Chương 14: Ăn chực

Lâm Điềm nhìn chằm chằm hai người ở quầy lễ tân đằng kia, lại cụp mắt nhìn quần áo của mình. Bộ quần áo này là Diệp Hi chọn cho cô, sau khi cô mặc thử cảm thấy cũng không tệ lắm bèn mua, không ngờ lại đυ.ng hàng với nữ chính.

Cô không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ đây chính là cảm giác vận mệnh giữa nữ chính và bia đỡ đạn sao?

Quý Vi bên cạnh thấy cô ngây người cũng chú ý tới điểm này. Người bình thường đυ.ng hàng còn xấu hổ, huống hồ là người trong giới giải trí. Cô ấy đảo mắt cực nhanh qua hai người, sau đó hạ giọng nói: "Điềm Điềm, không sao đâu, theo em thấy chị mặc đẹp hơn. Kiều Vãn Khanh gầy quá, không làm nổi bật được cái đẹp của áo."

"Em xác định mình không có bộ lọc kính?" Lâm Điềm nói xong mới phát hiện Kiều Vãn Khanh bên kia dường như cũng nhận ra cô.

Cô ấy qua đầu nhìn lướt qua bọn họ, sau đó nhanh chóng cùng trợ lý đi vào thang máy.

"Tất nhiên không phải, em chỉ đánh giá khách quan mà thôi." Quý Vi nghiêm túc nói.

"Vậy tạm thời chị sẽ coi đây là sự thật."

Dựa theo thiết lập trong sách, Kiều Vãn Khanh đi theo con đường khí chất trong sáng, cho nên dáng người cô ấy hơi gầy, có lẽ dáng người chính là điểm duy nhất nguyên chủ có thể thắng nữ chính nhỉ?

Hai người đến quầy lễ tân lấy thẻ phòng, phòng của Lâm Điềm là dạng căn hộ, cô với Quý Vi ở vừa đẹp.

Quý Vi cất xong hành lý của hai người mới nhìn thấy tin nhắn của Lương Văn Xuyên: "Anh Lương nói ngày mai sẽ tới."

Lâm Điềm không để ý lắm gật đầu, ngày mai đoàn làm phim sẽ tổ chức nghi thức khởi động máy, buổi tối còn có một bữa tiệc.

"Bên này cách căn hộ của chị cũng không xa lắm, về sau kết thúc công việc sớm chị có thể về ở." Quý Vi nói rồi mở cửa sổ ra cho thoáng khí.

"Đến lúc đó thì tính." Đối với Lâm Điềm, ở khách sạn hay chung cư cũng như nhau, dù sao đều không có hai triệu.

Nghĩ đến cô có thể sẽ đau đớn mắt hai triệu tiền tiêu vặt vì quay phim, cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ khả năng đi làm chuyên cần hàng ngày.

*

Từ ngày Lâm Điềm vào đoàn, trên bàn cơm nhà họ Cố chỉ còn lại Cố Minh Cẩm và Diệp Hi, nhìn những chiếc ghế trống không, ông không khỏi nhíu mày.

Diệp Hi chú ý đến cảm xúc thay đổi của ông, khẽ nhướng môi, con cái lớn muốn có không gian riêng rất bình thường.

Huống hồ, cho dù bọn họ trở về cũng chỉ là duy trì hài hoà mặt ngoài mà thôi, chẳng biết ông thật sự không biết hay là giả bộ hồ đồ nữa.

"Điềm Điềm đi quay phim rồi?" Cố Minh Cẩm thuận miệng hỏi.

"Ừm, ngày hôm qua vừa mới vào đoàn, cũng không biết nó có hồi hộp không nữa." Diệp Hi còn hơi lo lắng.

"Lần đầu tiên không tránh khỏi lo lắng, giới giải trí ngợp trong vàng son, có rất nhiều chỗ cần tiêu tiền, chờ lát tôi bảo Cao Nguyên tăng thêm tiền tiêu vặt mỗi tháng cho nó." Cố Minh Cẩm cảm thấy Lâm Điềm đóng phim cũng tốt, mình lại thêm một đường tắt biết mọi chuyện của Cố Cẩn Mặc.

