Chương 1: Vì hai triệu này, cũng không phải không thể?

Nước khử trùng bệnh viện luôn gay mũi, cho dù là ở phòng bệnh VIP cũng không thể ngoại lệ.

Lâm Điềm hơi ngây người nhìn trần nhà đỉnh đầu, cô vẫn có chút không thể chấp nhận sự thật cô đã xuyên sách.

Làm một diễn viên tuyến mười tám, Lâm Điềm vô cùng hài lòng với tình huống của mình, đương nhiên nếu cát-sê có thể cao hơn một chút thì cô càng hài lòng hơn.

Vì để sớm ngày tích lũy đủ tiền về hưu, gần như một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày Lâm Điềm đều ở đoàn làm phim, hôm đó đoàn làm phim kết thúc công việc sớm, cô nhìn đường dẫn tiểu thuyết mà bạn thân gửi tới thì nhấn vào.

Nữ phụ pháo hôi trong truyện tên Lâm Điềm Điềm gần giống cô, vậy nên thành ra cô đọc rất nghiêm túc, thậm chí thức đêm đọc hết cuốn tiểu thuyết.

Lâm Điềm Điềm này là con chồng trước, cầm bài tốt mà đánh dốt, Lâm Điềm không khỏi tiếc hận, thật sự là đáng tiếc một ván bài tốt, trước khi ngủ Lâm Điềm không khỏi phàn nàn đôi câu.

Không ngờ, sau khi tỉnh giấc, mình lại trở thành Lâm Điềm Điềm, nghĩ tới đây, Lâm Điềm không khỏi thở dài.

Thế giới của cô, bố mẹ trọng nam khinh nữ, còn may mình lập di chúc sớm. Cho dù cô chết, tài sản của cô cũng sẽ không để lại cho bố mẹ và em trai được hời. Thứ duy nhất khiến cô luyến tiếc chính là bạn thân, nhưng trừ mình ra, cô ấy còn có người thân bạn bè, có lẽ sẽ nguôi ngoai nhanh thôi.

Cũng không biết có phải ông trời thương tiếc cô, để cho cô đến trải nghiệm cuộc sống giàu có hay không.

Cũng là lúc này, Lâm Điềm cảm thấy mình tỉnh táo đến đáng sợ, nhưng đây cũng là lựa chọn tốt nhất không phải sao?

Từ lúc ban đầu khó mà chấp nhận đến bây giờ dần dần chấp nhận, Lâm Điềm không khỏi hít sâu một hơi, tự nhủ, nhập gia tùy tục, hiện giờ điều cô cần phải làm là thay đổi vận mệnh pháo hôi của mình.

Tin tức tốt là bây giờ cô còn chưa trở mặt với nhà họ Cố, tin tức xấu là một tuần trước, người chị em này mới ký hợp đồng chính thức bước vào giới giải trí.

Nghĩ tới đây, Lâm Điềm không khỏi thở dài thườn thượt, đang yên ổn sống cuộc sống giàu có, sao lại nghĩ quẩn muốn lăn lộn giới giải trí chứ.

A, trong sách từng nhắc tới, bởi vì thận phận con riêng của nhà họ Cố, không ít người trong giới thượng lưu xem thường cô, mắt thấy một cô gái nhà giàu có bối cảnh không bằng nhà họ Cố sống vui vẻ, sung sướиɠ ở giới giải trí, cho nên Lâm Điềm Điềm mới ôm suy nghĩ như vậy.

Bao gồm tai nạn xe cộ lần này cũng nằm trong kế hoạch của cô, cô tính đợi bố dượng Cố Minh Cẩm sai thư ký tới thăm sẽ cho người để lộ tin tức, thuận tiện mua chuộc bản thảo tuyên truyền tin mình là cô chủ nhà họ Cố.

Nghĩ tới đây, Lâm Điềm không khỏi vỗ ngực, may thay, may thay, mọi chuyện còn kịp. Trong sách từng nhắc đến, đây chính là bước đầu tiên cô khiến bố dượng chán ghét mà vứt bỏ.

Cô thấy kế hoạch của mình không một kẽ hở, thật tình không biết trò vặt của cô làm sao có thể giấu giếm được Cố Minh Cẩm tung hoành giới kinh doanh nhiều năm.

