Trên đường đi bệnh viện, Lâm Điềm đã bình tĩnh lại, trong lòng không khỏi nghĩ tại sao Cố Minh Cẩm vẫn luôn khỏe mạnh lại đột ngột vào bệnh viện?
Trong đầu Lâm Điềm hiện lên đủ loại khả năng, nhưng nhanh chóng bị cô phủ nhận, cô nắm chặt điện thoại, ngăn mình lại suy nghĩ lung tung.
Vì Cố Thi Dao và Cố Cẩn Nghiễn ở công ty nên cùng nhau đến bệnh viện, Lâm Điềm và Cố Cẩn Mặc lần lượt chân trước chân sau đến phòng bệnh.
"Mẹ, bây giờ chú Cô sao rồi ạ?"
"Bác sĩ còn đang kiểm tra." Diệp Hi lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết tình hình cụ thể.
Trên mặt Diệp Hi tràn đầy lo lắng, ở chung mấy năm, nói bà không lo lắng cũng là nói dối, nói lạnh lùng một chút là hai mẹ con bọn họ còn cần Cố Minh Cẩm che chở, đương nhiên bà không hi vọng ông có chuyện.
"Không phải trước đó còn khỏe ư? Làm sao đột nhiên ngất xỉu." Cố Cẩm Mặc nhìn chằm chằm cửa phòng kiểm tra, không khỏi nhíu mày.
"Sáng hôm nay lúc chủ tịch Cố đến công ty vẫn khoẻ mạnh, chờ lần thứ hai tôi vào văn phòng của ông ấy, phát hiện ông ấy nằm ở dưới đất." Cao Nguyên bình tĩnh giải thích cho anh ta.
Cố Cẩn Mặc không hiểu tại sao người hôm qua còn đầy sức quát mình nay lại xuất hiện trong bệnh viện?
Cố Cẩn Mặc không thể nói rõ cảm xúc của mình lúc này là gì, rõ ràng anh ta rất ghét ông già, nhưng khi thực sự đến thời khắc này, anh ta lại cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
Có lẽ Lâm Điềm có thể hiểu được tâm trạng lúc này của anh ta, trong ba anh em bọn họ, cảm xúc của anh ta luôn bộc lộ ra ngoài nhiều nhất, cô ngẩng đầu nhìn hai người ở đằng kia.
Cố Cẩn Nghiễn đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện với người đầu dây bên kia, cô đoán chắc là chuyện công việc.
Khóe mắt liếc về phía Cố Thi Dao, so với quá vẻ gọn gàng ngày xưa, bây giờ rõ ràng có chút chật vật, nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến sắc đẹp của cô, thậm chí còn có khí chất khác biệt.
Cô đang cúi đầu gửi tin nhắn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn phòng kiểm tra, các loại cảm xúc trong mắt trộn lẫn vào nhau làm người ta có chút không hiểu.
Điện thoại lại phát ra âm thanh thông báo, nhìn tin nhắn mẹ mình gửi tới, Cố Thi Dao nhanh chóng nhấn nút khoá màn hình, cô đứng dậy muốn đi đến cửa sổ cho thoáng khí, lại phát hiện Cố Cẩn Nghiễn đang nghe điện thoại.
Anh sắp xếp trợ lý ở đầu bên kia xử lý công việc đâu ra đó, Cố Thi Dao nhanh chóng xoay người, dưới tình huống như vậy, cô không thể bình tĩnh được như anh.
Lâm Điềm đã thu hồi tầm mắt, bởi vì cô phát hiện tay Diệp Hi lạnh buốt. Cô đỡ Diệp Hi ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng an ủi: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, chú Cố sẽ không sao đâu."
"Ừ." Thời gian kiểm tra càng lâu, Diệp Hi càng lo lắng.
Ngoại trừ lúc đầu Cố Cẩn Mặc phát tiết cảm xúc, tất cả mọi người đều im lặng, Cố Cẩn Nghiễn bình tĩnh đứng đó, như thể không có gì có thể ảnh hưởng đến anh.
【Quả nhiên là người làm chuyện lớn!】
Nhìn thấy chữ đỏ tươi trên đầu Lâm Điềm, Cố Cẩn Nghiễn không cảm xúc dời mắt.
Lúc này, bác sĩ đang kiểm tra bên trong cuối cùng cũng đưa ra kết luận, vẻ mặt bác sĩ rất nghiêm túc, Lâm Điềm không khỏi cảm thấy căng thẳng theo.
"Theo kiểm tra, chẩn đoán ban đầu là u não, tình huống cụ thể còn cần kiểm tra thêm."
