Việc chuẩn bị sơ bộ cho bữa tiệc đã được quản gia và Cố Minh Cẩm xác nhận, Diệp Hi cũng rất vui vẻ và thoải mái, Điềm Điềm nói đúng, bà cũng xem như nhân vật chính của ngày hôm đó, tất cả những gì bà cần làm là xuất hiện một cách xinh đẹp là được.
Trong giai đoạn đầu chuẩn bị yến tiệc, anh em nhà họ Cố không ai quay về thăm nhà, Cố Thi Dao càng không cần phải nói, Diệp Hi cũng không lạ gì tình huống này.
Lâm Điềm ngược lại cảm thấy có chút không quen, dù sao cũng chỉ có một mình cô khom lưng vì tiền tiêu vặt, nghĩ như thế nào cũng có cảm giác thê thảm.
Một ngày trước bữa tiệc, Lâm Điềm lại đưa Diệp Hi đến thẩm mỹ viện, đảm bảo sáng mai ngay cả cọng tóc của Diệp Hi cũng tinh xảo.
Nghe cô nói như vậy, Diệp Hi không khỏi bật cười: "Đâu cần khoa trương thế."
Tuy rằng bà nói như vậy nhưng vẫn để chuyên gia làm đẹp làm hết những hạng mục dựa theo yêu cầu của Lâm Điềm.
Lâm Điềm cũng không từ bỏ cơ hội này, sau bữa tiệc là ngày cô vào đoàn, chẳng biết khi nào mới trở về. Tay nghề của chuyên gia rất thoải mái, làm cô cảm thấy hơi buồn ngủ.
Sau khi ra khỏi thẩm mỹ viện cũng đã gần năm giờ, hiếm khi có khoảng thời gian rảnh rỗi, hai mẹ con quyết định ăn cơm xong mới về nhà.
Đã lâu rồi hai mẹ con không ăn uống mua sắm riêng như thế này, nhìn Lâm Điềm đang cúi đầu ăn cơm, Diệp Hi thậm chí có chút hoảng hốt, sợ vẻ ngoan ngoãn mấy ngày nay của Lâm Điềm chỉ là một giấc mơ.
"Mẹ, mẹ ăn xong rồi ạ?" Lâm Điềm ăn rất từ tốn, nhai mấy chục lần mới nuốt xuống.
"Không vội, con cứ ăn từ từ." Diệp Hi vừa nói vừa múc cho cô một bát canh.
"Con không uống canh, chờ quay xong bộ phim này trở về thì uống ạ." Lâm Điềm nghĩ, liệu cô có nên tìm thời gian nói chuyện với Lương Văn Xuyên, bảo anh đừng nhận nhiều công việc cho cô không nhỉ?
Nhưng bây giờ nghĩ đến những chuyện này vẫn còn hơi sớm, cô là người mới, đến lúc đó bật sáng ở bộ phim này cũng là nam nữ chính, một vai nữ phụ độc ác như cô cũng chẳng nhận được lời lãi gì.
Nghĩ đến đây, cô hoàn toàn yên tâm.
Sau khi về đến nhà, nhìn thấy hai bố con trong phòng khách, Lâm Điềm chợt lóe vẻ kinh ngạc, Cố Cẩn Mặc về sớm như vậy?
【Đây có phải là mặt trời mọc hướng Tây?】
"Chú Cố, anh hai." Lâm Điềm ngoan ngoãn chào hai bố con bên kia.
Nếu không phải trên đầu cô có chữ màu đỏ chót lóa mắt, Cố Cẩn Mặc đã bị dáng vẻ ngoan ngoãn, lễ phép của cô lừa rồi.
Anh ta nhếch môi, ngữ khí ngoài ý muốn không rõ ràng: "Bây giờ xem ra, cô đi đóng phim cũng khá thích hợp."
Lâm Điềm: ? ? ?
【Chẳng lẽ anh ta nhìn ra mình có tiềm năng đóng phim? Ánh mắt không tệ.】
【Tạm thời xem anh ta là một đạo diễn đủ tư cách!】
Cái gì gọi là tạm thời xem anh ta là một đạo diễn đủ tư cách, anh ta vốn rất giỏi có được không?