Lâm Điềm cúi đầu đánh giá toàn thân mình, còn may người chị em này còn chưa ác độc với bản thân đến cùng, trên người không có vết thương rõ ràng.

Nhớ lại tình huống nằm viện tối qua, hình như cô cũng chỉ nói mình choáng đầu, Lâm Điềm day huyệt Thái Dương, xem ra mình cũng không quá xui xẻo, có ký ức thời gian gần đây của nguyên chủ.

Tuyến thời gian hiện tại chắc hẳn là kịch bản vừa mới bắt đầu, chỉ cần cô rời xa nam nữ chính, yên lặng không gây chuyện, hẳn là có thể thay đổi kết cục trong sách?

Lâm Điềm có chút không xác định mà nghĩ thầm.

Cửa ra vào truyền đến tiếng đập cửa có chút vội vàng, Lâm Điềm còn chưa kịp mở miệng thì cửa đã bị bên ngoài đẩy ra, đồng thời truyền đến giọng nữ đầy lo lắng: "Điềm Điềm, con không sao chứ?"

"Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo." Lâm Điềm vội vàng lắc đầu, ra hiệu bà Diệp Hi không cần phải gấp.

"Xảy ra tai nạn xe cộ rồi còn nói không sao!" Diệp Hi nguýt Lâm Điềm một cái, dù đã hỏi bác sĩ nhưng bà vẫn không khỏi lo lắng.

Bởi vì Lâm Điềm Điềm chỉ là một vai phụ, cho nên trong sách cũng không miêu tả nhiều về Diệp Hi, lại thêm linh hồn bên trong đã biến thành người khác, giờ đây đối diện với Diệp Hi, Lâm Điềm khó tránh khỏi có chút chột dạ.

"Con chỉ hơi choáng đầu thôi, sáng mai chắc là có thể ra viện." Lâm Điềm cười ha hả.

Diệp Hi thở dài, không ai hiểu con gái bằng mẹ, lúc trước bà mang theo Lâm Điềm Điềm mười lăm tuổi vào nhà họ Cố.

Mười lăm tuổi chính là tuổi dậy thì, thời điểm trẻ con ganh đua so sánh, bà biết, Điềm Điềm vẫn luôn âm thầm phân cao thấp với ba đứa con của Cố Minh Cẩm.

Nhưng ba người họ là con cưng của trời, sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, mà Điềm Điềm thì khác, nếu như không nhờ Cố Minh Cẩm, cả đời này mẹ con bọn họ cũng chẳng có cuộc sống bây giờ.

Bà vẫn cảm thấy làm người nên biết đủ, nhưng mỗi lần nói như vậy, Điềm Điềm đều sẽ không vui, nghĩ tới đây, Diệp Hi có chút đau đầu, bà chỉnh lại chăn cho Lâm Điềm, mở miệng hỏi thăm: "Điềm Điềm, cho dù con vào Cố thị, cũng phải làm từ cơ sở đi lên, việc gì phải thế, như bây giờ không tốt sao?"

Lời Diệp Hi nói làm Lâm Điềm hơi mờ mịt: "Vào Cố thị?"

"Mặc dù Thi Dao cũng vừa vào công ty, nhưng trong tay con bé có cổ phần, không giống với con." Sợ kí©h thí©ɧ đến cô, Diệp Hi nói rất uyển chuyển.

Mặc dù đều là đi cơ sở rèn luyện, nhưng những năm này, hàng năm Cố Minh Cẩm đều sẽ dẫn bọn họ tham dự bữa tiệc thường niên của Cố thị, rất nhiều nhân viên trong Cố thị tự nhiên biết ai mới thật sự là cô chủ.

Mà Điềm Điềm luôn nhạy cảm, thật sự đến Cố thị cũng không phải chuyện tốt với cô.

"Mẹ, con rõ mà, con không muốn vào Cố thị, con tìm được công việc mới rồi." Lâm Điềm vừa nói xong, điện thoại bên cạnh truyền đến tiếng thông báo, cô cầm lên, nhận diện khuôn mặt tự động mở khóa.