"Như thế có ổn không?" Diệp Hi không từ chối ngay mà hơi do dự nhìn về phía Cố Minh Cẩm.

"Không có gì không ổn, bảo nó rảnh rỗi về thăm bà thường xuyên là được rồi." Cố Minh Cẩm phất tay, việc này cứ quyết định như vậy.

Hạnh phúc thường tới bất ngờ, Lâm Điềm đang ngồi cạnh cửa sổ sát đất chơi game kim cương gϊếŧ thời gian thì thấy thông báo nhận được tiền của ngân hàng, trong đầu cô đầy dấu hỏi chấm, chẳng lẽ nhà giàu phát tiền tiêu vặt nửa tháng một lần?

Cô nhìn chằm chằm số dư tài khoản cộng thêm một triệu, trực tiếp gọi điện thoại cho Diệp Hi, người ở đầu dây bên kia biết cô muốn hỏi điều gì, mở miệng nói thẳng: "Chú Cố con nói vào giới giải trí chắc chắn tốn nhiều tiền hơn trước, cho nên tăng thêm tiền tiêu vặt cho con."

"Thật ạ?" Lâm Điềm có chút không thể tin, dường như lúc này cô cũng cảm nhận được suy nghĩ của nguyên chủ, hiện tại cô rất muốn gọi bố.

"Cái này còn giả được chắc, ngày đầu tiên quay phim, cảm giác thế nào?" Trong giọng nói của Diệp Hi tràn đầy lo lắng.

"Ngày hôm nay còn chưa bắt đầu, sáng mai mới quay ạ." Lâm Điềm không khỏi suy đoán, đây có lẽ là phần thưởng cho biểu hiện gần đây của cô, quả nhiên quyết định của cô là đúng.

"Vậy con cẩn thận cố gắng, có điều đừng để mệt quá, chờ qua một thời gian ngắn mẹ sẽ đến thăm con." Lúc Diệp Hi nói chuyện, ánh mắt lướt qua đồng hồ treo tường, lớp học cắm hoa của bà sắp đến giờ rồi.

"Con biết rồi, mẹ yên tâm, sẽ không quá mệt mỏi đâu ạ." Mới là lạ, diễn viên thường xuyên thức đêm quay phim, mà cô còn là người mới và nhân vật phụ, cho nên rốt cuộc vì sao nguyên thân lại không thông suốt muốn đến đây chịu khổ chứ.

"Điềm Điềm, vừa rồi đạo diễn thông báo lát tới phòng họp." Quý Vi nhắc nhở.

"Chị biết rồi." Mặc dù cô muốn rời xa nam nữ chính, nhưng tình huống hiện tại cũng chỉ có thể chờ quay xong bộ phim này thôi.

Trước khi đến phòng họp, Lâm Điềm thay bộ quần áo giống của Kiều Vãn Khanh, không ngờ hai người lại đυ.ng mặt ở cửa phòng họp, lúc này Kiều Vãn Khanh cũng thay quần áo khác.

Sớm biết như thế cô đã không thay, Lâm Điềm thầm nghĩ như vậy.

Từ khi ra mắt Kiều Vãn Khanh luôn theo hình tượng cố gắng, về sau bị tiết lộ thân phận lại càng nhận được những lời khen ngợi.

Dù sao người giàu có hơn bạn lại còn cố gắng hơn bạn, ai lại không thích người nỗ lực đi lên chứ.

Có điều trong giây phút đối mặt, Lâm Điềm phát hiện cô ấy không thích mình, cũng phải, Cố Cẩn Nghiễn là ánh trăng sáng của cô ấy, chắc chắn cô ấy biết thân phận con chồng trước của mình.

Trong sách, nguyên chủ biến thành bia đỡ đạn là do cô vừa xây dựng hình tượng cô chủ nhà giàu, vừa giẫm đạp Kiều Vãn Khanh, lại thêm tìm đường chết mơ tưởng tài sản của nhà họ Cố, ở mức độ nào đó cũng coi như cô tự tìm.

Bàn trong phòng họp có dạng chữ nhật nằm ngang, Kiều Vãn Khanh ngồi ở vị trí đầu tiên, Lâm Điềm chọn ngồi ở vị trí cuối cùng.

