Chương 10: Ngày kỷ niệm kết hôn

Lời nói của Lâm Điềm làm Cố Minh Cẩm có chút bất ngờ, nhưng chỉ trong giây lát, giọng cười của ông lại truyền đến, có điều lần này ông nói với Diệp Hi: "Vẫn là Điềm Điềm nghĩ chu đáo, tôi bảo quản gia sắp xếp giáo viên nhé?"

"Điềm Điềm đăng ký lớp học rồi, tôi đi học thử một buổi xem sao rồi quyết định." Diệp Hi uyển chuyển từ chối sự sắp xếp của Cố Minh Cẩm.

"Cũng được." Cố Minh Cẩm gật đầu, đề tài này coi như kết thúc.

Lâm Điềm ở bên cạnh chú ý đến ánh mắt của Cố Cẩn Nghiễn, cảm thấy hơi không tự nhiên, nhưng may mắn anh đã nhanh chóng rời mắt, cô nghĩ, kế hoạch chạy buổi sáng ngày mai đổ bể, thế thì tối nay tập yoga trong phòng vậy.

Sau khi hai bố con vào phòng khách, hai mẹ con chậm rãi đi vào, vừa vào đến phòng khách liền nghe thấy giọng nói của Cố Minh Cẩm, từ giọng điệu có vẻ là gọi cho Cố Cẩn Mặc.

"Sớm biết thế hôm nay không nên chuyển tiền cho nó." Cố Minh Cẩm có chút tức giận, thằng nhóc Cố Cẩn Mặc thực sự là diễn vở kịch trở mặt không quen biết vô cùng tinh tế.

Cố Cẩn Nghiễn hờ hững nhếch khóe môi, ai muốn trở về ngôi nhà có bầu không khí gia đình như vậy chứ?

Chính ông cũng rõ không phải sao, nếu không ông đã không ra cái quy định quái gở như vậy, trách người ta qua sông phá cầu chẳng phải đã muộn rồi?

Nghĩ đến nguyên nhân hôm nay mình trở về, anh lại liếc nhìn đỉnh đầu Lâm Điềm, lúc này, trên chùm sáng cũng không có ký tự gì.

"Dọn cơm trước đi." Cố Minh Cẩm mắng Cố Cẩn Mặc một trận rồi bảo cô giúp việc bắt đầu dọn cơm.

Lâm Điềm cúi đầu nhìn điện thoại di động, khó trách hôm nay Cố Cẩn Mặc không trở về, hóa ra là tiền đã tới tay.

Có điều bọn họ đều bỏ qua một việc, sau khi chuyện rạp chiếu phim của Cố Cẩn Mặc được phê duyệt, anh ta sẽ bận rộn việc ra mắt phim, anh ta ở trong căn hộ sẽ tiện hơn.

Vì phải kiểm soát cân nặng nên Lâm Điềm không được vui vẻ thưởng thức bữa ăn này cho lắm.

"Sao con không ăn?" Diệp Hi là người đầu tiên phát hiện ra cô không ăn.

"Con sắp vào đoàn phim, phải kiểm soát cân nặng của mình." Khi Lâm Điềm nói chuyện lại không nhịn được liếc nhìn thịt lợn xào dứa chua ngọt gần cô nhất.

Diệp Hi nghe vậy không khỏi nhíu mày, nhưng nghĩ tới lời nói lúc trước của mình thì không nói nữa.

Ngược lại Cố Minh Cẩm nói: "Xem ra làm diễn viên rất cực khổ, Điềm Điềm, con thật sự quyết định rồi?"

"Dạ, quyết định rồi ạ." Lâm Điềm nói xong nháy mắt với Diệp Hi, ra hiệu cho bà không cần lo lắng.

"Thứ tư tới là kỷ niệm ngày cưới, đến lúc đó chúng ta chuẩn bị bữa tiệc đi." Cố Minh Cẩm nhìn Diệp Hi đang ở bên cạnh.

"Như thế có phiền phức quá không?" Diệp Hi đoán ông bất ngờ có ý tưởng này là do vừa rồi Điềm Điềm đăng ký lớp học cho mình.

"Phiền gì chứ, những năm nay bà vất vả rồi." Cố Minh Cẩm vỗ nhẹ mu bàn tay của bà, vội vàng sai quản gia đi thu xếp chuyện này.

Lâm Điềm hơi ngạc nhiên trước sự phát triển của sự việc, rất bất ngờ việc Cố Minh Cẩm nhớ kỷ niệm ngày cưới, nhưng rất nhanh lại nhớ đến cốt truyện tiểu thuyết từng đọc, những chuyện này chắc hẳn là trợ lý của ông nhắc nhở ông.

