Chương 18.2: Party

Có lẽ do buổi chiều cô ngủ quá lâu, năm giờ sáng hôm sau đã tỉnh lại, cô cũng không ngủ tiếp, bây giờ đứng dậy đến bệnh viện thăm Cố Minh Cẩm, sau đó đến đoàn làm phim vừa kịp lúc.

Hôm qua cô ngủ rất ngon, cho dù năm giờ đã tỉnh, trông cô vẫn tràn đầy sức sống, nhìn gương mặt săn chắc và căng mịn của mình trong gương, Lâm Điềm không khỏi nhếch môi, hai mươi hai tuổi, một độ tuổi tốt đẹp cỡ nào.

*

Trong bệnh viện, đêm qua Diệp Hi ngủ không ngon giấc, mặc dù ban đêm vẫn có y tá chăm sóc Cố Minh Cẩm, nhưng bà cũng không yên tâm, trời mới vừa tờ mờ sáng bà đã thức dậy, bà bèn đi ra ngồi ở ghế băng chờ bên ngoài.

"Sao không ngủ thêm một chút?" Cố Minh Cẩm nghe được động tĩnh hỏi.

"Không buồn ngủ, ông thì sao, khó chịu ở đâu không?" Diệp Hi xích lại gần ông, nhẹ nhàng giúp ông chỉnh lại chăn.

"Nằm mãi ở chỗ này, rất khó chịu." Ánh mắt Cố Minh Cẩm lóe lên vẻ tự giễu, ông tiếp quản công ty nhiều năm như vậy, chưa từng nằm trên giường lâu như thế này.

Theo dặn dò của bác sĩ, ông sẽ phải nằm trên giường ít nhất một tuần, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

"Vất vả hơn nửa đời, nghỉ ngơi nhiều không tốt sao?" Diệp Hi dịu dàng nói.

Cố Minh Cẩm không nói chuyện, ông đang nghĩ chờ ông có thể xuống giường đi lại, sẽ bảo Cao Nguyên mang máy tính đến.

Cửa phòng bệnh bị gõ vang, Diệp Hi tưởng rằng bệnh viện đưa bữa sáng tới, nhẹ giọng bảo người vào.

Mãi đến khi Cố Cẩn Nghiễn đến gần giường bệnh, trong mắt bà hiện lên vẻ kinh ngạc: "Cẩn Nghiễn, sao con đến sớm thế?"

"Lát nữa phải đến công ty mở cuộc họp buổi sáng, thuận đường ghé qua xem một chút." Cố Cẩn Nghiễn nói xong, ánh mắt rơi vào người nằm trên giường bệnh.

Tuy rằng sắc mặt còn hơi tái nhợt, nhưng nhìn tổng thể rất tốt, trước khi đến phòng bệnh, anh đã đi qua phòng bác sĩ, bác sĩ nói sức khỏe của Cố Minh Cẩm rất tốt, tạm thời không có biến chứng sau phẫu thuật.

Chỉ xem ngày thứ ba có xuất hiện phù nề hay không, nếu như không xuất hiện, ở thêm một tuần nữa có thể về nhà tĩnh dưỡng.

Diệp Hi dời mắt, chắc là do di truyền, cả nhà đều miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo như nhau, Cố thị và bệnh viện không tiện đường chút nào.

"Bố không sao, các con không cần ngày nào cũng tới." Cố Minh Cẩm thật sự cảm thấy không cần thiết.

"Vậy bố muốn những người khác chê cười bố cảnh già thảm thương sao?" Cố Cẩn Nghiễn lạnh nhạt nói.

"Cố Cẩn Nghiễn, bố mới hơn năm mươi, còn chưa già." Cố Minh Cẩm hung dữ trừng mắt liếc anh một cái.

"Mấy ngày nay dì vất vả rồi." Cố Cẩn Nghiễn không để ý tới ông, gật đầu cảm ơn Diệp Hi bên cạnh.

"Có y tá chăm sóc, dì đâu có vất vả." Diệp Hi lắc đầu, bà thật sự không vất vả, chỉ là ở trong bệnh viện luôn khiến người ta cảm thấy tâm trạng ngột ngạt mà thôi.

Lâm Điềm vốn tưởng rằng hôm nay cô là người đầu tiên đến thăm bệnh, không ngờ còn có người đến sớm hơn cô.

Từ khi Cố Cẩn Nghiễn nhận kẹo lutein của cô hôm qua, cô cảm thấy hình như mình không còn sợ anh nữa, cô vẫy tay chào hỏi anh: "Anh cả, anh đến sớm vậy?"

"Ừm." Cố Cẩn Nghiễn lên tiếng, thói quen nhìn về phía đỉnh đầu cô, quả nhiên nhìn thấy dòng chữ màu đỏ quen thuộc.

