Lâm Điềm vẫn đắm chìm trong niềm vui khi nhận được tiền. Diệp Hi ở bên cạnh còn đang chờ đợi câu sau của cô, thấy cô ấy dường như không có ý định tiếp tục, bà không khỏi hỏi: "Điềm Điềm, vừa rồi con muốn nói gì?"
Lời nói của Diệp Hi cuối cùng cũng khiến cô rời mắt khỏi điện thoại: “Mẹ, con muốn ra viện.”
Dọn ra là không được, có thời gian thì về thăm nhà điểm danh, một tháng dễ dàng có hai triệu, kẻ ngu mới không làm.
"Con nói linh tinh gì thế? Ra viện lúc nào chúng ta phải nghe bác sĩ." Diệp Hi nói xong nhịn không được nhìn thoáng qua Lâm Điềm, luôn cảm thấy hôm nay cô thông minh lạ thường.
"Vâng ạ." Lâm Điềm giả vờ thỏa hiệp, nhưng trong lòng đã suy nghĩ về kế hoạch tương lai của mình.
Bất kể là Cố Minh Cẩm hay ba anh em nhà họ Cố đều không thể đắc tội, Cố Minh Cẩm thích gia hòa vạn sự hưng, cho nên mình chỉ cần làm một đứa con gái ngoan là được rồi.
Về phần ba anh em nhà họ Cố, không ai thích cô, như vậy cô sẽ cố gắng hết sức giảm bớt sự tồn tại của mình, cố gắng ít xuất hiện trước mặt bọn họ.
Ôi, suýt nữa quên mất nam nữ chính, lại nói, trong sách cô là con tốt thí của nữ chính, người nhà họ Cố cũng là vai phụ, duy nhất khác biệt chính là anh cả nhà họ Cố, Cố Cẩn Nghiễn là ánh trăng sáng của nữ chính?
Nếu không phải vì điều này, có lẽ miêu tả về nhà họ Cố còn ít hơn, vì vậy đây là lý do tại sao ngay từ đầu Lâm Điềm dự định chuyển ra ngoài.
Bởi vì ngay cả khi cô đọc toàn bộ quyển truyện, cô cũng không biết nhiều về nhà họ Cố.
Thấy vẻ mặt suy nghĩ của Lâm Điềm,
Diệp Hi nghĩ về những lời của Cao Nguyên, chuẩn bị đến phòng làm việc của bác sĩ.
Lúc bà rời đi đến phòng làm việc của bác sĩ, điện thoại di động của Lâm Điềm lại vang lên, lần này là một cuộc điện thoại, cô nhìn qua thì thấy là Mạnh Tĩnh Tuyền gọi đến.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, cô nghe thấy giọng nói có chút kích động của Mạnh Tĩnh Tuyền: “Vừa rồi có phải trợ lý Cao đã đến bệnh viện thăm cậu không?”
“Không, anh ta không đến.” Giọng nói bình tĩnh của Lâm Điềm dập tắt sự phấn khích ở đầu bên kia điện thoại.
“Vậy anh ta đến bệnh viện làm gì? Chẳng lẽ tớ nhận nhầm người?” Mạnh Tĩnh Tuyền hơi khó hiểu, bởi vì cô ta không có chuẩn bị trước, chỉ chụp được xe của Cao Nguyên.
“Ai biết, cậu còn chưa về à?” Lâm Điềm bình tĩnh hỏi.
"Đang trên đường, đúng rồi, khi nào thì cậu ra viện? Tớ vừa thấy bên hãng D đưa mẫu mới đến nhà họ Cố đấy, cậu không ở nhà, chắc chắn Cố Thi Dao đã chọn hết rồi." Mặc dù cô ta cố gắng hời hợt, Lâm Điềm vẫn cảm nhận được sự ghen tị trong giọng điệu của cô ta qua điện thoại.
"Cô ấy là cô chủ nhà họ Cố, vốn nên như vậy." Nguyên thân chỉ là người được tiện thể, nhưng đáng tiếc cô ấy chưa bao giờ nhận ra, mỗi khi có nhãn hiệu gửi sản phẩm mới cho nhà họ Cố, cô ấy đều muốn đấu trí đấu dũng như đối đầu với kẻ địch với Cố Thi Dao.