Cố Cẩn Mặc đang định tranh cãi với Lâm Điềm, nhưng nghĩ đến mục đích về nhà hôm nay của mình, anh ta đột ngột thay đổi giọng điệu: "Bộ phim tôi gửi tham gia trao giải lần trước đã giành được giải thưởng, chờ cô vào giới tôi sẽ quan tâm cô thật tốt. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà."
Đúng vậy, sở dĩ Cố Cẩn Mặc về sớm là vì bộ phim của anh ta đoạt được giải thưởng, anh ta muốn dùng giải thưởng này để nói cho ông già biết rằng, anh ta đã thành công.
"Vậy chuyện này phải chúc mừng một phen mới được." Diệp Hi ở một bên cười nói.
Lâm Điềm cũng không bất ngờ với tin tức này, nhưng cảm thấy nụ cười của Cố Cẩn Mặc lúc này quá vô sỉ, vì vậy cô không khỏi lắc đầu.
【Quả nhiên vẫn còn non lắm, cái này mới chỉ là bắt đầu, tương lai còn giành được nhiều giải thưởng lắm đấy!】
Cố Cẩn Mặc hơi sửng sốt, cô lại tin tưởng mình như vậy sao?
"Không làm việc đàng hoàng, có cái gì mà ăn mừng." Tuy nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt Cố Minh Cẩm vẫn không giảm, thậm chí ông còn đang suy nghĩ về kế hoạch để Cố thị tiến quân vào giới giải trí.
Cố Cẩn Mặc nghe vậy không khỏi khịt mũi, từ nhỏ đến lớn, điều ông nói với mình nhiều nhất là phủ định mình.
"Chú Cố, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có chuyên gia, phim điện ảnh của anh hai có thể đạt được giải thưởng chứng tỏ thành công của anh ấy."
Lâm Điềm nói những lời này không phải để lấy lòng Cố Cẩn Mặc, cô chỉ nghĩ đến kiếp trước của mình, mặc dù cô luôn đóng vai phụ, nhưng cũng kiếm được nhiều tiền hơn bạn bè cùng trang lứa. Tuy vậy, trong mắt bố mẹ và mọi người xung quanh, cô vẫn không bằng bạn bè đồng trang lứa có công việc ổn định.
Sự phân biệt nghề nghiệp có thể thấy ở khắp mọi nơi, Lâm Điềm rất mệt mỏi với kiểu phân biệt đối xử này.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Điềm, Cố Minh Cẩm sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười qua loa đáp lại: "Điềm Điềm nói đúng."
Quên đi, nói bao nhiêu ông cũng không hiểu, Lâm Điềm mím môi, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Vào lúc cô cúi đầu, Cố Minh Cẩm nói chuyện với Diệp Hi về một số chi tiết của bữa tiệc ngày mai.
Cô không chú ý đến ánh mắt của Cố Cẩn Mặc bên cạnh mình, anh ta không ngờ một Lâm Điềm ngày thường luôn gây chuyện còn biết nói mấy lời như vậy, chẳng lẽ cô thực sự thích đóng phim?
Cố Cẩn Mặc không khỏi nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Lâm Điềm trở về phòng mới nhìn thấy tin nhắn mà Mạnh Tĩnh Tuyền gửi cho cô, đó là một ảnh chụp màn hình. Nội dung của ảnh chụp màn hình là chuyện bộ phim Cố Cẩn Mặc đoạt giải thưởng lên hot search.
Mạnh Tĩnh Tuyền: Điềm Điềm, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một.
Lâm Điềm: Cố Cẩn Mặc đoạt giải có liên quan gì đến tớ?
Mạnh Tĩnh Tuyền: Tớ nghe nói anh ta đang chuẩn bị quay phim mới, có giải thưởng này, bộ phim mới của anh ta chắc chắn có nhiệt độ rất cao. Cậu có thể nhờ chú Cố giúp cậu giành được vai nữ chính. Chú Cố thương cậu như vậy, nhất định sẽ tranh thủ giúp cậu, cậu nói đúng không?
Ok, Lâm Điềm cuối cùng cũng biết tại sao ba anh em nhà họ Cố lại ghét cô đến vậy.
Tính tình nguyên chủ vốn không được yêu thích, bên cạnh còn có đồng lõa châm ngòi thổi gió, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lâm Điềm đoán đây là Mạnh Tĩnh Tuyền đang trả thù vì cô không cho cô ta thư mời.