Đúng như Lâm Điềm nghĩ, hôm nay do Cao Nguyên hỏi ông nên chuẩn bị món quà gì cho Diệp Hi, ông mới biết thứ tư tuần tới là kỷ niệm ngày cưới của bọn họ.

Vừa vặn nhân dịp bữa tiệc, để anh em bọn họ gặp nhau, nhân tiện vun đắp tình cảm.

"Con ăn xong rồi." Cố Cẩn Nghiễn đứng dậy, rời khỏi bàn ăn, trở lại căn phòng trên tầng.

Lâm Điềm nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Cẩn Nghiễn, suy đoán anh không vui chăng?

Cô vò đầu bứt tóc, có chút phiền não, trong sách không miêu tả nhiều về nhà họ Cố, chẳng lẽ Cố Cẩn Nghiễn không thích hai mẹ con họ?

Hay là anh không vui vì Cố Minh Cẩm nhắc đến kỷ niệm ngày cưới?

Dù sao mẹ anh là vợ cả của Cố Minh Cẩm, những cảm xúc này có liên quan đến việc anh đưa nguyên chủ đến đảo trong chuối không?

Lâm Điềm mang một mớ suy nghĩ trở về phòng, nghĩ đến kế hoạch tập yoga của mình, cô chỉ có thể tạm thời ném những chuyện này ra sau đầu.

Chuyện yến tiệc cứ quyết định như vậy, Diệp Hi đại khái hiểu được suy nghĩ của Cố Minh Cẩm, có thể ông thấy đây là bồi thường, nhưng với bà lại là phiền phức.

Dù đã cùng ông tham gia nhiều yến tiệc lớn nhỏ khác nhau, nhưng bà vẫn không thích những dịp như vậy.

Hơn nữa chỉ còn một tuần nữa, ngày mai bà phải chuẩn bị váy dự tiệc cho mình và Điềm Điềm, nghĩ đến đây, bà lại có hơi bực bội.

*

Cố Cẩn Mặc từ quán bar trở về đã là mười giờ tối, anh ta dựa vào trên sofa, phát hiện điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Có của ông già, có của quản gia, nghĩ đến cuộc điện thoại lần trước, anh ta không khỏi xì khẽ một tiếng, sau đó bấm xem tin nhắn, là quản gia nói cho anh ta biết thứ tư tuần sau ở nhà tổ chức bữa tiệc.

Kỷ niệm ngày cưới, Cố Cẩn Mặc không khỏi cười nhạo, người coi hôn nhân là trò đùa lại có ý tốt tổ chức yến tiệc kiểu này.

Mặc dù hôn nhân trong giới thượng lưu đều không được quan tâm, nhưng người như ông bố của anh ta cũng không nhiều, bởi vì khi còn nhỏ anh ta thường xuyên bị người ta chê cười sau lưng là một bố ba mẹ.

Đây cũng là nguyên nhân ban đầu khiến quan hệ của bọn họ không tốt, sau này ông kết hôn với Diệp Hi, cuộc hôn nhân này ngược lại vẫn được duy trì, cái nhà này cũng xem như trở thành một gia đình bình thường, nhưng những tổn thương mà bọn họ phải gánh chịu khi còn nhỏ có thể xóa bỏ sao?

*

Sáng sớm hôm sau, Lâm Điềm thức dậy không xuống dưới nhà ngay, cô đứng bên giường, một lúc sau, quả nhiên nhìn thấy Cố Cẩn Nghiễn chạy bộ buổi sáng từ bên ngoài trở về.

Lâm Điềm cảm thấy Cố Cẩn Nghiễn mặc đồ thể thao khí chất dịu dàng hơn rất nhiều, không có sự sắc sảo của bộ vest và đôi giày da, nếu không nhìn vào mắt anh, ngược lại thực sự trông giống như anh trai nhà hàng xóm.

Mặc dù cửa sổ của cô chỉ mở một khe nhỏ, nhưng Cố Cẩn Nghiễn vẫn nhìn thấy chữ đỏ trên đầu cô, mặc dù chỉ nhìn thấy một từ "rất".

Anh vô thức nhếch môi, suy đoán hôm nay cô đang nói về chuyện gì?

Lâm Điềm không biết mình đã bị phát hiện, lúc này đang nghe điện thoại, cuộc gọi đến từ trợ lý mới của cô, Quý Vi.

