Chương 15.3: Đóng phim

Cố Cẩn Mặc đưa Lâm Điềm đến một nhà hàng kiểu Quảng Đông, ừm, dù sao đó cũng không phải khẩu vị cô yêu thích, người này mời khách không biết hỏi khẩu vị của khách trước sao?

"Cô không thích?" Cố Cẩn Mặc chuẩn xác bắt được cô phàn nàn, không khỏi hỏi.

"Không thích, em thích món cay Tứ Xuyên hoặc Hồ Nam." Tóm lại, cô thích tất cả những món ăn có hương vị nặng đô.

"Vậy chúng ta đổi quán khác?" Nói thật, Cố Cẩn Mặc xác thực không biết cô thích cái gì.

"Quên đi, đồ ăn sắp dọn lên rồi." Dù sao gần đây cô quay phim, phải khống chế cân nặng, không thể ăn nhiều, cho nên thật ra ăn cái gì cũng giống nhau.

"Lần sau tôi sẽ ghi nhớ." Đây xem như là cách tỏ thái độ áy náy của Cố Cẩn Mặc.

Hiển nhiên, Lâm Điềm không "get" được.

【 A, anh ta còn muốn có lần sau?】

"Hình như cô không muốn ăn cơm với tôi cho lắm?" Cố Cẩn Mặc nhìn chằm chằm đồ ăn vừa mới bưng lên, giọng điệu có chút tùy ý.

"Anh hai, sao anh lại nghĩ như vậy?" Trong mắt Lâm Điềm tràn đầy vô tội.

【 Ha ha, biết còn hỏi!】

"Vậy thì tốt, chúng ta đều ở trong giới giải trí, có lẽ về sau còn gặp mặt nhiều lần." Cố Cẩn Mặc nói xong, trông thấy vẻ mặt Lâm Điềm cứng đờ một giây, sau đó lại mỉm cười, anh ta khẽ cong môi.

Sau bữa ăn, hai người cùng nhau lên xe, khi đến đoạn đèn xanh đèn đỏ ở gần khách sạn mà đoàn làm phim đã thuê, Lâm Điềm bày tỏ mình muốn xuống chỗ này: "Anh hai, anh để em xuống đây đi, bên đó nhiều người quá bị nhìn thấy sẽ không tốt, anh nói đúng không?"

Lần này, Cố Cẩn Mặc không nói gì nữa, trực tiếp dừng xe lại, mãi đến khi bóng dáng của cô biến mất khỏi tầm nhìn, anh ta mới nhả phanh. Gần đây vốn anh ta đang chuẩn bị việc tuyên truyền phim điện ảnh, nhưng chuyện của Cố Minh Cẩm hôm nay làm anh ta phải thay đổi kế hoạch.

"A, Điềm Điềm, chị trở về rồi?" Quý Vi rất ngạc nhiên khi thấy Lâm Điềm ở sảnh khách sạn.

"Ừ, thời gian phẫu thuật còn chưa xác định, chị về trước, em định đi đâu vậy?"

"Gần đây có một bể bơi, em đang định đi bơi, chị có muốn đi cùng em không?" Quý Vi do dự, tự hỏi liệu có nên hủy kế hoạch đi bơi của mình không.

"Em đi đi, chị về phòng nghỉ ngơi chút." Vừa rồi cô ở bệnh viện cả tinh thần lẫn thể xác đều căng thẳng, hiện tại cần được nghỉ ngơi, thả lỏng.

"Vậy em đi cùng chị, nhỡ chị cần cái gì." Quý Vi do dự một chút, vẫn quyết định từ bỏ bơi lội, dù sao cô ấy cũng nhận hai phần tiền lương.

"Không cần, em đi đi, cơm tối chuẩn bị cho chị một suất salad rau quả là được."

Vừa vào thang máy, cô đã gặp Chung Viễn Thần và Ninh Ngôn An, chào hỏi xong, Lâm Điềm đi thẳng vào thang máy.

Buổi chiều vẫn là cảnh diễn của Ninh Ngôn An và Kiều Vãn Khanh, Chung Viễn Thần đi phim trường quan sát, quay đầu nhìn thang máy đã đóng cửa, nhỏ giọng nói: "Anh Ninh, anh có biết kỹ năng diễn xuất của cô ấy thế nào không?"

Ninh Ngôn An lắc đầu, rồi nói: "Cô ấy là nghệ sĩ mới được Lương Văn Xuyên ký hợp đồng, chắc hẳn cũng có mấy phần bản lĩnh."

Lương Văn Xuyên đã từng dẫn dắt ảnh đế ảnh hậu đó.

"Hi vọng vậy, so với chị Vãn Khanh, cô ta chẳng chuyên nghiệp chút nào." Chung Viễn Thần từng nhìn thấy Kiều Vãn Khanh lúc nghỉ ngơi vẫn đang suy nghĩ về kịch bản.

"Đi thôi, về sau những lời như này nghĩ trong lòng là được." Hai người đều thuộc cùng một công ty, Ninh Ngôn An không khỏi khuyên nhủ thêm vài câu.