"Cậu cũng là người nhà họ Cố, tuy là con riêng nhưng cũng được hưởng một số quyền lợi nhất định như bọn họ, pháp luật quy định thế mà." Mạnh Tĩnh Tuyền lại nhồi nhét những suy nghĩ như vậy cho người bên kia điện thoại như mọi khi.
Lâm Điềm giật giật khóe môi, đại khái hiểu sự kiên trì của nguyên chủ từ đâu tới: "Tớ biết rồi, bác sĩ tới rồi, tớ cúp máy trước nhé."
Nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã cúp máy, Mạnh Tĩnh Tuyển mới sực nhớ chỗ nào không ổn, trong suốt cuộc gọi, Lâm Điềm Điềm đều rất bình tĩnh dù cô ta nhắc đến Cố Thi Dao, nghĩ đến đây, Mạnh Tĩnh Tuyền không khỏi cau mày, ngày hôm nay Lâm Điềm Điềm dường như có chút không đúng?
Ký ức của Lâm Điềm về nguyên chủ không nhiều lắm, chỉ có một tháng gần nhất, cô nhanh chóng tìm kiếm ký ức về Mạnh Tĩnh Tuyền trong đầu, tra cứu lịch sử trò chuyện của họ.
Nguyên chủ lựa chọn tiến vào giới giải trí là do cô ta gợi ý, cô ta còn góp phần không nhỏ vào vụ tai nạn xe cộ do nguyên chủ lên kế hoạch. Đương nhiên, tên của Cố Thi Dao rất thường xuyên xuất hiện trong lịch sử trò chuyện của hai người. Cô ta không ngừng nhấn mạnh với nguyên chủ, Cố Thi Dao có thứ gì thì nguyên chủ cũng phải có.
Mạnh Tĩnh Tuyền là con gái ngoài giá thú của nhà họ Mạnh. Mặc dù được nhà họ Mạnh công nhận, nhưng đãi ngộ của cô ta ở nhà họ Mạnh còn tệ hơn nhiều so với con chồng trước như nguyên thân. Dù vậy, cô ta vẫn không ngừng nhấn mạnh nguyên chủ bị đối xử bất công.
Lâm Điềm khẽ cười một tiếng, quả nhiên mỗi một bia đỡ đạn đều có một người bạn không có đầu óc, cô cất điện thoại di động, nằm trở lại trên giường bệnh.
Tuy trong phòng bệnh VIP còn nồng nặc mùi thuốc khử trùng nhưng cả căn phòng đều có hơi thở tôi rất đắt tiền. Lâm Điềm nghĩ, vậy cô tạm thời quên đi mọi muộn phiền, tận hưởng đãi ngộ VIP này thôi.
Diệp Hi nghe bác sĩ khéo léo nói vấn đề của Lâm Điềm không nghiêm trọng, thậm chí nằm viện cũng là do cô yêu cầu, bà không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bất kế như thế nào, Điềm Điềm không sao là tốt rồi.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Diệp Hi không lập tức quay lại phòng bệnh, bà đứng ở hành lang nhìn ra ngoài, trên đường phố tấp nập xe cộ, rất nhiều người đang bôn ba kiếm sống.
Nhưng tại sao Điềm Điềm lại không hiểu rằng hai mẹ con họ có thể sống cuộc sống hiện tại là nhờ nhà họ Cố, nhà họ Cố cũng không nợ bọn họ điều gì.
Diệp Hi có thể đoán được sơ sơ ý định của cô hôm nay, nhưng Cố Minh Cẩm không phải bố cô, mặc dù trong rất nhiều chuyện, ông ấy đối xử bình đẳng với Điềm Điềm và Cố Thi Dao, nhưng không phải vì ông ấy coi trọng mình và yêu thích Điềm Điềm như thế nào, mà là nhà họ Cố cũng chẳng thiếu mấy thứ cỏn con này.
Nghĩ đến đây, Diệp Hi không khỏi thở dài, quyết định sau khi cô xuất viện sẽ nói chuyện cẩn thận với Lâm Điềm.
Lâm Điềm không ngờ rằng cô lại ngủ quên, khi tỉnh lại, trong phòng bệnh ngoài cô thì không có ai khác.
