Chương 18.3: Party

"Điềm Điềm, Điềm Điềm." Quý Vi thấy cô không đáp, vươn tay vỗ đầu vai của cô, ra hiệu cô mau tỉnh táo lại.

"Làm phiền rồi." Nhìn bản thân trang điểm xong trong gương, Lâm Điềm gật đầu cảm ơn chuyên gia trang điểm.

"Là hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao, có cần em mua ly cà phê nâng cao tinh thần?" Quý Vi lo lắng hỏi thăm.

"Không cần, ngâm nước dâu tằm là được rồi." Lâm Điềm lắc đầu.

"A, được, lát nữa anh Lương sẽ qua đây." Quý Vi nhắc nhở.

"Lại tới làm gì?" Chuyện hot search đã được giải quyết, không rõ lúc này anh ta tới đây làm gì.

"Nghe nói anh Lương lại tranh thủ được hai bộ, chắc đến nói chuyện thử vai." Giọng điệu của Quý Vi có chút không xác định.

"Anh ấy điên rồi?" Bên này mới quay phim được bao lâu, bây giờ lại muốn thử vai, thật sự coi cô là con ong chăm chỉ sao?

"Đây không phải là một cơ hội rất tốt sao? Khả Khả nói nghệ sĩ nhà cô ấy muốn thử vai cũng không có cơ hội." Thấy cô bài xích, Quý Vi hiếm khi khó hiểu.

"Chị không giống bọn họ, chị không có lòng cầu tiến." Lâm Điềm mỉm cười dịu dàng.

"Như vậy sao?" Quý Vi gãi đầu của mình, suy đoán có lẽ Điềm Điềm không thiếu tiền, nên không có chấp niệm nào với việc trở nên nổi tiếng?

Trước khi quay phim, Lương Văn Xuyên không xuất hiện, nhưng Lâm Điềm tinh ý nhận thấy thái độ của Kiều Vãn Khanh đối với cô hôm nay rất khác.

Trước đây, khi hai người có cảnh quay với nhau, Kiều Vãn Khanh luôn vô tình cố ý chặn ống kính của mình, nhưng hôm nay thì không, còn khẽ cười dịu dàng với mình nữa.

Chuyện khác thường ắt có trá, trong lòng cô vang lên hồi chuông cảnh báo, đúng lúc đạo diễn hô cut, không cho Kiều Vãn Khanh cơ hội nói chuyện, cô quay người chạy về phía Lương Văn Xuyên.

Lần đầu tiên cảm thấy anh ta xuất hiện đúng lúc như vậy, không ngờ anh ta vừa bước vào đã cau mày nhìn cô: " Có mâu thuẫn với Kiều Vãn Khanh?"

"Không có?" Làm sao cô có thể mâu thuẫn với nữ chính được.

"Vậy dáng vẻ như có người muốn ăn em vừa rồi là sao?" Lương Văn Xuyên nói và nhìn về phía bên kia.

"Đây không phải nhìn thấy anh nên kích động quá sao?" Lâm Điềm nghiêm trang nói hươu nói vượn.

"Vậy đúng lúc, ở đây có hai kịch bản, em chọn một cái thích hợp với em." Hôm nay Lương Văn Xuyên đến xác thực vì chuyện này, hai kịch bản này đều là anh ta tranh thủ cho Lâm Điềm.

"Anh Lương, em còn là người mới, đóng nhiều phim cùng lúc không tốt lắm đâu?"Lâm Điềm uyển chuyển nói.

"Chỉ là đi thử vai, cách lúc vào đoàn còn sớm lắm." Đoán chừng bên này đã kết thúc, bên kia còn chưa bắt đầu vào đoàn.

"Nhưng vẫn hơi gấp, đây là bộ phim đầu tiên của em, quay xong em muốn xem lại diễn xuất của mình, như thế sẽ giúp ích cho tương lai của em sau này, so với số lượng, chất lượng quan trọng hơn không phải sao?" Lâm Điềm chỉ còn thiếu nước nói thẳng cô không muốn vào đoàn quay phim quá thường xuyên.