Đạo diễn thấy thế không khỏi vẫy tay gọi cô, hơi buồn cười mở miệng: "Lâm Điềm, ngồi gần một chút, chẳng có mấy người."

"Đây ạ." Lúc đầu Lâm Điềm muốn đến đối diện Kiều Vãn Khanh, nhưng như thế quá lộ liễu, vì vậy cô dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Ánh mắt Lâm Điềm thoáng thấy Kiều Vãn Khanh hơi nhíu mày, cô nghĩ, quả nhiên cô không đoán sai, Kiều Vãn Khanh không thích mình, thậm chí là chán ghét.

Ngoại trừ Lâm Điềm là người mới, dàn diễn viên chính của đoàn phim đều có độ nổi tiếng nhất định, Lâm Điềm biết Kiều Vãn Khanh và nam chính của bộ phim - Ninh Ngôn An sẽ nổi tiếng sau một đêm nhờ bộ phim này.

Từ đó nhận được lời mời tham gia bộ phim điện ảnh mới, mở ra kịch bản tình yêu với nam chính Lục Gia Tự.

Trông đạo diễn Ngô Chấn có vẻ khá tốt bụng, không biết khi quay phim tính tình anh ta có như vậy hay không.

Dàn casting và ảnh tạo hình của "Đảo ngược nhân sinh" thực tế đã bị thay đổi mấy lần nên trước khi khởi quay vẫn luôn không có thông báo chính thức về ảnh tạo hình.

Lần này Ngô Chấn nhắc nhở bọn họ lát nữa nhớ đăng bài xác nhận vai diễn và ảnh tạo hình.

Lâm Điềm suy nghĩ một chút, ảnh tạo hình là nguyên chủ đi chụp, vừa chụp không bao lâu thì cô đến.

Weibo của Lâm Điềm đã được giao cho Lương Văn Xuyên từ lâu, những chuyện này cũng không cần cô xử lý. Lúc cô đăng nhập tài khoản phụ nhìn thấy ảnh tạo hình, mặc dù người trong ảnh có khuôn mặt giống hệt cô, nhưng cô vẫn cảm thấy lạ lẫm.

Cô do dự một lúc, dùng tài khoản phụ thích bài viết, sau đó chuyển tiếp bức ảnh cho Diệp Hi: 【Mẹ, đây là vai diễn đầu tiên của con, mẹ nhớ lưu lại nhé.】

Sau khi gửi tin nhắn này, cô nhanh chóng thoát ra, cô đã cố gắng hết sức giữ lại dấu vết của nguyên chủ.

Bữa tiệc tối của đoàn làm phim được ấn định vào lúc sáu giờ, Lâm Điềm ước tính thời gian ra ngoài, nhưng khi cô đến phòng bao mới nhận ra, mình là người đến muộn nhất.

"Xin lỗi, tôi tới muộn." Lâm Điềm không nghĩ tới bọn họ đều tới sớm như vậy.

"Không sao, là chúng tôi tới hơi sớm." Chung Nguyên Thần ở bên cạnh Ninh Ngôn An ôn hoà mở miệng.

Lúc này Lâm Điềm mới phát hiện trên mặt của họ hình như tràn đầy sự phấn khích, dường như cô đã bỏ lỡ điều gì đó.

Rất nhanh, Lâm Điềm biết sự phấn khích của bọn họ đến từ đâu, đi vào cùng với Ngô Chấn còn có Cố Cẩn Mặc.

Kể từ khi có tin tức phim điện ảnh của Cố Cẩn Mặc giành giải thưởng, không ngoa khi nói anh ta xem như đạo diễn hot nhất trong giới gần đây.

"Đạo diễn Ngô và đạo diễn Cố đến." Mọi người đứng dậy nhìn hai người vừa vào cửa.

"Ngồi đi, ngồi đi, hôm nay đạo diễn Cố của chúng ta chỉ đến ăn chực một bữa mà thôi." Nhìn thấy bọn họ câu nệ, Ngô Chấn cười nói.

