Chương 20.1: Xúi quẩy

Nhìn chằm chằm vào bao bì đầy màu sắc mà Lâm Điềm đưa tới, đây là lần đầu tiên trong đời Cố Thi Dao nhận được một thứ như vậy, cảm giác này vừa mới lạ vừa kỳ quái.

"Cảm ơn?" Giọng điệu của Cố Thi Dao hơi ngờ vực, thật sự là món đồ này khiến cô hoàn toàn không thể liên hệ với hai chữ "cảm ơn".

"Đúng vậy, chuyện hôm nay may mà có chị giúp." Lâm Điềm nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thi Dao, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt cô, không khỏi nhếch lên khóe môi.

【Chắc đây là lần đầu tiên cô cả nhìn thấy món đồ bình dân thế này nhỉ?】

【Làm sao đây, cô cả bị giật mình dễ thương quá!】

"Cô nghĩ nhiều rồi. Tôi làm như vậy là để bảo vệ thể diện của nhà họ Cố, không phải giúp cô." Cố Thi Dao không cảm thấy mình đang giúp Lâm Điềm.

Không hiểu sao Cố Cẩn Mặc cảm thấy câu nói này quen quen, ánh mắt anh ta vẫn dán chặt vào chiếc hộp nhỏ mà Cố Thi Dao vừa nhận được, xét về kích thước đóng gói thì chắc cỡ mười hộp.

Bây giờ xem ra, anh ta tạm thời dẫn trước về số lượng, không đúng, Lâm Điềm rõ ràng quá qua loa rồi, vậy mà đưa đồ giống nhau để ứng phó với bọn họ, anh ta làm sao có thể bị số lượng làm cho lung lay.

【Tính tsundere này là gen di truyền của nhà họ Cố à. 】

Cố Thi Dao nhìn hàng chữ màu đỏ thổi qua trên đầu cô, sắc mặt lập tức tối sầm, cô tsundere lúc nào.

Thấy hai người vẫn chưa chú ý tới mình, Cố Cẩn Mặc hắng giọng ho nhẹ một tiếng khiến hai người ghé mắt nhìn qua.

"A, anh hai, anh về rồi à?" Lâm Điềm nhớ anh ta đến thành phố Lâm tuyên truyền phim điện ảnh, không nghĩ tới tối nay lại trở về.

Cố Thi Dao chỉ liếc nhìn anh ta một cái rồi nhanh chóng quay đi, cô ôm chặt chiếc hộp trong tay, chuẩn bị đến phòng tập thể dục dưới tầng hầm chạy bộ.

"Ừm, tôi về rồi." Cố Cẩn Mặc nói xong ánh mắt rơi xuống chiếc hộp trong tay Cố Thi Dao, sau đó nhìn về phía Lâm Điềm, tựa như đang chờ Lâm Điềm cho anh ta một lời giải thích.

Liếc nhìn tầm mắt di chuyển của anh ta, Lâm Điềm cảm thấy tội lỗi trong giây lát, sau đó nhớ tới, cũng không phải anh ta không biết lúc trước mình đã đưa cho Cố Cẩn Nghiễn, bây giờ so đo thì đã quá muộn rồi.

【 Chẳng lẽ anh ta còn muốn quà cảm ơn phiên bản giới hạn? 】

【 Rốt cuộc là anh ta nghĩ hay quá, hay là quá đề cao mình rồi? 】

【 Món đồ giá trị hơn một nghìn tôi đều cần suy tính một chút được không?】

Vì vậy, chiếc hộp mà cô tặng cho mình không đến một nghìn tệ? Mà còn những mười lăm hộp, lúc này Cố Cẩn Mặc cảm thấy mình đã bị đả kích nặng nề.

Đừng tưởng anh ta không biết, tiền tiêu vặt của cô bây giờ là ba triệu, mà quà cảm ơn đưa cho bọn họ không tới một nghìn?

Giờ phút này, anh ta không biết nên thông cảm cho mình hay cho hai người kia.

【 Mặc dù đồ không đắt, nhưng tấm lòng vô giá, lẽ nào anh ta không hiểu?】

Lâm Điềm thấy sắc mặt Cố Cẩm Mặc càng ngày càng khó coi, thận trọng nhìn anh ta một cái: "Anh hai, Thi Dao đi tập thể dục, em trở về phòng trước."