Mạnh Tĩnh Tuyền: 【Sao rồi, xác định thời gian chưa, lúc nào tớ đến thì được?】

Cảm xúc trong mắt Lâm Điềm chợt lóe lên, rất mau đoán ra đây là người mình nhờ giúp đỡ, cô trả lời rất nhanh.

【Kế hoạch có biến, hủy bỏ tất cả kế hoạch trước đó】

Sau khi trả lời tin nhắn, Lâm Điềm để điện thoại di động xuống, bên tai là tiếng hỏi thăm của Diệp Hi: "Con tìm được việc làm rồi sao, công việc gì vậy?"

Lâm Điềm nhìn vẻ lo lắng trong mắt Diệp Hi, cô hơi đau đầu, nhưng nghĩ tới đây đều là cục diện rổi rắm mà cô phải thu dọn lúc này, thế là nhỏ giọng nói: "Diễn viên ạ."

"Con nói cái gì?" Diệp Hi không khỏi cao giọng.

"Con nói công việc của con bây giờ là diễn viên, ký hợp đồng rồi ạ." Lâm Điềm kiên trì nói tiếp.

"Điềm Điềm, chuyện lớn như vậy sao con không bàn bạc với mẹ trước?" Giọng Diệp Hi đầy bất lực, từ khi bà tái hôn dẫn Điềm Điềm đến nhà họ Cố, Điềm Điềm giống như biến thành một người khác, vào những lúc thế này, Diệp Hi đều sẽ hối hận quyết định năm đó của mình.

"Con xin lỗi, lúc ấy con không có nghĩ nhiều như vậy." Lâm Điềm cúi đầu xin lỗi, nếu như không phải biết cụ thể phí bồi thường vi phạm hợp đồng, cô rất muốn nói một câu, cô không đi.

"Được rồi, con thích thì làm, Điềm Điềm, mẹ hi vọng con lựa chọn công việc này là bởi vì con thật sự thích nó." Diệp Hi nhìn về phía Lâm Điềm, câu nói sau cùng có thâm ý khác.

Lâm Điềm có thể hiểu hàm ý của bà, nguyên chủ chỉ là con kế nhà họ Cố, nhưng luôn có suy nghĩ không đứng đắn, có ý đồ tranh cao thấp với ba đứa con nhà họ Cố.

Dù vào giới giải trí cũng muốn mang danh cô chủ nhà họ Cố, cô cụp mắt che giấu cảm xúc trong mắt mình, qua một hồi lâu cô mới ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hi: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con thật sự thích đóng phim."

Lâm Điềm cũng không tính nói dối, đời trước ban đầu cô thích đóng phim thật, nhưng một khi sở thích trở thành công việc, vậy sở thích này dần bắt đầu biến chất.

"Nếu đã ký hợp đồng, chờ con ra viện thì tự mình nói với chú Cố." Diệp Hi nói xong nhìn thoáng qua Lâm Điềm.

"Dạ, con biết rồi ạ." Lâm Điềm vâng lời, đồng thời không khỏi bắt đầu suy nghĩ khả năng mình chuyển ra khỏi nhà họ Cố.

Lại nói, bố dượng Cố Minh Cẩm của nguyên chủ cũng coi là một nhân vật?

Ba đứa con đều không phải một mẹ sinh ra, đương nhiên, nhà giàu như nhà họ Cố tự nhiên đều là thông gia hợp tác, cho nên ba cuộc hôn nhân trước của Cố Minh Cẩm đều là thông gia hợp tác, mà mỗi cuộc đều chỉ kéo dài hai năm, ba đứa con cũng hơn kém nhau hai tuổi.

Sau khi ly hôn với mẹ Cố Thi Dao, ông không tái hôn nữa, tất cả mọi người cho rằng ông không có dự định tái hôn, không ngờ vào năm Cố Thi Dao mười sáu tuổi, ông lấy Diệp Hi.

Đã đến tuổi trung niên, ông Cố bà Cố cũng không hi vọng xa vời ông kết thông gia hợp tác, chỉ hi vọng bên cạnh ông có người chăm nom, cho nên cho dù Diệp Hi có xuất thân bình thường, thậm chí còn mang theo con chồng trước là Lâm Điềm, bọn họ cũng không phản đối.