【Quả nhiên đáng tin cậy hơn tên Cố Cẩn Mặc kia nhiều, tên kia chắc còn đang say giấc nồng!】

Giọng điệu quen thuộc khiến Cố Cẩn Nghiễn khẽ nhíu mày, hai người này trở nên thân thiết như vậy từ khi nào?

Sau khi Lâm Điềm chào hỏi Cố Minh Cẩm, cô nắm cánh tay của Diệp Hi nói chuyện với bà, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt bà, cô không khỏi thở dài, quả nhiên, chăm sóc bệnh nhân nào có dễ dàng.

Cho dù có y tá, nhưng ở chỗ này, chắc chắn không ngủ ngon, nghỉ ngơi không tốt, tự nhiên tinh thần sẽ không tốt.

"Công ty còn có một cuộc họp buổi sáng, con đi trước. Bên này có bất kỳ tình huống nào, phiền dì Diệp gọi điện thoại cho con." Giọng điệu của Cố Cẩn Nghiễn luôn lạnh lùng, nhưng lắng nghe kỹ lại phát hiện thật ra là xa cách.

"Có tình huống gì được chứ, con mau đi họp đi." Trên người Cố Minh Cẩm cắm đầy thiết bị theo dõi, không thể tùy ý động đậy, chỉ có thể hung dữ trừng mắt liếc anh một cái.

Dường như Cố Cẩn Nghiễn không nhận được cái lườm nguýt này, quay người và rời khỏi phòng bệnh ngay lập tức.

Đến thăm bệnh chẳng qua là đến điểm danh, thăm hỏi xong, Lâm Điềm cũng chuẩn bị đến đoàn làm phim, vừa lúc bữa sáng của bệnh viện được mang đến.

"Điềm Điềm ăn bữa sáng rồi đi?" Phòng bệnh VIP chuẩn bị rất nhiều đồ ăn sáng, Diệp Hi thử giữ Lâm Điềm ở lại.

Nhìn lướt qua bữa sáng trên xe đẩy, Lâm Điềm lắc đầu: "Mẹ, trước khi đến con đã ăn rồi, mẹ với chú Cố cứ ăn từ từ, thời gian không còn sớm, con phải về đoàn làm phim."

"Vậy con mau đi đi, đừng đến muộn." Diệp Hi nghe vậy cũng không giữ cô lại nữa.

Đợi đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai vợ chồng, Diệp Hi nâng đầu giường bệnh lên cho ông để ông có thể thuận tiện ăn cơm, chợt nghe người trên giường bệnh mở miệng: "Sau khi Điềm Điềm đi đóng phim thì trở nên yên lặng, hiểu chuyện hơn nhiều."

Ông nói uyển chuyển, Diệp Hi hiểu ý ông, trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng: "Con bé cũng nên trưởng thành rồi, bây giờ nói lời này còn hơi sớm."

Ngay cả Diệp Hi cũng không dám cam đoan lần này Lâm Điềm ngoan ngoãn có thể kéo dài bao lâu.

"Đúng vậy, bọn trẻ đều đã lớn rồi." Cố Minh Cẩm cảm động bày tỏ, những đứa trẻ từng ôm quần ông bảo ông về nhà nhiều hơn đã trở thành người lớn.

Trước kia là bọn chúng mong ông về nhà, hiện tại thì là ông chờ mong bọn chúng về nhà, thật đúng là phong thủy luân chuyển.

*

Đến đoàn làm phim, Lâm Điềm lại cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng chiếu tới, hot search và bài đăng giải thích tối hôm qua, người đoàn làm phim đều cùng nhau ăn dưa.

Bọn họ không biết những người khác nghĩ thế nào về bài đăng giải thích kia, nhưng bọn họ không quá tin tưởng, dù sao vì bảo vệ Lâm Điềm, Cố Cẩn Mặc đã trực tiếp đối đầu với Kim Lưu Minh.

Lại liên tưởng với chuyện Kim Lưu Minh xuất huyết dạ dày nằm viện, người đoàn làm phim luôn cảm thấy thân phận của bọn họ không đơn giản, cho nên những ánh mắt nhìn về phía Lâm Điềm tràn đầy tìm tòi nghiên cứu và tò mò.

Ừm, thật ra Lâm Điềm cũng khá tò mò, tò mò rốt cuộc Kim Lưu Minh có rút vốn hay không.

Nghe câu hỏi của cô, Ngô Chấn không thể nhịn cười: "Người nhỏ nhen có thù tất báo như vậy, cô nghĩ sao?"