"Chờ đã." Cố Cẩn Mặc không chút suy nghĩ gọi Lâm Điềm lại.

【Không phải chứ, không phải chứ, anh ta muốn so đo thật à, mình nên ngụy biện thế nào đây? 】

A, còn muốn ngụy biện, Cố Cẩn Mặc hừ lạnh một tiếng: "Vừa rồi cô đưa cho Thi Dao cái gì vậy, nhìn quen quá."

"Kẹo dẻo Lutein, thứ không thể thiếu đối với nhân viên văn phòng." Lâm Điềm suy nghĩ một lúc, tốt hơn hết là không ngụy biện.

Đương nhiên, không phải cô không muốn, mà là cô thật sự không biết ngụy biện thế nào.

"Làm sao, cô dự định đổi nghề làm buôn bán sỉ lẻ sao?" Cố Cẩn Mặc nói những lời này có chút nghiến răng nghiến lợi.

【Ý tưởng này có vẻ không tệ, có lẽ có thể bảo anh Lương giúp mình giành được đại ngôn này? 】

"Anh hai, đề nghị của anh có vẻ cũng hay đấy. Sau này em sẽ bao hết kẹo dẻo của nhà mình, lúc nào anh cần có thể đến tìm em." Vẻ mặt Lâm Điềm chân thành nói.

"Vậy thì tôi thực sự cảm ơn cô."

"Đừng khách sáo, anh hai, anh nhớ ăn hết một hộp tạm dừng một tháng rồi hẵng ăn tiếp nhé." Lâm Điềm nói xong vỗ đầu mình, cô quên nói cho hai người kia rồi.

"Biết rồi, cô bận thì cứ đi đi." Cố Cẩn Mặc cảm thấy nếu anh ta tiếp tục nói chuyện với cô, người nôn ra máu trước chắc chắn là anh ta.

"Đúng rồi, anh hai, anh ăn cơm chưa? Đồ ăn cô giúp việc nấu vẫn còn đấy, anh muốn ăn thêm không?"

"Không cần, tôi ăn rồi, tôi đi xem Thi Dao một chút." Sau khi Cố Cẩn Mặc nói xong, anh ta không để ý đến Lâm Điềm nữa.

Cố Thi Dao giữ bí mật giỏi thật đấy, hôm nay anh ta mới biết cô đã tiếp quản "Mị", tin tức này còn do anh ta nghe được từ chỗ người khác.

Vì một miếng thịt kho và sườn kho mà Cố Thi Dao không thể không chạy một tiếng đồng hồ, trong lúc nhất thời lòng cô tràn đầy hối hận, hối hận vì chút thèm ăn đó mà bây giờ mình vẫn phải chạy.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô còn tưởng rằng Lâm Điềm cũng tới tập thể dục, nhưng khi ngẩng đầu lên mới phát hiện là Cố Cẩm Mặc: "Có việc?"

"Ừm, anh muốn hỏi em một chuyện." Cố Cẩn Mặc gật đầu.

"Nói đi." Trong lòng Cố Thi Dao đã có suy đoán.

"Nghe nói em tiếp nhận Mị, anh có thể mượn một người trang điểm cho bộ phim tiếp theo được không?" Cố Cẩm Mặc cũng lười đi lòng vòng, trực tiếp nói ra yêu cầu của mình.

"Anh muốn mượn suốt thời gian quay phim?" Cố Thi Dao không khỏi cau mày.

"Đúng vậy, yên tâm đi, trên phương diện đãi ngộ, anh sẽ không để người ta bị thiệt." Bộ phim trước lấy được giải thưởng đã tăng thêm kỳ vọng của mọi người đối với anh ta, đương nhiên, bản thân anh ta cũng muốn đã tốt càng tốt hơn.

"Chuyện này cần có sự đồng ý của chính bọn họ. Nếu có người đồng ý, em tự nhiên không phản đối." Cố Thi Dao suy nghĩ, không nói quá chắc chắn, dù sao thì cô cũng không thể ra quyết định thay bọn họ.