Diệp Hi không biết rời đi lúc nào, trên bàn bên kia vẫn còn hoa và giỏ trái cây do Cao Nguyên mang tới.
Lâm Điềm không khỏi chẹp miệng hai cái, xem ra nhân duyên của nguyên chủ còn kém hơn dự đoán của cô.
Cô với lấy chiếc điện thoại di động bên cạnh, lúc này mới phát hiện trên đó có tin nhắn của quản lý Lương Văn Xuyên, yêu cầu cô tiếp tục duy trì hình tượng đắp nặn trên Weibo.
Hình tượng? Lâm Điềm lướt về trước mới biết nguyên thân định xây dựng hình tượng cô chủ nhà giàu.
Cô nghĩ đến vai diễn đầu tiên của nguyên chủ, được gọi là biểu diễn bản sắc. Nhân vật trong phim là cô chủ tập đoàn, trang phục ngày thường của nguyên chủ là do chính cô cung cấp. Nghe nói cô mang tổng thể mười vali đến đoàn làm phim, coi như ngồi vững thân phận cô chủ nhà họ Cố.
Cũng chính bộ phim này đã khiến cô và nữ chính Kiều Vãn Khanh kết mối thù đầu tiên. Cô tưởng rằng Kiều Vãn Khanh chỉ là con cái trong một gia đình bình thường, không nghĩ rằng Kiều Vãn Khanh mới thực sự là cô chủ nhà quyền quý.
Lâm Thiên không khỏi cảm thán những người trong sách này không thông minh lắm, làm cậu ấm cô chiêu không thích thì thôi, một người hai người cứ phải chạy đến gia nhập giới giải trí.
Cô có chút buồn chán mở Weibo của nguyên chủ ra, tùy tiện liếc nhìn những bài đăng hàng ngày trước đây của nguyên chủ, hầu như đều có một chủ đề giống nhau, chính là khoe khoang sự giàu có. Cô do dự một chút, ẩn toàn bộ bài đăng, sau đó đăng ký một tài khoản khác gửi cho Lương Vãn Xuyên.
Bây giờ cô có hai triệu tiền tiêu vặt mỗi tháng, công việc bên này trở nên ít quan trọng hơn, vì vậy Lâm Điềm quyết định nằm thẳng.
Lâm Điềm không ngờ Lương Vấn Xuyên phản ứng nhanh như vậy, hỏi thẳng cô có ý gì, không đợi cô trả lời, anh ta đã bày tỏ mình sẽ tới ngay.
Lương Văn Xuyên hành động rất nhanh, không đến mười phút đã xuất hiện trong phòng bệnh của Lâm Điềm,
anh ta cau mày nhìn Lâm Điềm: "Tin nhắn em vừa gửi là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ, em nghĩ không nên xây dựng hình tượng, dù sao cũng dễ lật xe." Lâm Điềm đã ở trong giới vài năm, chân thành nói.
“Không phải nhà em rất giàu sao?” Lương Văn Xuyên có chút khó hiểu, từ khi ký hợp đồng cho đến hôm nay, toàn thân trên dưới Lâm Điềm không ngừng tiết lộ rằng cô không thiếu tiền.
Lâm Điềm lắc đầu, thành thật nói: "Không phải em giàu, mà là chồng của mẹ em. Em chỉ là con chồng trước."
Theo cái nhìn của cô, điều quan trọng nhất giữa quản lý và nghệ sĩ là sự thẳng thắn, nguyên chủ cuối cùng bị cả mạng chửi rủa là vì cô ấy chưa bao giờ để tâm đến vấn đề này.
Điều quan trọng hơn là Lương Văn Xuyên là một người quản lý rất có năng lực, thậm chí sau này anh ta còn trở thành quản lý của Kiều Vãn Khanh, mặc dù Lâm Điềm dự định nằm thẳng, nhưng cô không muốn bỏ lỡ Lương Văn Xuyên.
Sự kinh ngạc lóe lên trong mắt Lương Văn Xuyên, anh ta đã ở trong giới nhiều năm, cũng coi như gặp qua sóng to gió lớn.
Anh ta rất nhanh gật đầu: “Được, vậy khi nào thì xuất viện, nửa tháng nữa em phải vào đoàn rồi.”
“Vào đoàn?” Lâm Điềm đầy hoang mang, không phải cô mới ký hợp đồng sao?
