Chương 15.2: Đóng phim

"Chú Cố, chú thấy đỡ hơn chưa ạ? Con mua sữa nóng, chú có muốn uống một chút không?" Lâm Điềm đưa sữa nóng cho Cố Minh Cẩm, sau đó đưa túi sữa cho những người khác.

Cố Cẩn Nghiễn len lén nhìn sữa trong tay, anh không nhớ rõ lần trước uống sữa là khi nào, nhưng anh vẫn nhớ như in mùi vị ngai ngái của sữa.

Rất kỳ lạ, rõ ràng anh không thích sữa bò nhưng vẫn cầm lấy mở ra, dòng sữa ấm nóng từ trong bụng truyền đến toàn thân, giống như cả người trở nên ấm áp hơn.

Cố Cẩm Mặc cũng đã lâu không uống sữa, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Lâm Điềm, tôi thích Coca, lần sau đừng mua sai nhé."

Lâm Điềm quay đầu mỉm cười với anh ta: "Được, anh hai."

【 Thích uống thì uống, không uống thì trả cho bà đây! 】

Dấu chấm than màu đỏ khiến Cố Cẩn Mặc cảm nhận được sự cáu kỉnh của Lâm Điềm, anh ta không khỏi lắc đầu, cáu kỉnh như vậy không phải chuyện tốt.

Sau đó, anh ta từ từ mở hộp sữa và uống một ngụm nhỏ, hình như mùi vị cũng không kém Coca mấy?

Cố Thi Dao cầm hộp sữa không mở ra ngay, sữa nóng thông qua lòng bàn tay truyền đến mỗi một bộ phận trên người cô, suy nghĩ của cô lại bắt đầu phiêu tán.

Ngày thường, ba anh em đều có kế hoạch của mình, nhưng bởi vì Cố Minh Cẩm còn điều hành công ty, cho nên tâm tư của bọn họ chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài, mọi người đều ngầm hiểu ý của nhau, nhưng lúc này Cố Minh Cẩm lại đột nhiên ngã bệnh, yên lặng phá vỡ một phần sự cân bằng.

Đây cũng là lần đầu tiên Cố Thi Dao nhận ra khoảng cách giữa mình và Cố Cẩn Nghiễn kể từ khi cô vào công ty, đã gần một tuần trôi qua, cô vẫn chưa thuyết phục được nhóm người trong bộ phận R&D.

Lâm Điềm một mực nắm tay Diệp Hi, giục bà mau uống sữa, Cố Minh Cẩm trên giường bệnh cũng chú ý tới sắc mặt tái nhợt của bà, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng quá."

"Ừm, không lo lắng." Diệp Hi mở hộp sữa đưa cho ông, để ông uống một chút.

Rất nhanh có y tá đẩy xe lăn tới, chuẩn bị đưa Cố Minh Cẩm đi làm kiểm tra.

Không đợi Diệp Hi có hành động, hai anh em đã đi đến bên giường bệnh, một trái một phải đỡ Cố Minh Cẩm ngồi lên xe lăn, Cố Thi Dao đi theo phía sau bọn họ.

Lâm Điềm và Diệp Hi liếc nhìn nhau, sau đó đi theo, trong khi chờ thang máy, Lâm Điềm gửi cho Quý Vi một tin nhắn, nói hôm nay cô sẽ không quay về đoàn phim.

Quý Vi nhanh chóng trả lời: 【 Được, Điềm Điềm, ngày mai chị có cảnh quay vào mười giờ sáng, cần em tới đón chị không? 】

Lâm Điềm: 【Không cần, chị sẽ tự đến.】

Cố Minh Cẩm được đẩy đi chụp cộng hưởng từ nâng cao, chờ khi họ trở lại phòng bệnh, bên bác sĩ đã có thể nhìn thấy phim chụp của ông.

Trải qua sự phân tích của bác sĩ, đây là một khối u màng não có bờ cạnh rõ ràng, khả năng lành tính cao, kết quả cụ thể phải phẫu thuật rồi giải phẫu bệnh lý mới có thể xác định.

"Phẫu thuật mổ sọ?" Cố Minh Cẩm nghe phương án phẫu thuật xong không khỏi nhíu mày.

"Đúng vậy, bởi vì vị trí khối u tương đối sâu." Bác sĩ gật đầu.

"Nhất định phải phẫu thuật sao?" Giọng nói của Cố Cẩn Nghiễn trời sinh có chút lạnh lùng.

Diệp Hi và Lâm Điềm tự nhiên không chen lời vào, hai mẹ con đứng ở bên cạnh yên lặng lắng nghe cuộc thảo luận của bọn họ.

Lâm Điềm biết, bất kể kết quả cuộc phẫu thuật này là gì, cục diện hoà thuận bình tĩnh của nhà họ Cố trước đó sẽ hoàn toàn bị phá vỡ.

Trận chiến giữa anh em nhà họ Cố được đề cập trong sách sắp bắt đầu, lúc này cô và Diệp Hi chỉ cần làm người ngoài cuộc là được.

Phương án phẫu thuật cuối cùng là do Cố Minh Cẩm tự mình quyết định, có thể thấy được ông có chút mệt mỏi.

"Trở về đi, ở chỗ này cũng không có việc gì." Một lát sau, Cố Minh Cẩm mới giơ tay đuổi người.

Lần này Cố Cẩn Nghiễn không từ chối, anh còn một đống công việc đang chờ. Cố Thi Dao nhớ tới lời dặn dò của mẹ trong điện thoại, đi đến bên giường Cố Minh Cẩm, nhẹ nhàng nói: "Bố, bố nghỉ ngơi thật tốt, tan làm con sẽ đến thăm bố."