"Có câu nói này của em là đủ rồi, cảm ơn, có thời gian mời em ăn cơm." Cố Cẩn Mặc thấy cô đồng ý, cũng không cản trở cô tiếp tục chạy bộ.

Nhìn bóng lưng của anh ta, Cố Thi Dao hơi ngây người, rõ ràng bọn họ là một gia đình đông con, nhưng dường như chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác có anh chị em như trên mạng nói.

*

Khi Lâm Điềm đi ngang qua phòng sách, cô thoáng nhìn ánh sáng phát ra từ cánh cửa khép hờ, không cần nghĩ cũng biết người ở bên trong là ai.

Cô không khỏi lắc đầu, vất vả thật đấy, có lẽ lần sau cô nên đưa cho anh viên bảo vệ gan mới phải.

Trở lại phòng, Lâm Điềm tiếp tục tập luyện trên thảm tập yoga, khắp người đổ mồ hôi đầm đìa, cô ngẩng đầu lau mồ hôi trên mặt, sau đó lấy chiếc khăn tắm bên cạnh tùy ý lau mồ hôi trên người, chờ nửa tiếng sau lại đi tắm rửa.

Trong nửa tiếng chờ đợi, cô không ngồi yên mà đang sắp xếp lại hộp trang sức ở đằng kia.

Cô nghĩ, không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại những món đồ trang sức xinh đẹp này, cô sắp xếp lại chúng dựa theo phân loại, cuối cùng đặt Trái tim màu hồng ngày hôm nay lên tầng trên cùng.

Như thế, lúc Cố Thi Dao cần, cô có thể lấy nó đưa cho cô ấy ngay.

Cô nghĩ, nếu không thể thay đổi được cốt truyện trong sách, đến lúc đó cô mang những món đồ này chạy trốn chắc được nhỉ?

Đêm đó Lâm Điềm ngủ không ngon, cô thậm chí còn mơ thấy mình vẫn không thể thoát khỏi kết cục bị Cố Cẩn Nghiễn sung quân đến đảo nhỏ, cô quyết định lấy đồ trang sức và chạy trốn, kết quả mở hộp đựng đồ trang sức ra mới phát hiện tất cả đồ trang sức bên trong đã biến thành chuối tiêu, bọn chúng đều cười toe toét với mình.

Lâm Điềm hoảng sợ tỉnh lại, khi tỉnh lại trời đã sáng, cô vỗ ngực, tự nhủ giấc mơ đều ngược lại.

Lúc cô đi xuống cầu thang thì đυ.ng phải Cố Cẩn Nghiễn chạy bộ buổi sáng trở về, Lâm Điềm vô thức quay đầu đi chỗ khác.

【 Hu hu hu, mình ghét chuối. 】

Cố Cẩn Nghiễn hơi không hiểu, nhìn thoáng qua đĩa hoa quả bên kia, lại không phát hiện bóng dáng chuối tiêu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết sao?

Khi anh tắm xong đi xuống, Cố Thi Dao và Lâm Điềm đã ngồi ở bàn ăn, Cố Cẩn Mặc vẫn chưa thức dậy.

Khi Cố Cẩn Nghiễn đi tới, Lâm Điềm cố gắng không ngẩng đầu lên, tiếp tục cúi đầu ăn cháo trước mặt mình.

Khi cháo trong bát cạn đáy, cô vội vàng đứng dậy: "Anh cả, Thi Dao, đoàn làm phim bắt đầu làm việc sớm, em đi trước."

Hai anh em đều lộ ra vẻ không hiểu, đặc biệt là Cố Cẩn Nghiễn, anh cảm thấy hình như Lâm Điềm lại trở lại trạng thái sợ anh trước kia.

Không biết nghĩ đến cái gì, anh ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thi Dao đối diện: "Tối hôm qua tới nhà họ Ôn xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì to tát, mấy lời nói xấu mà thôi." Mặt Cố Thi Dao không biểu cảm nói.

Trong mắt Cố Cẩn Nghiễn lóe lên vẻ suy tư, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này?

Mãi đến khi đến đoàn làm phim, Lâm Điềm mới bình tĩnh lại, cô vỗ về trái tim của mình, chỉ là một giấc mơ mà thôi, đừng quá coi nó là thật.