"Đạo diễn Ngô của mọi người nói đúng, tối nay tôi đến đây ăn chực." Lúc Cố Cẩn Mặc vừa mới vào giới giải trí được Ngô Chấn quan tâm, quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất tốt.

Vốn dĩ hôm nay Cố Cẩn Mặc không định đến, nhưng khi nhìn thấy ảnh tạo hình do đoàn làm phim công bố, anh ta đã nhanh chóng thay đổi quyết định.

Ánh mắt anh ta liếc nhìn Lâm Điềm cuối cùng, quả nhiên thấy cô đang phàn nàn: 【Ăn chực, anh ta đúng là tốt bụng】

Mặc dù Cố Cẩn Mặc không che giấu gia cảnh của mình, nhưng cũng chưa bao giờ công khai, vì vậy hiện tại rất ít người biết anh ta là cậu hai Cố, càng không nói đến mối quan hệ giữa anh ta với Lâm Điềm.

Trong cả phòng bao, ngoài bọn họ ra, có lẽ chỉ có Kiều Vãn Khanh biết mối quan hệ của bọn họ.

Thật ra Lâm Điềm cũng biết lý do khiến bọn họ phấn khích, diễn viên nào không muốn lên màn ảnh rộng, cho dù lần này không thành công, nhưng để lại ấn tượng tốt cho Cố Cẩn Mặc cũng không phải điều thừa.

Mặc dù Cố Cẩn Mặc bày tỏ mình chỉ đến ăn chực, nhưng mọi người vẫn là khó tránh khỏi nói tới anh ta, nghe thấy mấy lời khen ngợi, Cố Cẩn Mặc hơi giật giật khóe môi, đây chính là hiện thực.

Nếu bạn thành công, mọi người sẽ ủng hộ bạn, nhưng nếu bạn thất bại, sẽ không ai biết bạn. Anh ta ngước mắt nhìn Lâm Điềm ở bên kia, cô thực sự hiểu giới giải trí ư?

Lâm Điềm không biết rằng Cố Cẩn Mặc còn lo lắng thay cô, trong cả phòng bao, có lẽ chỉ có cô là người ăn uống nghiêm túc.

Có thể lăn lộn trong giới giải trí, có ai không có ánh mắt sắc bén, phát hiện Cố Cẩn Mặc không hứng thú với bọn họ, bọn họ cũng thức thời không quấy rầy anh ta.

Không biết bữa tối này sẽ kéo dài bao lâu, Lâm Điềm lấy cớ đi toilet ra hít thở không khí.

Cô vừa mới xoay người chuẩn bị trở về phòng bao thì thấy Cố Cẩn Mặc đang đứng sau lưng mình.

【Anh ta không biết doạ người sẽ hù chết người à?】

【Được rồi, nể tình bố anh ta cho mình ba triệu tiền tiêu vặt, mình nhịn.】

"Anh hai." Lâm Điềm mỉm cười với Cố Cẩn Mặc, cô tự nói với mình, nể tình ba triệu sẽ không so đo với anh ta.

"Ừ." Cố Cẩn Mặc nhàn nhạt đáp một tiếng, vốn anh ta muốn đi ra trêu chọc cô vài câu, nhưng hiện tại những thứ này đã trở nên không quan trọng.

Quan trọng chính là ông già thêm tiền tiêu vặt cho cô lúc nào, đối xử như nhau đã nói đâu?

"Anh hai, anh yên tâm, em sẽ không nói cho người khác biết quan hệ của chúng ta." Lâm Điềm đoán anh ta ra ngoài với cô chính là vì chuyện này.

Cố Cẩn Mặc liếc cô một cái, không nói chuyện, trong lòng suy đoán nguyên nhân ông già cho cô thêm tiền tiêu vặt, chẳng lẽ là bởi vì quà kỷ niệm ngày cưới sao?

Thấy anh ta có vẻ không muốn nói chuyện với mình, Lâm Điềm nhanh chóng quay trở lại phòng bao, Ninh An Ngôn, Chung Viễn Thần và Kiều Vãn Khanh đang nói gì đó, trông có vẻ trò chuyện rất vui vẻ.

