Chương 15.4: Đóng phim

Diêm Thấm Văn vừa cúp điện thoại, Chu Hoài Bắc đã đi tới, nói: "Mẹ, sao rồi? Anh ta nói gì?"

Nhìn thấy Diêm Thấm Văn lắc đầu, Chu Hoài Bắc có chút không vui: "Sao anh ta lại máu lạnh thế không biết, cũng không bằng lòng dàn xếp."

"Hoài Bắc, không thể nói anh con như vậy." Diêm Thấm Văn cau mày nhìn anh ta.

"Đây vốn là sự thật được không? Anh ta biết rõ cuộc đấu thầu này quan trọng với con thế nào, nhưng lại không muốn giúp con. Anh ta chắc chắn cố ý." Chu Hoài Bắc nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Diêm Thấm Văn, đi thẳng về phòng mình bắt đầu nghĩ cách khác.

*

Đã một tuần trôi qua, Cố Thi Dao vẫn chưa thuyết phục được bộ phận R&D, cô đau đầu không hiểu rốt cuộc những người này cố chấp cái gì.

Cô tắm xong đi ra mới phát hiện trên điện thoại di động có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là cô bạn thân Phương Như gọi điện tới, cô gọi lại mới biết cô ấy rủ mình đi quán bar.

"Không đi, gần đây mình hơi mệt mỏi." Thời gian sau giờ làm tuần này của cô đều bị nhóm người của bộ phận R&D sử dụng hết, hôm nay vất vẻ lắm mới có chút thời gian rảnh rỗi, cô muốn nghỉ ngơi sớm.

"Cậu nói đang yên đang lành cậu đi làm làm cái gì? Đây không phải là tự tìm khổ sao?" Trên mặt Phương Như viết mấy chữ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng cô ấy cũng nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của cô, vội vàng giục cô đi nghỉ ngơi.

"Được." Cố Thi Dao cúp điện thoại, không khỏi cười khổ, cô cũng muốn giống như Phương Như, nhưng Phương Như là con gái út của nhà họ Phương, trong tương lai, bất kể là anh cả hay anh hai của cô ấy tiếp quản công ty, đối với cô ấy cũng không có gì thay đổi.

Nhưng cô khác với Phương Như, cô không có tình cảm quá thân thiết với Cố Cẩn Nghiễn và Cố Cẩn Mặc, bọn họ giống như những người xa lạ sống cùng nhau hơn.

Buổi tối, Cố Thi Dao cho phép mình yếu đuối, ban ngày nhất định phải dẹp bỏ những cảm xúc này. Một đêm ngon giấc, sáng hôm sau cô lái xe đến công ty, lại hiếm khi không thấy xe của Cố Cẩn Nghiễn.

Cô không khỏi thắc mắc, anh đến thẳng bệnh viện hay là vẫn chưa đến?

*

Mười giờ có cảnh quay, tám giờ ba mươi phút Lâm Điềm đến phim trường trang điểm và thay quần áo, lần này cô không mang theo trang phục riêng đến phim trường như trong sách đã viết.

Mặc quần áo mà đoàn phim chuẩn bị, cô nhắm mắt để chuyên gia trang điểm trang điểm cho mình, bên tai là tiếng khen ngợi của chuyên gia trang điểm: "Tình trạng da của cô thật tốt."

"Chắc là do tối qua ngủ ngon." Còn không ngủ ngon sao, đến tận rạng sáng người đoàn phim tan cuộc quay về, lúc này cô đã ngủ được một giấc rồi.

Bởi vì là phim truyền hình hiện đại, trang điểm cũng không tốn nhiều thời gian lắm, cảnh quay đầu tiên của cô hôm nay là cùng Kiều Vãn Khanh.

Lúc này thân phận của Kiều Vãn Khanh vẫn chưa bị phát hiện, chỉ là một thực tập sinh nhỏ, còn cô là một thiên kim tiểu thư cao sang.