"Đã biết." Chung Nguyên Thần gật đầu.

Lúc này, Kiều Vãn Khanh chuyên nghiệp trong miệng anh ta đang vẻ mặt cáu kỉnh, kịch bản bị cô ném sang một bên, cô đã bảo trợ lý đi nghe ngóng, lý do Lâm Điềm nghỉ phép là người nhà bị bệnh phải vào viện.

Chẳng lẽ là Cố Cẩn Nghiễn sao? Mặc dù biết khả năng này cực kỳ nhỏ, nhưng cô vẫn không khỏi hơi lo lắng.

Kể từ khi bố cô tái hôn, địa vị của cô trong gia đình giảm mạnh, tự nhiên không cách nào biết được tin tức của nhà họ Cố.

Trong giây lát, cô hơi hối hận về hành vi lỗ mãng của mình lúc sáng.

"Chị Vãn Khanh, sắp bắt đầu rồi." Giọng trợ lý từ bên ngoài truyền đến.

"Được, đến đây." Kiều Vãn Khanh điều chỉnh cảm xúc của mình.

Khi đến địa điểm quay phim, các nhân viên vẫn đang chuẩn bị, Chung Viễn Thần đứng bên cạnh Ninh Ngôn An, ngỏ lời mời với cô: "Chị Vãn Khanh, tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối nhé. Sau hôm nay sẽ không còn nhẹ nhàng được rồi."

Kiều Vãn Khanh suy nghĩ, nhanh chóng mỉm cười đáp lại: "Được, gọi mọi người đi cùng đi."

"Được, em đi nói với bọn họ." Mặc dù Chung Viễn Thần có chút không tình nguyện, nhưng cũng biết đề nghị của Kiều Vãn Khanh là chính xác.

Trên mặt Kiều Vãn Khanh vẫn giữ nụ cười vừa rồi, nhưng bàn tay đang buông thõng bên hông lại nắm chặt lấy góc áo.

Chung Viễn Thần gửi một tin nhắn trong nhóm, tag tất cả các thành viên.

"Ngôn An và Vãn Khanh chuẩn bị đi, sớm điều chỉnh cảm xúc." Đầu bên kia truyền đến giọng của phó đạo diễn.

*

Lâm Điềm liếc nhìn tin nhắn trong nhóm, nhanh chóng trả lời: 【Xin lỗi, tối nay tôi phải đến bệnh viện thăm người thân, không thể tham gia.】

Loại bữa tiệc này có thể từ chối thì từ chối, huống hồ trong tay cô vừa vặn có lý do thích hợp, không dùng thì phí.

Trả lời xong, Lâm Điềm chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi ném nó sang một bên, kéo chăn lên và ngủ thϊếp đi.

Quay xong cảnh quay đầu tiên, Kiều Vãn Khanh mới cầm điện thoại, xem qua lịch sử trò chuyện trong nhóm, thấy câu trả lời của Lâm Điềm.

Có lẽ ở bệnh viện là mẹ cô? Kiều Vãn Khanh không khỏi suy đoán.

Buổi tối, gần như toàn bộ đoàn làm phim đều đi tiệc tùng, Lâm Điềm ăn món salad rau mà Quý Vi mang về, thuận miệng hỏi cô ấy: "Sao em không đi cùng bọn họ?"

"Em sợ giao tiếp." Quý Vi nghiêm trang trả lời.

"Chờ chị lấy được cát-xê sẽ mời em ăn một bữa thịnh soạn." Lâm Điềm vỗ vai Quý Vi.

"Điềm Điềm, anh Lương bảo chị đừng quên cập nhật trạng thái Weibo." Quý Vi nhắc nhở.

"Ặc, chị quên mất, được rồi, ngày mai làm." Đã đến lúc này, không có gì để chụp.

Cô nói xong thì đăng nhập vào Weibo, số lượng người hâm mộ đã vượt quá một trăm nghìn, Lương Văn Xuyên lại mua lượt theo dõi cho cô?

"Vi Vi, em bảo anh Lương đừng mua fan cho chị nữa, ngày mai chị sẽ cập nhật trạng thái." Lâm Điềm thực sự không cần những fan hâm mộ giả này, cũng chỉ là sự thịnh vượng giả tạo mà thôi.

"Được, em sẽ nói với anh Lương."

Lâm Điềm nhanh chóng chuyển sang tài khoản phụ của mình để lướt mạng, kết quả lại có thông báo nhắc nhở.

Cô bấm vào đó, là một bình luận: Nhật ký quan sát nhà giàu ngày hôm nay đâu?

Thông báo này đã được gửi từ hai ngày trước, Lâm Điềm mỉm cười, sau đó trả lời: Bởi vì mấy ngày nay tôi không ở trong nhà giàu nên không có.