Cứ như vậy, nguyên chủ đi theo Diệp Hi đến nhà họ Cố, đây là năm thứ bảy nguyên chủ ở nhà họ Cố, nhớ tới tự bạch của nguyên chủ ở trong sách, Lâm Điềm không khỏi thở dài, xem ra thể hiện suy nghĩ đứng đắn mới là bước đầu tiên.

"Điềm Điềm, con đã lớn rồi, có một số việc con cũng nên hiểu, không hòa nhập được vào giới thượng lưu thì cũng đừng cố hòa nhập được không?" Mắt thấy Lâm Điềm tốt nghiệp, Diệp Hi lại càng lo lắng.

Lo lắng cô tiếp tục ganh đua so sánh đối tượng hẹn hò với Cố Thi Dao, dù sao thân phận của hai người đã quyết định sự khác biệt.

Nhưng dường như Lâm Điềm luôn không thể nhận ra điểm này, thậm chí lúc học đại học còn đề nghị muốn đổi họ Cố, may mắn bị bà ngăn lại, nếu như bị ba anh em họ Cố biết việc này, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?

Lâm Điềm nhìn Diệp Hi cân nhắc mọi chuyện cho nguyên chủ, trong lòng có chút xúc động, hóa ra tình thương của mẹ mà mình khát vọng nửa đời người, có người có thể dễ dàng có được như thế, đối diện với ánh mắt mong đợi của Diệp Hi, cô khẽ gật đầu, giọng điệu trịnh trọng: "Vâng ạ.”

Nguyên chủ rơi vào kết cục như vậy, không phải do không nhìn rõ thân phận của mình sao, cô lại không muốn đi trồng chuối, đương nhiên sẽ không có ý đồ với thứ không thuộc về mình.

Lúc hai mẹ con lúc nói chuyện, cửa ra vào truyền đến tiếng đập cửa, Diệp Hi vội đứng dậy, bởi vì người đến là trợ lý của Cố Minh Cẩm.

"Làm phiền trợ lý Cao tới đây một chuyến, Điềm Điềm không có gì đáng ngại." Diệp Hi hơi ngượng ngùng nhìn về phía trợ lý Cao.

"Cô Lâm không sao là tốt rồi, chủ tịch Cố có cuộc họp nên không đến được, cố ý bảo tôi tới thăm cô Lâm." Cao Nguyên cầm “thực đơn thăm bệnh” gồm hoa tươi và giỏ hoa quả.

"Phiền trợ lý Cao quá." Trên giường bệnh, Lâm Điềm cười yếu ớt với anh ta, lần này chuyện chụp lén không xuất hiện, chắc mình sẽ không đắc tội với Cố Minh Cẩm đâu nhỉ?

"Cô Lâm yên tâm nghỉ ngơi, chủ tịch Cố đã dặn dò bệnh viện rồi." Cao Nguyên lại liếc mắt nhìn Lâm Điềm trên giường bệnh, không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không, anh ta luôn cảm thấy ngày hôm nay hình như Lâm Điềm có chút không đúng?

Đợi sau khi Cao Nguyên đi rồi, Lâm Điềm mới thở phào nhẹ nhõm, không có cách nào, khí thế của trợ lý Cao này mạnh mẽ quá đáng.

Anh ta là một trợ lý còn có khí thế mạnh như vật, vậy Cố Minh Cẩm thì sao, nghĩ tới đây, Lâm Điềm đột nhiên cảm thấy việc cấp bách hiện giờ là rời khỏi nhà họ Cố trước mới phải.

"Mẹ, con muốn…" Lâm Điềm còn chưa nói hết thì thấy màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên.

Là thông báo nhận tiền của ngân hàng, chờ một chút, đơn vị, chục, trăm, nghìn, mười nghìn, trăm nghìn, triệu!

Hai triệu, Lâm Điềm không khỏi thở một hơi thật dài, đây là tiền tiêu vặt mà Cố Minh Cẩm cho cô, đãi ngộ giống với ba anh em họ Cố, mà yêu cầu duy nhất chính là không thể dời nhà họ Cố, vì số tiền tiêu vặt này, hình như ở nhà họ Cố làm phông nền cũng không phải là không thể?