“Em quên "Vận mệnh đảo ngược" à?” Lương Văn Xuyên nhắc nhở.
Lâm Điềm sững sờ trong giây lát, mặc dù tên của "Vận mệnh đảo ngược" có phần văn nghệ nhưng nội dung lại là kiểu thiên kim thật giả cũ rích, cô đóng vai thiên kim giả lớn lên trong một gia đình giàu có, còn Kiều Vãn Khanh đóng vai thiên kim thật lớn lên trong thành phố hỗn loạn.
“Có thể không đi không?” Lâm Điềm thấp giọng hỏi, nếu như có thể, cô vẫn muốn tận lực tránh né nữ chính.
"Đương nhiên, nhưng em phải chuẩn bị phí bồi thường vi phạm hợp đồng." Lương Văn Xuyên mỉm cười.
“Vậy anh coi như em không có nói.” Lâm Điềm vội vàng nói, không cần nghĩ, phí bồi thường vi phạm hợp đồng chắc chắn từ tiền triệu đổ lên.
Lương Văn Xuyễn cười khẽ, Lầm Điềm của ngày hôm nay thú vị hơn nhiều so với những gì anh ta biết trước đây: "Trước khi vào đoàn, em nhớ làm quen với kịch bản, đến lúc đó anh tới đón em."
“Được, anh nhớ gửi kịch bản cho em.” Tuy cô định nằm thẳng, nhưng cô không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến tiến độ của cả đoàn phim.
“Được, có việc gì nhớ liên hệ với anh.” Lương Văn Xuyên nói xong cũng không ở lại trong phòng bệnh.
Chờ anh ta đi rồi, Lâm Điềm không khỏi thở dài, xem ra vẫn không tránh được phải liên hệ với nữ chính. Cô thành thật không gây chuyện có lẽ không có vấn đề gì.
Rất nhanh có người đưa bữa tối đến, Lâm Điềm cảm khái đồng thời cũng quyết định sáng mai ra viện, bệnh viện dễ chịu cũng vẫn là bệnh viện.
Sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Hi tới, Lâm Điềm nói mình dự định xuất viện, bà ngược lại không ngăn cản, dù sao Lâm Điềm thật sự không có việc gì.
Bà gật đầu: “Được, buổi tối chờ chú Cố của con trở về, con nhớ nói chuyện công việc cho chú ấy nghe.”
“Dạ, con biết rồi.” Chuyện sớm hay muộn, nghĩ như vậy, cô cũng không quá bài xích.
Cô chỉ ở bệnh viện một ngày nên cũng không có gì để dọn dẹp, rất nhanh Lâm Điềm và Diệp Hi lên xe nhà họ Cố.
Quả nhiên là một gia đình giàu có, trước đây cô chỉ nhìn thấy chiếc xe này trong nhóm đạo cụ của đoàn làm phim, Lâm Điềm kìm nén sự phấn khích của mình, quyết định làm một phông nền đủ tiêu chuẩn.
Có lẽ là do có mặt tài xế nên dọc đường đi Diệp Hi rất ít nói, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Điềm bên cạnh, dự định sau khi về nhà sẽ trò chuyện tâm sự với cô.
Về đến biệt thự nhà họ Cố, Lâm Điềm lần nữa khϊếp sợ, trong đầu Diệp Hi đầy những lời Cố Minh Cẩm nói tối qua, vì vậy bà vội vàng nói: "Điềm Điềm, con đi theo mẹ."
Lâm Điềm đi theo Diệp Hi xuyên qua khu vườn trước biệt thự, đến phòng khách hai mẹ con mới phát hiện Cố Cẩn Mặc ở chỗ bàn ăn.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, Cố Cẩn Mặc quay đầu nhìn lại, không khỏi cười xùy một tiếng, Lâm Điềm này lại định làm trò ngu xuẩn gì đây.
Nghe thấy tiếng cười nhạo này, Lâm Điềm đoán người trong phòng khách chính là cao thủ tình trường trong sách, cậu hai Cố - Cố Cẩn Mặc, a, quả nhiên là tên đáng ghét.
Cố Cẩm Mặc nhìn hai mẹ con đi vào, đang định mở miệng thì nhìn thấy trên đầu Lâm Điềm treo một khung phát sáng.