Những lời này khiến Lương Văn Xuyên sửng sốt một hồi, trong lúc nhất thời anh không biết rốt cuộc là cô thật lòng hay lấy cớ vì quá mệt mỏi, nhưng bất kể là thế nào, đối với anh ta như vậy là đủ rồi, anh ta không thích ép buộc người khác.

"Cũng được, vừa vặn có thể xem phản hồi của người xem." Hiện tại đoàn làm phim ngẫu nhiên cũng sẽ tung một vài ảnh leak ra ngoài.

"Cảm ơn anh Lương." Lâm Điềm có một nháy mắt cảm thấy có lỗi, nhưng nghĩ tới Lương Văn Xuyên còn có những nghệ sĩ khác, không lùa được mình, anh có thể lùa những người khác, cho nên cô rất nhanh thoải mái.

Đương nhiên, cũng không phải cô quay xong bộ phim nay là ngừng đóng phim, gặp được kịch bản yêu thích cô vẫn sẽ quay tiếp, dù sao quay phim từng là sở thích của cô.

Khi sở thích biến thành công việc rồi lại trở thành sở thích, cô nghĩ mình nên hạnh phúc.

"Điềm Điềm, nên thay quần áo rồi." Quý Vi gọi Lâm Điềm đi thay trang phục, cảnh tiếp theo là cuộc đối đầu giữa cô và Kiều Vãn Khanh trong phòng.

Cô khoác lên mình chiếc váy trắng lệch vai, Quý Vi hết lời khen ngợi: "Điềm Điềm, đẹp quá."

Lâm Điềm liếc nhìn bản thân trong gương, xương quai xanh, bờ vai và cổ của cô đều rất đẹp, mặc kiểu dáng này hoàn toàn phô bày ưu điểm của cô, có lẽ cô có thể chọn một kiểu dáng tương tự đến đến nhà họ Ôn.

Kiều Vãn Khanh mặc một chiếc váy cúp ngực, chiếc vòng cổ kim cương trên cổ cô ấy được thương hiệu nào đó tài trợ đặc biệt, thực sự rất phù hợp với cô ấy.

"Lâm Điềm, tối nay cô có thời gian không? Mấy người Chung Viễn Thần nói buổi tối mọi người rủ nhau đi ăn thịt xiên nướng." Kiều Vãn Khanh nhìn Lâm Điềm cười nói.

"Xin lỗi, gần đây tôi thường xuyên phải tới bệnh viện, chỉ sợ không có thời gian đi cùng mọi người." Lâm Điềm lễ phép từ chối.

Cô nghĩ có lẽ do trên người Kiều Vãn Khanh có hào quang nữ chính, nhìn người bị mình từ chối mà ảm đạm, buồn thiu, không hiểu sao cô có cảm giác tội lỗi, nhưng cô thực sự không muốn làm bạn với nữ chính.

"Không sao, người nhà cô quan trọng hơn, có cơ hội chúng ta lại hẹn." Kiều Vãn Khanh hơi mất mát, cô ấy nghĩ mình chủ động lấy lòng, Lâm Điềm sẽ không từ chối lời đề nghị của cô ấy.

Sau khi Kiều Vãn Khanh rời đi, Lâm Điềm nhìn về phía Quý Vi bên cạnh, thấp giọng nói: "Em có cảm thấy cô ấy là lạ không?"

"Hình như cô ấy đang lấy lòng chị?" Quý Vi cũng không chắc mình có dùng đúng từ ngữ hay không, dù sao, bình thường cô ấy có việc muốn nhờ đại sư huynh mà cô ấy không thích giúp đỡ, cô ấy sẽ giống như Kiều Vãn Khanh.

"Lấy lòng chị, chắc em nhìn nhầm rồi." Lâm Điềm lắc đầu, sao nữ chính phải lấy lòng cô chứ.