Lâm Điềm cũng lười tham gia cùng bọn họ, cô tiếp tục ăn đồ ăn trước mặt, phải biết nếu bỏ lỡ bữa ăn này, sau này đoàn phim chỉ cung cấp cơm hộp.

Về sau Cố Cẩn Mặc không vào nữa, Ngô Chấn nhận một cuộc điện thoại, có lẽ do anh ta gọi tới, chắc là tìm cớ về sớm.

Thấy bọn họ đều chú ý đến động tĩnh bên mình, Ngô Chấn cũng biết tính toán trong lòng bọn họ, cười nói: "Trong nhà đạo diễn Cố có việc nên đi trước một bước."

Có thể nhìn thấy sự thất vọng trong mắt của Ninh Ngôn An và Chung Viễn Thần, bọn họ còn dự định nhân tăng hai hỏi thông tin liên lạc của Cố Cẩn Mặc.

Sau khi Cố Cẩn Mặc rời đi, lại thêm ngày mai là nghi thức khởi quay, mấy người Ninh Ngôn An cũng không đề cập đến tăng hai, vì vậy sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người trực tiếp trở về khách sạn.

Ngày mai không có cảnh diễn của Lâm Điềm, vì vậy cô đang suy nghĩ có nên về nhà ngủ một đêm hay không, nếu không cô cầm ba triệu này hơi chột dạ.

*

Sáng hôm sau, Lâm Điềm dậy từ sớm, khi cô đến phòng hóa trang của đoàn làm phim, chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho Kiều Vãn Khanh.

Cô yên lặng chờ đợi, Kiều Vãn Khanh cúi đầu nhìn danh bạ trong WeChat, cô ấy đã lâu không gặp Cố Cẩn Nghiễn.

Giờ khắc này, cô ấy thậm chí có chút hâm mộ Lâm Điềm, ít nhất cô có thể thường xuyên nhìn thấy Cố Cẩn Nghiễn, nhưng vừa nghĩ tới thân phận của cô, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ chán ghét.

Nhìn thấy Kiều Vãn Khanh chủ động tìm mình diễn thử, mặc dù Lâm Điềm rất khó hiểu nhưng vẫn đồng ý, cảnh diễn của bọn họ xác thực rất nhiều.

"Tôi khuyên cô, đừng nên mơ tưởng những thứ không thuộc về mình." Kiều Vãn Khanh đứng ở đối diện tựa hồ đã nhập vai, nói lời thoại với Lâm Điềm.

Lâm Điềm có chút bối rối, tại sao nhảy thẳng đến đây rồi, mà sao cô lại có cảm giác, trong lời nói của Kiều Vãn Khanh có hàm ý nhỉ?

Sau khi nói xong đoạn này, Kiều Vãn Khanh tìm một cái cớ để rời đi, nhìn bóng lưng của cô ấy, Lâm Điềm không khỏi cau mày, vậy rốt cuộc cô ấy muốn nói cái gì, cô ghét nhất là người làm trò bí hiểm.

Thái độ của Kiều Vãn Khanh càng làm Lâm Điềm quyết định tránh xa cô ấy, tất nhiên, tiền đề là người không phạm ta.

"Điềm Điềm, đến chị trang điểm rồi." Giọng nói của Quý Vi truyền đến.

"Đến đây."

Kiều Vãn Khanh xoa mi tâm, cô thừa nhận vừa rồi hành động của mình có chút hấp tấp, nhưng nghĩ tới khả năng kia, cô hận không thể lúc nào cũng nhắc nhở Lâm Điềm.

Từ khi còn nhỏ Kiều Vãn Khanh đã nhìn thấy rất nhiều người phụ nữ như mẹ con Lâm Điềm, tự nhiên cũng biết bọn họ đang nghĩ gì, bây giờ cô chỉ hy vọng Lâm Điềm hiểu được lời cảnh báo mình.

Đương nhiên, cô cũng tin tưởng Cố Cẩn Nghiễn và ánh mắt của anh, nghĩ đến chuyện khi còn bé, nét mặt Kiều Vãn Khanh trở nên dịu dàng.

Sau khi lễ khởi quay kết thúc, Lâm Điềm nhìn chiếc phong bì màu đỏ trong tay, trong mắt xuất hiện ý cười chính cô cũng không phát hiện, quả nhiên, đến lĩnh vực mình quen thuộc, cả người đều thoải mái.