Trước đây, để chứng minh với bên ngoài rằng Cố Minh Cẩm cưng chiều mình, nguyên chủ nhất định sẽ nghe theo đề nghị của cô ta.
Nhưng bây giờ ấy à, Lâm Điềm nhếch khóe môi: Không cần đâu, tớ đã đảm bảo với gia đình là tớ sẽ độc lập.
Mạnh Tĩnh Tuyền: Điềm Điềm, giới giải trí là nơi nâng cao đạp thấp, không có bối cảnh sẽ rất thảm.
Lâm Điềm: Không sao, lăn xả ngoài đời không nổi nữa thì giải nghệ vào Cố thị.
Mạnh Tĩnh Tuyền: Cũng phải, chú Cố thương cậu như thế, cậu chắc chắn có đường lui, đúng rồi, cậu chuẩn bị xong trang phục ngày mai chưa?
Mạnh Tĩnh Tuyền nhắn xong thì đợi Lâm Điềm trả lời, mình lại thuận tiện nhắc đến sáng mai mình muốn đi, nhưng cô ta đợi rất lâu vẫn không có động tĩnh gì.
Cô ta không rõ vì sao mới có mấy ngày mà Lâm Điềm thay đổi nhiều như vậy, chẳng lẽ có người nói cái gì đó trước mặt cô?
Nhưng bây giờ Mạnh Tĩnh Tuyền không thể lo những việc này, ngày mai cô ta nhất định phải đi dự yến tiệc.
Con cái nhà họ Cố đều chưa lập gia đình, ngoại trừ suy đoán ban đầu, mọi người đều cảm thấy mục đích thực sự mà Cố Minh Cẩm tổ chức tiệc là để tìm đối tượng thông gia phù hợp, dù sao thì Cố Cẩn Nghiễn cũng đã hai mươi bảy.
Ngoài Cố Cẩn Nghiễn, Cố Cẩn Mặc và Cố Thi Dao cũng đến tuổi lập gia đình, trong lúc nhất thời, rất nhiều người trong giới thượng lưu đều rục rịch.
*
Ngày hôm sau trời còn tờ mờ sáng, quản gia đã dẫn người bắt đầu bày biện sảnh tiệc, ngoại trừ phòng khách, còn có bãi cỏ bên ngoài. Khi Lâm Điềm thức dậy, hiện trường đã sắp xếp được bảy tám phần.
Cô không khỏi ngáp một cái, nhà giàu quả nhiên hiệu suất làm việc rất cao.
Cố Minh Cẩm đã đến công ty, Diệp Hi cũng đã ăn sáng, cho nên trên bàn ăn chỉ có một mình Lâm Điềm.
Đợi cô ăn gần xong mới nhìn thấy Cố Cẩn Mặc từ tầng hai đi xuống, anh ta ăn mặc rất lòe loẹt, Lâm Điềm vội vàng ngoảnh mặt đi. Nhưng có người nhất quyết không muốn cô được như ý nên cố ý ngồi xuống đối diện cô, thuận tiện bảo cô giúp việc múc cho anh ta bát cháo, cứ như vậy một thời gian, anh ta còn không quên vuốt ve ống tay áo không nếp nhăn của mình.
Xét thấy những gì Lâm Điềm đã nói tối qua, Cố Cẩn Mặc dự định cho cô thông tin liên lạc của mình, đợi cô vào giới giải trí lại quan tâm một hai.
Anh ta hắng giọng, vừa định nói thì thấy đỉnh đầu Lâm Điềm đang nói xấu mình: 【Cứu mạng, chẳng lẽ anh ta cảm thấy mình mặc như này đẹp lắm à?】
Chỉ bằng giọng điệu này, Cố Cẩn Mặc dường như có thể tưởng tượng ra cảnh Lâm Điềm đang trợn tròn mắt.
Tốt lắm, xem ra hết thảy tối hôm qua đều chỉ là ảo giác của anh ta, anh ta đứng dậy, thậm chí quên cả bữa sáng, trực tiếp rời khỏi bàn ăn.
Lâm Điềm liếc nhìn bóng lưng của anh ta, không khỏi cảm khái lắc đầu, tính tình khó ưa, may mà anh ta là cậu hai Cố, nếu không chẳng kiếm nổi miếng cơm mà ăn.