Được rồi, mặc kệ, đi quay phim trước.

"Xin lỗi." Sau khi NG, Kiều Vãn Khanh xin lỗi Lâm Điềm.

"Không sao, ai cũng có lúc lầm lỡ mà." Lâm Điềm thản nhiên lắc đầu, chỉ cần không phải cố ý NG, không cần cảm thấy có lỗi.

Kiều Vãn Khanh sửng sốt một lúc, cô ấy nhớ tất cả ấn tượng của mình về Lâm Điềm đều đến từ trong miệng người khác, vì vậy cô ấy tự nhiên có ác cảm với cô.

Hiện tại xem ra, người tự cho là mình đúng là cô ấy, làm sao có thể đánh giá một người qua lời nói của người khác được chứ.

Cô ấy nghĩ, hình như gặp người và việc có liên quan đến Cố Cẩn Nghiễn, cô ấy đều sẽ xử lý rất tệ.

"Lâm Điềm, tôi xin lỗi cô về thái độ trước đây của tôi." Điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Kiều Vãn Khanh chân thành xin lỗi Lâm Điềm.

Trước đây cô ấy có thành kiến, bây giờ lại muốn lợi dụng mối quan hệ của cô để gặp Cố Cẩn Nghiễn, Lâm Điềm là người thẳng thắn, còn cô ấy mới là người đáng khinh.

Lâm Điềm đứng ngoài cuộc, trên mặt đều là dấu chấm hỏi, chuyện gì xảy ra, Kiều Vãn Khanh vì sao đột nhiên xin lỗi mình.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì đã nghe thấy Kiều Vãn Khanh nói với đạo diễn mình đã chuẩn bị sẵn sàng.

Sau đó, Kiều Vãn Khanh quả nhiên không gặp vấn đề gì nữa, nhưng Lâm Điềm suýt nữa xảy ra sai lầm, cũng may kết quả cuối cùng là tốt.

Buổi tối, Lâm Điềm không tham gia hoạt động ăn xiên nướng của bọn họ, cô trở về nhà họ Cố, ngày kia sẽ đến nhà họ Ôn dự tiệc, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị từ sớm.

Lúc trở về, Cố Cẩn Nghiễn và Cố Thi Dao đều ở nhà, nhìn bài đăng trên nhật ký của Cố Cẩn Mặc, anh ta đi thành phố Lâm tuyên truyền cho bộ phim sắp ra mắt.

Hai người này không quan tâm giới giải trí nên đương nhiên không biết chuyện bọn họ lên hot search.

"Lâm Điềm, ba giờ chiều ngày kia tài xế sẽ đến đón cô." Cố Thi Dao ngước mắt nhìn về phía Lâm Điềm, giọng điệu không chút nghi ngờ.

"Em có thể tự đi." Lâm Điềm nghĩ đến cô cả luôn không khiêm tốn, không khỏi lắc đầu nhỏ giọng từ chối.

"Cô muốn người ta xem trò cười của chúng ta sao?" Lời mời của nhà họ Ôn lần này chỉ là vì thăm dò, cô bằng lòng ở chung hòa thuận với cô, vậy mà cô lại từ chối?

【Oa, cô cả xù lông nhím dễ thương quá!】

Mấy lời răn dạy còn lại của Cố Thi Dao nghẹn lại trong cổ họng, sao cô có thể miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo được.

"Cứ quyết định thế đi, chiều ngày kia tôi sẽ bảo tài xế đến đoàn làm phim đón cô."

"Vậy được rồi." Lâm Điềm hơi miễn cưỡng gật đầu.

【Được thôi, cái gì cũng không cần mình lo lắng chuẩn bị, sảng khoái. 】

Bước chân của Cố Thi Dao dừng lại, quên đi, lười tranh cãi với cô.