"Vậy có nhà đầu tư mới?" Đầu óc Lâm Điềm xoay chuyển rất nhanh, Kim Lưu Minh rút vốn mà mình vẫn có thể ở lại đây, như vậy nhất định có người bù vào khoản thiếu hụt này. Trong lòng cô mơ hồ đoán được, nhưng cũng không dám chắc.

"Đúng vậy, may mắn mà có đạo diễn Cố ném thêm mười hai triệu, chúng ta mới có thể tiếp tục quay phim." Mặc kệ hai người có quan hệ như thế nào, Ngô Chấn cảm thấy Lâm Điềm nên biết chuyện này, huống hồ Cố Cẩn Mặc cũng không yêu cầu mình giữ bí mật.

"Mười hai triệu?" Trong mắt Lâm Điềm tràn đầy kinh ngạc.

"Đúng vậy, nhiều hơn hai triệu so với khoản đầu tư ban đầu của Kim Lưu Minh." Ngô Chấn gật đầu khẳng định.

Lúc này, trong đầu Lâm Điềm đầy những dấu hỏi chấm, mười hai triệu, chẳng phải Cố Cẩn Mặc cũng giống như mình, khom lưng vì hai triệu tiền tiêu vặt mà ở lại nhà họ Cố sao?

Lần này thế mà dễ dàng lây ra mười hai triệu như vậy, thật đúng là người so với người làm người ta tức chết mà, hu hu hu, quả nhiên cậu ấm cô chiêu thật và cậu ấm cô chiêu giả như cô vẫn có sự khác biệt.

Giờ phút này, Lâm Điềm quyết định mình phải thù người giàu một giờ, kẻ có tiền độc ác.

"Trông cô có vẻ không vui lắm?" Ngô Chấn có chút không hiểu, chẳng lẽ đây không phải chuyện tốt sao?

"Không có, đạo diễn, anh nhìn nhầm rồi, tôi chỉ thù người giàu mà thôi." Lâm Điềm lắc đầu, khoản đầu tư của Cố Cẩn Mặc trực tiếp phá vỡ giấc mộng nằm yên cầm phí bồi thường vi phạm hợp đồng của cô, xem ra còn phải tiếp tục nỗ lực quay phim.

"Được rồi, nhanh đi trang điểm đi, đợi chút nữa đến cảnh quay của cô rồi, cảnh hôm nay có đoạn cảm xúc bùng nổ, cô cố gắng nắm giữ được nó." Ngô Chấn rất thích diễn viên nói là hiểu liền như Lâm Điềm. Không giống như một số diễn viên, mình đã đích thân làm mẫu cho rồi mà vẫn không biết nên diễn như thế nào.

"Được rồi, đạo diễn Ngô." Lâm Điềm đi về phía Quý Vi, nghỉ ngơi một ngày, Quý Vi lại tràn đầy sức sống.

Lúc vào phòng hóa trang, Kiều Vãn Khanh còn đang trang điểm, cô kéo Quý Vi ngồi xuống bên cạnh.

Có thể thuyết phục Cố Cẩn Mặc đứng ra giải thích cho cô, xem ra quan hệ của bọn họ tốt hơn những gì mình tưởng tượng rất nhiều.

Có lẽ mình có thể thay đổi chiến lược, sau khi thân thiết với Lâm Điềm, nói không chừng có thể tìm cơ hội gặp được Cố Cẩn Nghiễn.

Nghĩ đến Cố Cẩn Nghiễn, trong mắt Kiều Vãn Khanh bất giác hiện lên ý cười, lúc trước cô chọn vào giới giải trí, nguyên nhân rất lớn là bởi vì anh, chỉ cần mình đủ cố gắng, như vậy có thể khiến anh nhìn thấy bóng dáng của mình ở khắp mọi nơi.

Nhưng hiển nhiên, bây giờ cô còn chưa đạt đến độ cao này.

Sau khi trang điểm cho Kiều Vãn Khanh xong sẽ đến lượt Lâm Điềm, bối cảnh hôm nay là trong nhà muốn tổ chức một bữa tiệc long trọng chào đón sự trở lại của thiên kim thật.

Váy dự tiệc mà người nhà chuẩn bị cho cô và thiên kim thật đều là kiểu chị em, vào lúc thay đồ, Lâm Điềm mới nhớ tới cuối tuần cô phải cùng Cố Thi Dao đến nhà họ Ôn tham dự một bữa tiệc sinh nhật.

Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, suýt chút nữa cô đã quên mất chuyện này, cúi đầu liếc nhìn bộ váy mình sẽ mặc trong cảnh quay tiếp theo, đó là một chiếc váy màu trắng trễ vai, cũng không biết mặc lên người sẽ có hiệu quả thế nào?

Đến lúc đó đến bữa tiệc nhà họ Ôn, cô nên mặc váy gì mới hợp đây?