"Xem ra em thích ứng rất tốt, anh ngược lại lo lắng vô ích rồi." Lương Văn Xuyên không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô nói.

"Anh Lương không có lòng tin với em thế à?" Lâm Điềm không khỏi nhíu mày.

"Không phải, ít nhất vai diễn hiện tại chắc hẳn không có độ khó với em." Cô sống trong gia đình giàu có nhiều năm như vậy, có lẽ vai diễn này không hề có độ khó với cô.

"Giai đoạn đầu có lẽ không có." Lâm Điềm khẽ gật đầu, giai đoạn sau thiên kim thật bị nhận ra, Lâm Điềm vẫn không thể nhập vai được.

"Cứ từ từ, cách lúc cô ấy chuyển sang phản diện còn sớm mà. Đúng rồi, anh gửi mật khẩu Weibo cho em rồi đấy, có điều bình thường em đăng cái gì nhớ gửi anh xem trước." Lương Văn Xuyên nhắc nhở.

"Không có vấn đề." Có tài khoản phụ, Lâm Điềm không quan tâm đến tài khoản chính này, nhưng nếu muốn có người hâm mộ, tài khoản chính vẫn phải vào cập nhật trạng thái mới được.

"Gần đây có thể đăng một số ảnh hàng ngày của đoàn làm phim. Ảnh tạo hình của em không tệ, hiện đã có hơn hai mươi nghìn người hâm mộ." Đây đều là những người bị ảnh tạo hình thu hút.

"A, không phải gần tám mươi nghìn sao?" Lâm Điềm vừa đăng nhập.

"Còn lại là anh mua." Chờ tối nay vẫn không vượt qua một trăm nghìn, Lương Văn Xuyên dự định sẽ mua thêm.

"Được rồi, tạm thời đừng mua, fan cương thi liếc mắt một cái là nhìn ra." Lâm Điềm không muốn bị đám người chế giễu vì mua lượt theo dõi.

"Vậy chính em phải nỗ lực nhiều vào, nhớ đăng bài tương tác hàng ngày đấy." Lương Văn Xuyên cũng không phải lần đầu tiên mang người mới, nhưng là lần đầu tiên kiên nhẫn với người mới như vậy.

Tất cả những thay đổi này có lẽ là vì sự thẳng thắn của Lâm Điềm?

"Được rồi, anh Lương, bên này có Quý Vi, anh yên tâm."

"Cảnh quay đầu tiên của em là lúc nào?"

"Sáng mai diễn với Kiều Vãn Khanh." Nói đến, ở sâu trong nội tâm Lâm Điềm còn có chút kích động, dựa theo miêu tả trong sách, diễn xuất của Kiều Vãn Khanh không tệ, bằng không cũng không được ảnh đế Tam Kim* Lục Gia Tự ưu ái.



(*Ảnh đế Tam Kim dùng để gọi nam diễn viên chiến thắng hạng mục Nam chính xuất sắc nhất ở cả 3 lễ trao giải lớn là Kim Kê, Kim Tượng và Kim Mã)

Nếu như không có đoạn diễn thử không thể hiểu nổi hồi sáng, có lẽ ấn tượng của cô đối với Kiều Vãn Khanh sẽ tốt hơn.

"Được, sáng mai anh lại tới, có việc gì thì gọi cho anh." Một lát nữa Lương Văn Xuyên phải đưa một nghệ sĩ khác đi ghi hình chương trình tạp kỹ.

Sau khi tiễn Lương Văn Xuyên đi, Lâm Điềm dự định đi xem cảnh quay duy nhất trong ngày, nhưng cô chưa đi được hai bước thì chuông điện thoại reo, cô nhìn thoáng qua, là Diệp Hi gọi đến.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Diệp Hi: "Điềm Điềm, chú Cố của con hiện đang ở bệnh viện, con mau tới đây đi."

Nhịp tim của Lâm Điềm không khỏi tăng tốc, bình tĩnh mặt ngoài của nhà họ Cố sắp bị phá vỡ sao?