Bác sĩ vừa dứt lời, Lâm Điềm cảm thấy cổ tay đau nhói, là do Diệp Hi nắm chặt cổ tay cô gây nên.
"U não? Không phải hàng năm ông ấy đều đi khám sức khỏe sao? Tại sao đến bây giờ mới phát hiện?" Cố Cẩn Mặc khó hiểu.
"Năm ngoái chủ tịch Cố hẹn lịch khám sức khỏe, nhưng có cuộc họp đột xuất nên không đi được, sau đó chủ tịch Cố cũng không đi nữa." Cao Nguyên ở bên cạnh giải thích, ai cũng không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy.
Hàng năm kiểm tra sức khoẻ cũng không có vấn đề gì, duy chỉ có lỡ một năm này lại xảy ra chuyện.
Cảm giác được chung quanh lạnh lẽo, Lâm Điềm cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, trong sách cũng không miêu tả quá nhiều về nhà họ Cố, cho nên cô cũng không biết trong cốt truyện có chuyện như vậy hay không.
Bình tĩnh mà nói, từ khi nguyên thân đến nhà họ Cố tới bây giờ, Cố Minh Cẩm luôn đối xử tốt rất tốt với cô, vì vậy bây giờ cô chỉ có thể cầu nguyện khối u này lành tính.
Mặc dù là phòng bệnh VIP nhưng tất cả mọi người đều vào thì có vẻ hơi chật chội.
"Khi nào ông ấy tỉnh lại?" Cố Cẩn Nghiễn nhìn bác sĩ bên cạnh.
"Chắc sẽ sớm thôi, khi nào ông Cố tỉnh lại, cần phải kiểm tra thêm một bước nữa, sau đó xác định kế hoạch phẫu thuật." Bác sĩ nói xong dặn dò y tá vài câu rồi trở về văn phòng.
Cố Cẩn Nghiễn nhìn thoáng qua Cao Nguyên ở nên kia, ra hiệu cho anh ta quay về công ty trước.
Lâm Điềm cảm thấy không khí trong phòng bệnh hơi ngột ngạt khó hiểu, bèn tìm cớ ra ngoài hít thở không khí, nhìn thấy xe giao đồ ăn, cô mới nhớ tới mọi người còn chưa ăn cơm.
Có lẽ bây giờ mọi người chẳng có tâm trạng để ăn, lại nhớ lòng bàn tay lạnh buốt của Diệp Hi, Lâm Điềm đến một cửa hàng tiện lợi gần đó mua mấy hộp sữa nóng.
Đợi khi Lâm Điềm bước vào phòng lần nữa mới phát hiện Cố Minh Cẩm đã tỉnh lại, bác sĩ đang hỏi tình trạng của ông.
Vẻ mặt của Cố Minh Cẩm từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, nhưng Diệp Hi bên cạnh ông lại hơi tái nhợt.
"Vậy lát nữa chúng ta trực tiếp đi kiểm tra." Cố Minh Cẩm nói xong, bác sĩ trở lại phòng làm việc sắp xếp chuyện kiểm tra.
"Được rồi, mọi người cũng đừng tập trung ở đây, nên làm gì thì làm đi." Cố Minh Cẩm xua tay bảo bọn họ rời đi.
"Chờ có kết quả kiểm tra rồi nói sau." Cố Cẩn Nghiễn chú ý đến chiếc túi trong tay Lâm Điềm.
“Trông vẫn có sức lắm, cũng phải, tai hoạ lưu ngàn năm mà, đâu dễ xảy ra chuyện vậy được.” Mặc dù Cố Cẩn Mặc nói lời khó nghe, nhưng giọng điệu hiển nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cố Minh Cẩm lườm anh ta một cái: "Anh không chọc tức tôi một hai lần, tôi có thể sống lâu trăm tuổi, đi đi, đừng ở chỗ này chướng mắt tôi, nên làm gì thì làm đi."
"Làm sao vậy, sợ chúng con biết kết quả kiểm tra?" Cố Cẩn Mặc nói xong ngồi xuống ghế sofa bên kia.
"Ngày thường chê tôi phiền, giờ không phiền à?" Cố Minh Cẩm không nghĩ tới, chuyện mà mình luôn mong chờ lại xuất hiện ở tình huống như này.
【Rõ ràng đều rất quan tâm, nhưng tại sao lại thích kỳ cục như thế chứ?】
Lâm Điềm nói thầm trong lòng, ba người bên kia thoáng nhìn thấy chữ trên đỉnh đầu cô, rất nhanh dời tầm mắt, không phải nhé, bọn họ chỉ không hi vọng ông già xảy ra chuyện vào lúc này thôi.