*

Trong bệnh viện, sau ba ngày phẫu thuật, Cố Minh Cẩm đều không có bất kỳ biểu hiện phù nề nào, điều này khiến Diệp Hi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Theo lời bác sĩ, đợi thêm một tuần nữa ông có thể xuất viện, bà ngước mắt nhìn Cố Minh Cẩm trên giường bệnh, bởi vì phẫu thuật nên ông bị cạo trọc đầu, hiện tại miệng vết thương là băng gạc mới thay sáng nay.

Đợi đến lúc ra viện, bà nên chuẩn bị cho ông một chiếc mũ, lấy mức độ sĩ diện của ông, chắc hẳn ông không muốn người khác nhìn thấy mình như vậy .

"Đang lo lắng chuyện Điềm Điềm đến nhà họ Ôn à?" Cố Minh Cẩm đã có thể ngồi dựa vào giường hỏi.

"Không, đang nghĩ tới chuyện chuẩn bị mũ cho ông khi ông ra viện." Diệp Hi nói xong không khỏi nhướng môi, nói đến, vợ chồng sắp tám năm, mấy ngày nay mới là những ngày bọn họ thân thiết nhất.

"Cần phải chuẩn bị." Nói đến chuyện này, giọng Cố Minh Cẩm có chút phiền muộn, xem ra một tháng tới ông chỉ có thể làm việc ở nhà.

"Mười ngày nửa tháng là mọc thôi." Diệp Hi an ủi.

"Ừm, tôi biết." Cố Minh Cẩm nói xong nhìn thoáng qua điện thoại, là Thi Mạn Mạn gọi tới, ông đột nhiên hơi đau đầu.

Bản thân bà ta lúc trước không muốn kết hôn thương mại, nhưng bây giờ lại muốn Thi Dao đi, vậy thì cũng thôi đi, bà ta còn muốn để ông làm người xấu.

Cố Minh Cẩm không để ý đến cuộc gọi này, Diệp Hi nhìn ông một cái: "Không nghe sao?"

"Ừm, mặc kệ bà ta, Diệp Hi, nếu như Điềm Điềm bằng lòng liên hôn, bà có đồng ý không?" Không biết vì sao, Cố Minh Cẩm đột nhiên muốn biết đáp án.

Diệp Hi lập tức trở nên cảnh giác: "Năm đó ông đã hứa với tôi."

"Yên tâm, chuyện tôi đã hứa tôi sẽ làm, tôi chỉ nói là nếu như chính Điềm Điềm đồng ý."

"Tôi sẽ không đồng ý." Vẻ mặt Diệp Hi rất bình tĩnh, nếu như thật thông gia, thứ đối phương xem trọng chỉ là mối quan hệ giữa Điềm Điềm và nhà họ Cố, một khi Cố Minh Cẩm không còn, Điềm Điềm sẽ rơi vào kết cục ra sao?

Nhìn bà trở nên kích động, Cố Minh Cẩm dịu giọng lại: "Ừm, tôi biết rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không lợi dụng Điềm Điềm kết hôn thương mại."

Cố Minh Cẩm nghĩ, mặc kệ là ông, hay là ba người kia, bọn họ đều không phải là cha mẹ có tư cách.

*

Lâm Điềm cảm thấy Cố Thi Dao ít nhiều có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, vừa tới ba giờ, điện thoại của cô đúng giờ reo lên: "Ra ngoài, tài xế đang đợi cô ở bên ngoài."

"Chị cũng ở bên ngoài?" Lâm Điềm hơi kinh ngạc, cô có tài đức gì vậy mà để cô chủ Cố đợi ở bên ngoài.

"Tôi ở "Mị" chờ cô." Cố Thi Dao cảm thấy hiện tại Lâm Điềm lại trở nên không khác hồi trước, đúng là dám nghĩ.

"A, được, em tới ngay." Lâm Điềm đã xin phép Ngô Chấn từ trước, từ xa cô đã nhìn thấy chiếc Bentley đỗ ở ven đường, quả nhiên, cô cả hoàn toàn là vẻ rêu rao như trước đây.

Trong xe là tài xế của Cố Thi Dao, thấy cô đi tới, anh ta xuống xe, mở cửa cho cô: "Cô Lâm, mời cô."