"Đúng, Điềm Điềm, chính là vẻ mặt này, có thể kiêu ngạo, gàn bướng hơn một chút." Ngô Chấn nhìn Lâm Điềm trong ống kính, vẻ mặt hài lòng.

Kỹ năng diễn xuất của người mới này tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta, điều này khiến anh ta khó có thể không kinh ngạc.

"Được, đạo diễn." Lâm Điềm nghĩ, kiêu ngạo, gàn bướng là tiêu chuẩn thấp nhất của nữ phụ à?

"Tốt, cứ như vậy, cut." Cảnh này gần như một lần là qua, ngoại trừ Ngô Chấn nở nụ cười, khuôn mặt những người khác cũng tràn đầy kinh ngạc.

Đặc biệt là Chung Viễn Thần ngày hôm qua nghi ngờ kỹ năng diễn xuất của cô, giờ phút này lại càng xấu hổ hơn, đây chính là cái gọi là năng khiếu sao?

"Kỹ năng diễn xuất của Điềm Điềm không tệ, từng học qua à?" Ngô Chấn thuận miệng hỏi.

"Trước đây tôi từng tham gia một câu lạc bộ kịch, trước khi vào đoàn làm phim lại đăng ký lớp bổ túc cấp tốc."

"Khó trách, hôm nay cô biểu hiện rất tốt, tiếp tục phát huy." Ngô Chấn cười nói.

Tiếp theo, Lâm Điềm có hai cảnh nữa, theo thứ tự là cảnh diễn với Kiều Vãn Khanh và Ninh Ngôn An, tất cả mọi người đang chuẩn bị.

Mặc dù những cảnh tiếp theo không phải một lần là qua, nhưng nhiều nhất sẽ không vượt quá ba lần, đây là tin tức tốt đối với toàn bộ đoàn phim.

Cảnh quay vừa kết thúc, Quý Vi lập tức bưng một cái cốc chạy đến bên cạnh Lâm Điềm: "Điềm Điềm, chị giỏi quá."

Trước kia Quý Vi từng nghe nói có diễn viên quay một cảnh diễn mười lần không qua, trước ngày hôm nay, cô ấy vẫn còn hơi lo lắng cho Lâm Điềm, dù sao cô không xuất thân chính quy, đây cũng là bộ phim đầu tiên của cô, không ngờ cô lại lợi hại như vậy.

"Tạm được." Thành công mà bọn họ nhìn thấy đều là kinh nghiệm nhiều năm kiếp trước của cô, cho nên Lâm Điềm biểu lộ rất bình thản, cũng không để ý những lời khen ngợi này.

Ánh mắt Kiều Vãn Khanh có chút phức tạp, cô vốn tưởng rằng Lâm Điềm gia nhập ngành này đơn giản là muốn lợi dụng danh tiếng của nhà họ Cố để kiếm tiền, không nghĩ tới kỹ năng diễn xuất của Lâm Điềm lại tốt như vậy, có lẽ vì thành kiến chủ quan nên mình đã hiểu lầm cô?

Trong cốc là trà hoa cúc Quý Vi pha cho Lâm Điềm, cô mím môi, cô không thích vị hoa cúc cho lắm.

"Chị không thích à?" Quý Vi nhanh chóng nhận ra sự không thích của cô.

"Ừm, chị hơi không quen mùi vị này, lần sau đổi dâu tằm ngâm nước." Lâm Điềm nói xong đưa cốc cho cô ấy.

"Được rồi, chị muốn dâu tằm tươi hay khô ạ?" Quý Vi hỏi.

"Dâu khô cũng được." Vào mùa này, dâu tằm tươi không dễ tìm, cô cũng không phải người thích giày vò người khác.

"Em đi đặt hàng liền." Quý Vi vừa nói xong, đầu bên kia truyền đến tiếng nhận cơm hộp.

Cô ấy vội vàng chạy tới lấy cơm hộp, Lâm Điềm liếc nhìn hộp cơm trước mặt, không sao, ít nhất trông cũng ngon miệng.