"Điềm Điềm, anh Lương nói nhiệm vụ trước khi vào đoàn của chị chính là học thuộc kịch bản và kiểm soát cân nặng, em có thể giúp gì được không?" Tối hôm qua Quý Vi về nhà hỏi thăm đồng nghiệp cùng nhậm chức với mình, bọn họ đã bị nghệ sĩ sai một đống việc.

Mà bên cô, đến tận sáng Lâm Điềm cũng chưa có hành động gì, vì vậy cô không giữ được bình tĩnh bèn gọi cuộc gọi này.

"Tạm thời không cần, mấy ngày nay em cứ nghỉ ngơi thật tốt, vào đoàn phim sẽ rất vất vả." Lâm Điềm nhắc nhở.

"Em không ngại vất vả." Quý Vi vội vàng cam đoan với cô.

"Vậy thì tốt, đến lúc đó chị sẽ liên lạc với em." Lâm Điềm cười cúp điện thoại, vội vàng đi xuống dưới nhà, cô cũng không muốn mọi người chờ mình.

Trong bữa sáng, Cố Cẩn Nghiễn lại nhìn thấy chữ đỏ trên đầu Lâm Điềm: 【Quả nhiên người đẹp trai làm gì cũng thấy đẹp.】

Nhắc đến, thật ra anh cũng không quen cô em gái này lắm, khi cô đến nhà họ Cố, anh đang ở nước ngoài, sau này trở về nước anh lại vào Cố thị, cơ bản đều ở trong căn hộ gần công ty.

Vì vậy, tất cả ấn tượng của anh về Lâm Điềm Điềm đều đến từ đánh giá của những người xung quanh, bây giờ xem ra cô hoàn toàn khác với những gì những người đó nói.

Ăn sáng xong, hai bố con lại cùng nhau đến công ty, quản gia đã xác nhận chuyện thiệp mời với Cao Nguyên, cũng hỏi hai mẹ con có cần bổ sung thêm khách mời hay không.

Thấy bọn họ đều lắc đầu, quản gia hơi kinh ngạc, dù sao nếu là trước kia, lúc này cô Lâm nhất định sẽ cung cấp rất nhiều danh sách khách mời.

Trong mắt Diệp Hi lóe lên vẻ kinh ngạc, trong nội tâm bà không nhịn được mong chờ, phải chăng Điềm Điềm đang định xa lánh Mạnh Tĩnh Tuyền?

Lâm Điềm nhìn thấy tin nhắn Mạnh Tĩnh Tuyền gửi tới mới hiểu lý do ánh mắt kỳ lạ của quản gia khi ấy, đúng rồi, cô quên mất với tư cách là con riêng của Mạnh Tĩnh Tuyền, cô ta tự nhiên không thể nhận được thư mời từ nhà họ Cố.

Lúc trước cô ta có thể tham gia những yến tiệc kia là bởi vì nguyên thân tranh thủ thư mời cho cô ta, nhưng hôm nay cô hiển nhiên quên mất.

Thấy cô ta tủi thân lên án, Lâm Điềm cũng đầy tủi thân đáp lại: 【Không phải tớ không muốn, nhưng dù sao bữa tiệc này cũng là kỷ niệm ngày cưới của mẹ tớ và chú Cố】

Mạnh Tĩnh Tuyền ở đầu dây bên kia hiểu ý của cô, ý cô không phải là cô ta là con gái riêng, không xứng tham dự yến tiệc như vậy sao?

Cô ta không khỏi khịt mũi, Lâm Điềm luôn miệng nói xem mình là bạn thân nhất, kết quả vẫn coi thường xuất thân của mình như bao người khác.

Sau cơn tức giận chính là vội vàng, Lâm Điềm gần đây khiến Mạnh Tĩnh Tuyền luôn cảm thấy mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô ta, nhưng cô ta nhất thời không biết vấn đề ở chỗ nào.

Cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, một lần nữa trả lời tin nhắn, dù thế nào đi chăng nữa, hiện tại cô ta vẫn cần dựa vào Lâm Điềm.

Lâm Điềm nhìn những tin nhắn thảo mai kia, cũng trả lời theo đó, không có cách nào, tình bạn plastic này vẫn chưa thể kết thúc được.

Thư mời của nhà họ Cố được gửi đi nhanh chóng, điều này cũng làm dấy lên cuộc thảo luận sôi nổi của nhiều người, bọn họ dồn dập suy đoán ý định của Cố Minh Cẩm.