Chiều hôm qua, Lâm Điềm xin nghỉ phép nên nhiệm vụ hôm nay khá nặng nề, nhân lúc thợ trang điểm trang điểm cho mình, cô gửi một tin nhắn cho Mạnh Tĩnh Tuyền đang giả chết.

【Tĩnh Tuyền, khi nào cậu đến? Mọi người trong đoàn phim đều biết bạn của tớ sẽ đến thăm đoàn \ Mong chờ \ Mong chờ \ 】

Mạnh Tĩnh Tuyền còn đang miễn cưỡng kiểm kê hộp trang sức của mình, Mạnh Hoài Tuấn có thể làm cho Mạnh thị phát triển như ngày nay không thể thiếu sự hỗ trợ của mẹ và nhà ngoại của Mạnh Tĩnh Di.

Chính vì vậy mà hoàn cảnh của cô ta ở nhà họ Mạnh mới khó khăn như thế, ngay cả Mạnh Hoài Tuấn cũng cảm thấy mẹ của Mạnh Tĩnh Di đồng ý đón mình về nhà họ Mạnh, mình nên cảm kích.

Bất kể là trang sức hay trang phục hàng ngày, cô ta và Mạnh Tĩnh Di đều không cùng đẳng cấp, trang sức của cô ta còn không có giá trị bằng trang sức "mượn" của Lâm Điềm.

Bây giờ cô ta phải trả lại toàn bộ, cô ta rất đau lòng, theo quan điểm của Mạnh Tĩnh Tuyền, chỉ cần những thứ này vào trong túi của cô ta thì chính là của cô ta.

Nếu như không phải còn cần Lâm Điềm, cô ta chắc chắn sẽ không trả lại những thứ này.

Tin nhắn mà Lâm Điềm gửi đến khiến cô ta hơi tức giận, đi trả lại đồ trang sức còn phải đưa một ít đồ ăn nhẹ cho đoàn làm phim, mấu chốt là không thể chọn đồ quá tệ, nếu không danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy hoại.

Mạnh Tĩnh Tuyền nghiến răng gọi suất ăn tối qua cô ta đã chọn kỹ, giây phút bị trừ tiền, cô ta cảm thấy đau lòng, rất nhanh, cô ta lại tự nhủ, không sao, không từ bỏ con không bắt được sói, cô ta coi nó như một khoản đầu tư là được rồi.

Cô ta nhìn những món đồ trang sức mình tìm được, do dự một chút rồi lấy một chiếc vòng cổ bỏ ra ngoài, có lẽ Lâm Điềm sẽ không nhớ rõ vậy đâu.

Ở phía đoàn làm phim, Quý Vi đưa chiếc cốc trong tay cho Lâm Điềm, cô cắm ống hút uống hai hớp xong không khỏi nhìn về phía Quý Vi: "Em thêm đồ gì khác à?"

"Dạ, thêm táo đỏ và hoa hồng. Nếu chị không thích, lần sau em sẽ không thêm." Quý Vi không chắc liệu cô có thích hay không.

"Ngon lắm." Lâm Điềm lại uống hai ngụm.

"Điềm Điềm, trông hôm nay chị có vẻ rất vui?" Lúc Quý Vi nói chuyện ánh mắt rơi vào trên mặt cô.

Hôm nay cô vừa đến đoàn làm phim, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

"Rõ ràng như vậy sao?" Lâm Điềm không khỏi nhíu mày.

"Có chuyện gì tốt ạ?" Thấy cô không phủ nhận, Quý Vi mạnh dạn hỏi.

"Xem như thế đi, lát nữa chị có một người bạn sẽ đến thăm chúng ta." Nghĩ đến bức ảnh Mạnh Tĩnh Tuyền vừa gửi cho mình, lần này cũng coi như cô ta chảy rất nhiều máu, nghĩ đến dáng vẻ đau lòng của cô ta, cô liền cảm thấy vui vẻ.

"Vậy cần em làm gì không?" Quý Vi vội vàng hỏi.

"Tạm thời không cần." Lâm Điềm cười lắc đầu.