.

Khi xe của hai mẹ con vừa đi ra khỏi bãi đậu xe thì xe của Cố Cẩn Nghiễn đi vào bãi đậu xe, ngay cả khi ở trong xe, Cố Cẩn Nghiễn vẫn dán mắt vào máy tính.

Người lái xe đi đến chỗ gờ giảm tốc trong bãi đậu xe, bên trong xe khẽ rung chuyển, Cố Cẩn Nghiễn tháo kính ra, xoa xoa mi tâm có chút mệt mỏi.

Có lẽ do anh nhìn chằm chằm vào máy tính quá lâu nên tròng mắt của anh hơi khô, trong xe vẫn luôn chuẩn bị thuốc nhỏ mắt mà anh thường dùng. Khi anh mở hộp cấp cứu bên cạnh thì nhìn thấy hộp lutein mà Lâm Điềm kín đáo đưa cho mình.

Nghĩ đến hành vi không bình thường của cô sáng nay, Cố Cẩn Nghiễn chậm rãi lấy hộp kẹo ra, mãi đến khi viên kẹo vào miệng, Cố Cẩn Nghiễn mới ý thức được mình đã làm gì, trong mắt hiện không khỏi lên ý cười.

Anh thản nhiên đặt hộp kẹo về chỗ cũ, máy tính thông báo có email mới, đây đều là những người nói xấu tối qua, anh click vào email rồi nhanh chóng gửi danh sách cho trợ lý.

Sự hợp tác giữa Cố thị và nhà bọn họ trực tiếp tạm dừng, bất kể như thế nào, Lâm Điềm đại diện cho bộ mặt của nhà họ Cố, nếu bọn họ đã không coi trọng nhà họ Cố, chắc hẳn cũng không cần sự hợp tác này đâu.

Trong phòng bệnh, sau khi mẹ con Diêm Thấm Văn rời đi, bầu không khí yên tĩnh một lúc, cuối cùng Diệp Hi phá vỡ sự im lặng: "Ăn cơm trước đi, tôi bảo bọn họ đưa tới nhé?"

Cố Minh Cẩm im lặng một lúc, rất nhanh gật đầu: "Ừ, bảo bọn họ đưa tới đi."

Cũng là lúc này, dường như ông mới phát hiện Lâm Điềm đến: "Điềm Điềm cũng ăn cùng nhé?"

"Không cần đâu, chú Cố, con đã ăn rồi." Lúc này, Lâm Điềm cũng cảm nhận được áp suất thấp của Cố Minh Cẩm.

Cố Minh Cẩm lúc này quả thực không vui lắm, ông không thể nào ngừ rằng Diêm Thấm Văn sẽ đến để tranh giành dự án đấu thầu của Cố thị cho Chu Hoài Bắc.

Cũng là con trai, từ khi Cố Cẩn Nghiễn còn nhỏ bà ta đã mặc kệ không hỏi, với chuyện của Chu Hoài Bắc thì lại hận không thể đích thân đi làm, thậm chí còn đến nhờ cậy người chồng cũ là ông vì cậu ta.

Diêm Thấm Văn kiêu ngạo như thế nào, năm đó ông đã được trải nghiệm, vào lúc này, Cố Minh Cẩm cũng không biết ông đang tức giận vì Diêm Thấm Văn không có chừng mực, hay đang bất bình cho Cố Cẩn Nghiễn nữa.