Chẳng mấy chốc cô đăng xuất tài khoản phụ, tiếp tục ăn “cỏ” mà Quý Vi mang về, thỉnh thoảng trong nhóm đoàn làm phim lại gửi một vài bức ảnh, có vẻ như bọn họ chơi rất vui vẻ.

Vậy cô nên đi ngủ sớm một chút, dùng trạng thái làn da tốt nhất nghiền ép bọn họ, có điều trước khi đi ngủ, cô vẫn gọi video cho Diệp Hi.

Diệp Hi còn ở trong bệnh viện, xem ra đêm nay bà chuẩn bị ở lại chăm bệnh, cũng may điều kiện phòng bệnh VIP không tệ, Cố Minh Cẩm ở phòng xép, bên trong còn có một phòng nhỏ.

"Mẹ, chú Cố khỏe hơn chưa?" Lâm Điềm nhìn thấy Cố Minh Cẩm đang dựa vào giường đọc báo.

"Không còn khó chịu nữa rồi, bây giờ chỉ chờ phẫu thuật, phẫu thuật được sắp xếp vào ba ngày sau. Con không cần lo lắng." Vốn Diệp Hi định nhắc nhở Lâm Điềm, không ngờ cô lại gọi video đến trước. Lần này Điềm Điềm thật sự trưởng thành rồi, bà có chút vui mừng nghĩ.

"Vậy là vào thứ sáu, hai người đi ngủ sớm đi, ngày mai quay xong con sẽ đến bệnh viện." Ba triệu trong thẻ vẫn còn nóng hổi, Lâm Điềm tự nhiên phải đến bệnh viện gia tăng thiện cảm.

"Ta ở đây không sao, công việc của con mới là quan trọng nhất." Cố Minh Cẩm tỏ ý cô không cần tới đây.

"Con biết rồi chú Cố, chú ngủ sớm đi ạ." Lâm Điềm vẫy tay với bọn họ, sau đó tắt video.

*

Cố Cẩn Nghiễn làm xong việc mới phát hiện đã chín giờ tối, anh xoa mi tâm, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.

Trợ lý còn đang bận rộn bên ngoài, Cố Cẩn Nghiễn đi tới trước mặt anh ta: "Hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục."

"Vâng thưa giám đốc Cố."

Để thuận tiện, kể từ khi vào Cố thị, anh luôn sống ở một căn hộ gần đó. Khi anh ra khỏi công ty, gió đêm mát mẻ thổi qua, còn mang theo một chút hơi lạnh, anh chợt nhớ đến ly sữa nóng mà mình đã uống ở bệnh viện hôm nay.

Lần đầu tiên Cố Cẩn Nghiễn cảm thấy sữa bò có vẻ không tệ lắm, vì vậy đã mua một bình sữa nóng ở cửa hàng tiện lợi dưới tầng một toà chung cư mang về nhà.

Anh vừa về đến nhà, mẹ anh là Diêm Thấm Văn lại gọi đến, anh nhìn lướt qua cũng không thèm để ý, mãi đến hồi chuông thứ hai, anh mới bấm nút nghe: "Sao vậy?"

"Con nghĩ thế nào về những gì mẹ nói với con ban ngày?" Diêm Thấm Văn ly hôn được hai năm thì tái hôn, một năm sau bà ta sinh đứa con thứ hai.

"Chuyện đấu thầu không thuộc quyền quản lý của con." Cố Cẩn Nghiễn không cảm xúc nói.

"Cho dù không thể quyết định, con vào Cố thị nhiều năm như vậy cũng phải có tiếng nói mới phải, Cẩn Nghiễn, có phải con vẫn còn trách mẹ không?" Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Diêm Thấm Văn có chút sa sút.

Nhiều năm như vậy, cũng không phải bà ta không muốn quan tâm anh nhiều hơn, mà là bà ta đã có gia đình mới, cuộc sống mới, không còn nhiều tâm tư để quan tâm đến anh nữa.

"Con không trách mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi. Về chuyện đấu thầu, chỉ cần mẹ tham gia đấu thầu bình thường, Cố thị sẽ không bỏ rơi bất kỳ công ty nào có tiềm lực."

"Cẩn Nghiễn, Hoài Bắc là em trai của con." Hàm ý trong lời nói của Diêm Thấm Văn rõ ràng không thể rõ ràng hơn.

"Con nói rồi, con không thể quyết định chuyện đấu thầu, nếu không còn chuyện gì nữa, con cúp máy trước."

"Cẩn Nghiễn, chờ đã, cuối tuần cùng nhau ăn bữa cơm đi." Diêm Thấm Văn nhẹ giọng nói.

"Cuối tuần con phải đến bệnh viện, không có thời gian, có người gọi đến, con cúp máy trước." Cố Cẩn Nghiễn nói xong, anh không do dự nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Ánh trăng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào, anh nhìn chằm chằm mặt đất màu bạc, xoa xoa mi tâm, trong lòng có chút khó chịu, bởi vì ông già bị bệnh, sự bình tĩnh duy trì lâu nay bị phá vỡ, anh không thích tai nạn bất ngờ này.