"Không cần, chỗ này có dì các con chăm bố là được rồi, các con cứ đi làm đi." Cố Minh Cẩm ra hiệu bọn họ không cần chạy qua chạy lại.

Đợi đến khi ba đứa con đều rời đi, ánh mắt của Cố Minh Cẩm mới rơi xuống người Lâm Điềm, cười nói: "Điềm Điềm cũng về đi làm đi, có y tá và mẹ con ở đây rồi, đừng lo lắng."

"Vậy chú Cố, chú nghỉ ngơi thật tốt ạ." Lâm Điềm thật sự không muốn ở lại bệnh viện lâu, mùi thuốc sát trùng thật sự rất khó ngửi.

Chờ phòng bệnh chỉ còn lại Cố Minh Cẩm và Diệp Hi, ông vỗ nhẹ mu bàn tay của Diệp Hi, giọng điệu dịu dàng hiếm có: "Vất vả cho bà rồi."

"Công việc đều do y tá làm. Tôi vất vả cái gì? Ông muốn ăn gì? Tôi bảo cô giúp việc làm xong đưa tới." Diệp Hi nói xong thì điều chỉnh độ cao của giường cho ông.

Cố Minh Cẩm lắc đầu, tỏ ý mình không thấy ngon miệng, bệnh tật đột ngột làm rối loạn rất nhiều kế hoạch của ông, nghĩ đến đây, ông không khỏi thở dài.

*

Lúc ba anh em xuống bên dưới đi cùng một thang máy, nhưng cả ba người đều rất im lặng, không ai mở miệng nói gì.

Đợi khi ra khỏi thang máy, điện thoại của ba người gần như vang lên cùng lúc, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, sắc mặt ba người khác nhau, nhanh chóng mỗi người đi một hướng.

Không cần nghĩ, Cố Cẩm Mặc cũng biết mục đích Tần Niệm Trân gọi điện thoại chẳng qua là hỏi thăm tình huống của Cố Minh Cẩm, có lẽ hai người kia cũng đều như vậy.

"Tình hình của ông ấy thế nào?" Tần Niệm Trân không hề quanh co.

"Không có vấn đề gì lớn, làm tiểu phẫu mà thôi." Cố Cẩn Mặc trả lời có chút tuỳ ý.

"Cẩn Mặc, sức khỏe của ông ấy đã bắt đầu xuống dốc, đến lúc con nên tới Cố thị rồi." Đây mới là mục đích Tần Niệm Trân gọi cuộc điện thoại này.

"Ông ấy vẫn còn khỏe mạnh lắm, muốn giao quyền, chờ ít nhất mười năm nữa." Lúc Cố Cẩn Mặc nói chuyện không khỏi nắm chặt điện thoại. Sự nghiệp đạo diễn của anh ta vừa mới khởi sắc, anh ta không muốn bỏ cuộc như thế.

"Chờ khi đó con mới vào công ty, quản lý cấp cao đã đưa ra lựa chọn lâu rồi. Cố Cẩn Mặc, mẹ làm điều này đều vì tốt cho con. Con đã trưởng thành rồi, có thể đừng tuỳ hứng như vậy được không?" Trong giọng nói của Tần Niệm Trân lộ ra vẻ không hài lòng.

"Mẹ, con đang ở bãi đậu xe ngầm, tín hiệu không tốt, con cúp máy trước." Mặt Cố Cẩn Mặc không chút thay đổi cúp điện thoại.

Cố Cẩn Mặc không hiểu tại sao bà luôn lấy cớ muốn tốt cho mình để ép mình làm những việc mà mình không thích chứ?

Giống như khi còn nhỏ, bỏ lại mình ở nhà họ Cố cũng là vì tốt cho mình, ha, Cố Cẩn Mặc không khỏi cười khẩy một tiếng.

Ba người bọn họ lại gặp nhau ở bãi đậu xe một cách kỳ lạ, nhưng vẫn không ai nói chuyện, mỗi người lên xe của mình, sau đó rời đi.

Lâm Điềm đi taxi đến đây, cô đứng ở ngã tư bệnh viện, đang do dự không biết nên về căn hộ hay về đoàn làm phim, một chiếc xe thể thao màu đỏ đã dừng trước mặt cô.

"Lên xe." Cố Cẩn Mặc ngồi ở ghế lái, nói với Lâm Điềm.

【 Màu sắc rực rỡ thế này, quả nhiên là phong cách của cậu hai Cố. 】

Lâm Điềm vội vàng mở cửa ghế phó lái, ngồi xuống thắt dây an toàn, quay đầu nhìn người bên cạnh: "Phiền anh hai."

Ánh mắt Cố Cẩm Mặc rơi trên chùm sáng trên đầu cô, khẽ hừ một tiếng: "Đi đâu?"

"Đi đoàn làm phim đi." Về căn hộ chỉ có một mình cô, đi đoàn làm phim buổi tối còn có Quý Vi cùng cô học thuộc kịch bản, cho nên Lâm Điềm đưa ra quyết định nhanh chóng.

"Vội vã tới đó là sợ Ngô Chấn mắng cô?"

"Hôm nay không có cảnh diễn của em, em không vội." Lâm Điềm duy trì nụ cười, làm sao cô không biết mình vội qua đó nhỉ.

"Nếu không vội thì ăn xong lại qua đó đi." Coi như báo đáp hộp sữa nóng vừa rồi của cô, Cố Cẩm Mặc anh ta không thích nợ ân tình.

【 Tại sao không có chức năng rút lại lời nói chứ? 】 Khuôn mặt Lâm Điềm ảo não.

Dường như cảm nhận được sự ảo não của cô, Cố Cẩm Mặc có chút khoái trá nhếch khóe môi.