"Ừm, đi thôi, đi gặp cô chủ nhà anh." Lúc Lâm Điềm nói chuyện, cô cúi đầu lưu số điện thoại vừa rồi lại, số điện thoại của Cố Thi Dao không cần tốn nhiều sức đã lấy được.

Cũng là lúc này, cô mới phát hiện tin nhắn Mạnh Tĩnh Tuyền gửi tới: 【Điềm Điềm, mấy giờ cậu đến nhà họ Ôn? Chúng ta đi cùng nhau nhé?】

【Cậu đi trước đi, tớ đi cùng với Cố Thi Dao rồi.】

Mạnh Tĩnh Tuyền:【Chắc chắn cô ta cố ý, Điềm Điềm. 】

Lâm Điềm: 【Cố ý gì.】

Mạnh Tĩnh Tuyền: 【Vòng quan hệ bọn họ luôn chướng mắt chúng ta, chắc chắn cô ta muốn làm cậu bẽ mặt.】

Những lời của Mạnh Tĩnh Tuyền ngược lại không sai, mấy người Cố Thi Dao luôn coi thường con gái riêng và con chồng trước chỉ biết gây chuyện như cô.

Nhưng hôm nay, cô ở cùng một chiến tuyến với Cố Thi Dao, vì vậy cô sẽ không tự đặt mình vào tình huống khó xử.

Lâm Điềm: 【Nhưng tớ đã hứa với chị ấy, tớ không thể đổi ý, chúng ta gặp nhau ở nhà họ Ôn nhé】

Những bữa tiệc trước, Mạnh Tĩnh Tuyền đều sẽ sẽ tìm đủ loại lý do quên mang đồ trang sức khác nhau, nguyên chủ coi tiền như rác sẽ hào phóng cho cô ta mượn đồ trang sức, mà mượn mười trả năm.

Bây giờ cô cũng không muốn tiếp tục làm người coi tiền như rác.

Khi đến Mị, Cố Thi Dao còn đang trang điểm, Lâm Điềm được người dẫn đi chọn trang phục dự tiệc.

Ban đầu, người tạo mẫu gợi ý cho Lâm Điềm chiếc váy dài màu đỏ nhưng bị cô từ chối, cô chỉ vào chiếc váy màu trắng, vươn tay định lấy chiếc váy màu trắng ấy xuống, không ngờ lại bị người bên cạnh đẩy ra, vượt lên trước lấy chiếc váy kia.

Lâm Điềm không khỏi nhíu mày: "Cô không hiểu thứ tự trước sau à?"

"Đúng vậy, thứ tự trước sau, đúng là tôi lấy trước cô mà." Người nói chuyện cũng định tham gia bữa tiệc, Tống Chỉ Huyên.

Lâm Điềm không để ý cô ta, mà nhìn nhà tạo mẫu bên cạnh: "Chắc chỗ các cô có camera nhỉ, xem camera là biết ai trước ngay ấy mà."

Tống Chỉ Huyên nghe vậy không khỏi cười khẽ một tiếng: "Lâm Điềm, không phải cô nghĩ rằng nhà họ Ôn mời cô, thì cô thật sự là cô chủ nhà họ Cố đấy chứ?"

"Người ta mời chính là Cố Thi Dao, mà cô chỉ là hàng đi kèm." Lúc Tống Chỉ Huyên nói đến ba chữ hàng đi kèm không khỏi tăng giọng, giống như đang nhắc nhở Lâm Điềm điều gì đó.

"Hôm nay tôi lấy chắc cái này rồi." Tống Chỉ Huyên nhìn Lâm Điềm gằn từng chữ.

"Chuyện nhà họ Cố còn chưa tới lượt cô bàn tán chỉ trỏ, Văn Chính, mời cô Tống ra ngoài, Mị không chào đón khách hàng như vậy." Không biết Cố Thi Dao đi đến phía sau hai người khi nào.