Buổi chiều Lâm Điềm còn một cảnh khác, sau khi cơm nước xong, cô gửi cho Diệp Hi một tin nhắn, dặn bà đừng quá mệt mỏi, một số việc có thể để y tá làm, không cần phải tự mình làm.

Diệp Hi vẫn chưa trả lời, đoán chừng đang bận chăm sóc Cố Minh Cẩm.

Lâm Điềm không để ý, cất điện thoại di động, căn dặn Quý Vi lát nữa đặt cho mình quà thăm bệnh, hôm qua cô đến tay không vì sốt ruột, hôm nay lại đến tay không chính là không lịch sự.

"Hoa tươi và giỏ hoa quả ạ?" Quý Vi có chút không xác định.

"Hai cái này đi, tấm lòng quan trọng hơn." Cố Minh Cẩm cũng không thiếu cái gì, mang đồ đến cũng là lễ phép.

"Lâm Điềm, chiều nay cô lại đến bệnh viện hả?" Chung Viễn Thần vừa đi qua chuẩn bị mời Lâm Điềm diễn thử với mình thì nghe được lời này, không khỏi hơi kinh ngạc.

"Ừm, phải đi qua một chuyến." Lâm Điềm gật đầu.

"Vậy thì cô vất vả quá." Chung Viễn Thần vừa nói vừa vò đầu, ngược lại hơi ngại nhờ cô diễn thử với mình, dù sao thì đây cũng là thời gian nghỉ ngơi.

Có lẽ âm thanh hai người nói chuyện hơi lớn, không biết lúc nào Kiều Vãn Khanh cũng đi tới, giọng điệu quan tâm: "Ngày nào cũng đi, chẳng lẽ là người nhà bị bệnh sao?"

Lâm Điềm chú ý tới Kiều Vãn Khanh nắm chặt tay, khóe môi hơi nhếch lên: "Ừ, là bố dượng của tôi."

Sau khi nhận được đáp án, Kiều Vãn Khanh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt đang cười của Lâm Điềm, không biết vì sao, cô ấy lại có cảm giác bị nhìn thấu, bèn vội vàng quay đầu đi chỗ khác.

Sau khi trở lại phòng nghỉ ngơi, Kiều Vãn Khanh không khỏi cười nhạo bản thân vừa rồi quá căng thẳng, ngay cả Cố Cẩn Nghiễn chưa chắc đã nhớ mình, Lâm Điềm làm sao có thể biết chuyện này?

Lâm Điềm nhìn ra Chung Viễn Thần muốn nói lại thôi, nhưng cô không định lên tiếng, kinh nghiệm kiếp trước đã nói cho cô rằng, một người hiền lành vô dụng sẽ chỉ làm mình mệt chết, vì vậy cô chọn không nhìn.

Sau khi nghỉ ngơi chưa đầy một giờ, đoàn làm phim lại bắt đầu làm việc, cảnh quay của Lâm Điềm ở ngay đầu, kết thúc cảnh này cô có thể rời đi.

Lần này vẫn là cảnh giữa cô và Kiều Vãn Tình, không biết có phải ảo giác của cô hay không, lần này thái độ Kiều Vãn Khanh đối với cô có vẻ hòa nhã hơn rất nhiều, Lâm Điềm nhất thời không hiểu.

Nhưng cô luôn luôn không đoán được suy nghĩ của nữ chính, chờ đạo diễn hô cut, cô liền đi thẳng tới chỗ thay quần áo, không thèm tẩy trang đã mang theo bó hoa và giỏ hoa quả mà Quý Vi chuẩn bị đến bệnh viện.

Cô đến cửa phòng bệnh thì nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên trong, chẳng lẽ là bạn của Cố Minh Cẩm đến thăm bệnh?

Sau khi cô gõ cửa đi vào, nhìn thấy ba người đang ngồi trên sofa đằng kia, mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng trong đầu cô lập tức đoán ra thân phận của bọn họ, nhóm vợ cũ của Cố Minh Cẩm.