Cố Cẩn Mặc vừa vặn quay đầu lại nhìn thấy Lâm Điềm mắng mình, hiếm khi bắt đầu im lặng, anh ta nghĩ tối hôm qua chắc chắn là mình gặp ảo giác.
"Cậu hai, đừng quên bữa tiệc buổi tối." Thấy anh ta sải bước đi xa, quản gia không khỏi nhắc nhở.
"Biết rồi." Cố Cẩn Mặc ra ngoài đúng là có việc, bởi vì giành được giải thưởng, có người chủ động đề nghị đầu tư bộ phim mới của anh ta.
Đến buổi chiều, đầu bếp chính và đầu bếp làm đồ ngọt do quản gia thuê bắt đầu công việc, Lâm Điềm nhìn đồ ngọt trên bàn, không khỏi liếʍ môi.
"Bên kia có bánh ngọt không đường, con có thể thử xem." Diệp Hi chỉ vào bàn đồ ngọt đằng kia.
"Vậy lát nữa con nhất định phải thử một chút." Trong mắt Lâm Điềm hiện lên vẻ chờ mong.
"Sắp đến giờ rồi, mẹ con mình đi trang điểm trước đi." Diệp Hi nhắc nhở.
"Bây giờ ạ, liệu có sớm quá không?" Lâm Điềm nhìn đồng hồ treo tường bên kia nói.
"Không còn sớm, cũng không thể để khách khứa đợi lâu được." Diệp Hi cười nói.
Lâm Điềm nghĩ ngợi, cảm thấy rất có lý, tối qua cô và Diệp Hi trang điểm mất hai giờ liền.
Chiếc váy yếm màu đỏ tôn lên làn da trắng nõn của Diệp Hi, tất nhiên, thứ bắt mắt hơn chính là chiếc vòng cổ trên cổ bà, quả thực suýt lóe mù cả mắt của Lâm Điềm.
Không nói đến vấn đề tình cảm, Cố Minh Cẩm thực sự hào phóng trong vấn đề vật chất.
Lúc hai mẹ con về đến nhà mới năm giờ, thời gian ghi trên thiệp mời là sáu giờ, tức là còn một tiếng nữa mới bắt đầu yến tiệc.
Khi bọn họ đến, Cố Minh Cẩm và Cố Cẩn Nghiễn đã ở trong đại sảnh, hai bố con đều mặc vest đen, ánh mắt Cố Cẩn Nghiễn vẫn còn hơi mệt mỏi.
【Vất vả quá!】 Lâm Điềm không khỏi cảm khái thở dài, làm tổng giám đốc bá đạo quả thực không dễ.
Cố Cẩn Nghiễn sững sờ nhìn dòng chữ trên đỉnh đầu Lâm Điềm trong giây lát. Vất vả ư? Hình như anh không cảm thấy vất vả. Anh luôn có mục tiêu rõ ràng và biết mình muốn gì, vì vậy chưa bao giờ cảm thấy mình vất vả.
Đây là lần đầu tiên Diệp Hi lựa chọn màu sắc sặc sỡ như vậy kể từ sau khi kết hôn, trong mắt Cố Minh Cẩm lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó cười khen: "Đẹp lắm!"
Trên mặt Diệp Hi hiện lên ý cười: "Điềm Điềm cũng nói như vậy."
"Ý tưởng lớn gặp nhau." Ý cười trên mặt Cố Minh Cẩm không khỏi càng sâu.
Hai vợ chồng trò chuyện câu được câu không, Lâm Điềm và Cố Cẩn Nghiễn ngồi ở phía bên kia của sofa giữ im lặng.
Mãi cho đến khi quản gia tiến lên nhắc nhở bọn họ có khách đến, Cố Minh Cẩm mới nhớ tới hai người còn chưa tới: "Cẩn Mặc với Thi Dao đâu?"
"Tôi vừa mới gọi điện thoại cho cậu hai, cậu ấy và cô chủ đang trên đường." Quản gia vẻ mặt cung kính nói.
Đợi Cố Minh Cẩm và Diệp Hi đi đến sảnh trước, quản gia nhìn Lâm Điềm nở nụ cười: "Cô Lâm, cô Mạnh đang đợi cô ở bên ngoài, nói rằng cô ấy có một thứ muốn mang cho cô."