Thậm chí có người còn đoán rằng hành động của Cố Minh Cẩm là để cất nhắc Lâm Điềm, từ đó lựa chọn đối tượng thống gia.

Loại suy đoán này ngược lại khiến không ít người rục rịch, rất nhiều người không tiếp cận được nhà họ Cố bắt đầu phân tích lợi và hại, kết hôn với Lâm Điềm có thể kéo quan hệ với nhà họ Cố, dường như việc này cũng không thua thiệt gì.

Diệp Hi hoàn toàn không lo lắng chuyện như vậy xảy ra, bởi vì khi bà kết hôn đã thỏa thuận với Cố Minh Cẩm, ông không thể can thiệp vào hôn nhân của Lâm Điềm.

Xét thấy ba lần kết hôn nhân của ông, Diệp Hi cũng rất lo lắng ông sẽ xem cuộc hôn nhân của Lâm Điềm như giao dịch, vì vậy trước kia bà sớm đề phòng rắc rối có thể xuất hiện.

Lâm Điềm còn chưa biết những suy đoán hoang đường này, giờ phút này cô đang chọn trang phục cho bữa tiệc, vì thời gian gấp rút, cô chỉ có thể chọn quần áo may sẵn.

Nhưng điều này cũng đủ hoa mắt, đây chính là đãi ngộ mà diễn viên nữ trong giới không có, cô nhìn đủ loại lễ phục, ngày hôm nay tiếp tục đăng nhập vào tài khoản phụ của mình.

Nhật ký quan sát nhà giàu: Nhà giàu cũng sẽ tâm huyết dâng trào, vội vàng chuẩn bị yến tiệc.

"Mẹ, cái này đẹp quá." Lâm Điềm chỉ vào chiếc váy cổ yếm màu đỏ.

Diệp Hi có làn da trắng, mặc màu đỏ trông rất đẹp, nhưng bà vẫn hơi do dự: "Có sặc sỡ quá không?"

"Sao thế được, ngày đó mẹ là nhân vật chính đấy." Lâm Điềm thuyết phục bà thử xem.

Đúng như Lâm Điềm đoán, Diệp Hi thực sự rất hợp với màu đỏ, màu đỏ khiến bà thêm phần rực rỡ và khí thế, giống như tính tình của bà năm ấy.

Cuối cùng bà không thể chống lại hành động làm nũng của Lâm Điềm mà chọn chiếc váy đỏ này.

Lâm Điềm chọn cho mình tùy ý hơn nhiều, miễn là kích cỡ phù hợp là được, có ba anh em họ Cố, Diệp Hi cũng không muốn Lâm Điềm quá bắt mắt.

Bà nhìn cô chọn chiếc váy đen cân mọi trường hợp cũng không ngăn cản.

Nhìn mình trong gương, Lâm Điềm lại lần nữa "get" được vẻ đẹp của mình, không không nhịn được nhìn thêm mấy lần. Nhớ lần đầu tiên cô xuyên đến, khuôn mặt của nguyên thân vẫn có điểm khác với cô, nhưng bây giờ gần như không nhìn ra sự khác biệt.

Hoặc có thể lúc đầu là do vấn đề trang điểm, nhưng bất kể thế nào, vẫn là trông mình như vậy mới thoải mái.

Sau khi trang điểm thử cho bữa tiệc ở studio, hai mẹ con mới rời đi, đây là lần đầu tiên Lâm Điềm biết rằng nhà giàu đi dự tiệc phải chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy.

Mấy ngày kế tiếp, Cố Cẩn Mặc quả nhiên không về thăm nhà, ngay cả Cố Cẩn Nghiễn cũng không về thêm lần nào.

Trên bàn ăn cực lớn chỉ còn lại Cố Minh Cẩm và hai mẹ con.

Nhìn những chiếc ghế trống bên cạnh, Cố Minh Cẩm có chút không vui, nhưng lại không thể thay đổi hiện trạng.

Lúc này quản gia tới xác nhận một vài chi tiết yến tiệc với Cố Minh Cẩm, cảm xúc trên mặt ông mới tốt hơn nhiều, dù sao ngày đó bọn họ chắc chắn sẽ trở lại.

Hai người thảo luận chi tiết cũng không tránh hai mẹ con, khuôn mặt Lâm Điềm vẫn một vẻ thản nhiên, mãi đến khi nghe quản gia nhắc tới cô cả, cô mới chợt nhớ tới mình con chưa gặp cô cả Cố mà nguyên chủ thường xuyên khıêυ khí©h!