Chương 12.1: Yến tiệc (hạ)

Lâm Điềm nhìn khuôn mặt tươi cười của quản gia, không biết có phải là ảo giác của mình không, cô nhìn thấy sự khinh miệt trong mắt quản gia, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, quản gia vẫn giữ nụ cười trên môi, không quên nhắc nhở cô: "Trời trở gió rồi, cô Mạnh đợi bên ngoài lâu quá sẽ bị cảm lạnh mất."

"Cảm ơn đã nhắc nhở." Lâm Điềm thật sự không nghĩ tới Mạnh Tĩnh Tuyền có thể làm đến nước này.

Việc tham dự bữa tiệc này quan trọng với cô ta như vậy sao?

Lần này cô không do dự, đi thẳng đến địa điểm mà quản gia nói, có lẽ là sợ mất mặt nên Mạnh Tĩnh Tuyền cũng không đi cửa chính.

Lâm Điềm từ xa đã nhìn thấy Mạnh Tĩnh Tuyền mặc váy trắng, cô nhếch môi và sải bước về phía trước: "Tĩnh Tuyền, sao cậu lại tới đây?"

"Điềm Điềm, sao cậu lại ăn mặc như vậy?" Dường như Mạnh Tĩnh Tuyền không nghe thấy lời của cô, ngược lại vẻ mặt đau lòng nhìn Lâm Điềm.

"Có chuyện gì sao?" Lâm Điềm thật sự không hiểu sự đau lòng của cô ta.

"Tớ nghe nói hôm nay Cố Thi Dao mặc lễ phục của hãng D vận chuyển bằng máy bay đưa qua. Bọn họ không khỏi bắt nạt người ta quá." Mạnh Tĩnh Tuyền nói lời này rất chân thành, bởi vì vào lúc này, cô ta đặt Lâm Điềm vào tình huống của mình ở nhà họ Mạnh.

Mỗi khi có thứ gì tốt đều là của mấy người bọn họ, rơi vào tay cô ta đều là do bọn họ chọn lựa còn dư lại.

"Cái này là do chính tớ chọn, đúng rồi, quản gia nói cậu có đồ muốn đưa cho tớ, cái gì vậy?" Lâm Điềm nói xong nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới, nhưng không nhìn thấy cái gì khác, chẳng lẽ cô ta mang gió Tây Bắc cho mình?

Đây chỉ là một cái cớ, Mạnh Tĩnh Tuyền không ngờ Lâm Điềm lại hỏi như vậy, cũng may cô ta đã chuẩn bị từ trước, cô ta hạ giọng nói: "Rất nhiều người cho rằng chú Cố tổ chức bữa tiệc này là để chọn đối tượng thông gia cho cậu."

Lần này Lâm Điềm thật sự kinh ngạc, còn có chuyện này?

Mạnh Tĩnh Tuyền thu hết phản ứng của cô vào mắt, cô ta khẽ cong môi rồi nói tiếp: "Có không ít người muốn móc nối quan hệ với nhà họ Cố, cho nên tối nay cậu nhất định phải cẩn thận, đừng bị người khác lừa."

"Tĩnh Tuyền, cảm ơn cậu cố ý đến đây nói với tớ. Tớ phải quay lại chuẩn bị, miễn cho không cẩn thận dính bẫy của người khác." Lâm Điềm nói, trên mặt đầy cảm động nắm lấy tay của Mạnh Tĩnh Tuyền, sau đó quay người nhấc mép váy chạy vào bên trong.

Để lại Mạnh Tĩnh Tuyền một mình giậm chân tại chỗ, cô ta nói nhiều như vậy, Lâm Điềm không nghĩ cho mình vào sao?

Chạy được một đoạn, chắc chắn Mạnh Tĩnh Tuyền không nhìn thấy mình, Lâm Điềm mới dừng lại, chết cười, muốn lợi dụng hào quang của cô để vào yến tiệc, làm sao có thể, cô rất tự giác biết mình chỉ là con chồng trước.

Có điều những lời cô ta nói rốt cuộc là thật hay giả, mặc kệ, cẩn thận vẫn luôn đúng, cô đứng dậy chỉnh lại váy định đi vào sảnh trước, khi ngẩng đầu lên liền thấy Cố Cẩn Mặc đang dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn cô.

Lâm Điềm đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía bên cạnh Cố Cẩn Mặc, quả nhiên thấy Cố Thi Dao mặc bộ váy dài màu bạc, lúc này trong mắt cô ấy tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn, cô còn có thể nghe thấy cô ấy thúc giục Cố Cẩn Mặc: "Còn không đi vào, ở đây lề mề cái gì?"

【Mẹ kiếp, ánh mắt Cố Cẩn Mặc là ý gì, mình với anh ta nhiều nhất là tám lạng nửa cân được không?】

Cố Cẩn Mặc bị Lâm Điềm chọc tức cười, với phẩm vị đó của cô mà cũng đòi so với mình, a!

Kể từ khi Lâm Điềm đến nhà họ Cố, cái gì cũng muốn so sánh với Cố Thi Dao, nhưng Cố Thi Dao chưa bao giờ coi trọng cô, thái độ luôn là phớt lờ cô.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, khi Cố Thi Dao thúc giục Cố Cẩn Mặc, ánh mắt thoáng nhìn thấy chữ đỏ trên đỉnh đầu Lâm Điềm.

【Quả nhiên là cô chủ nhà giàu, khí chất này đúng là tuyệt!】

Lâm Điềm nhìn dáng vẻ Cố Thi Dao đứng đó, trong lòng thầm ghen tị, một cô chủ nhà giàu như Cố Thi Dao thực sự đã khắc sâu phong thái này vào xương cốt.

Nhìn thấy cô ấy, Lâm Điềm vô thức đứng thẳng người.

Cố Thi Dao nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của Lâm Điềm, việc này khiến hơi thở của Lâm Điềm trở nên dồn dập.

Phông chữ màu đỏ biến mất và biến thành một biểu tượng cảm xúc mà Cố Thi Dao không thể hiểu được, cô ấy kìm nén sự hoang mang trong lòng, nói với Cố Cẩn Mặc đang ở bên cạnh: "Đi thôi."

Chờ Cố Thi Dao nhìn đi chỗ khác, Lâm Điềm không khỏi vỗ trái tim mình, cô còn tưởng vừa rồi cô chủ Cố muốn tính sổ với cô nữa chứ, có trời mới biết cô bị oan thế nào, khıêυ khí©h cô ấy đều là nguyên chủ mà.

"Còn ngẩn người làm gì?" Cố Cẩn Mặc ở phía trước đột ngột quay đầu lại nhìn về phía Lâm Điềm.

"Anh hai, em tới đây." Lâm Điềm nghiến răng, cảm thấy Cố Cẩn Mặc chắc chắn là cố ý.

Nghe được cảm giác nghiến răng nghiến lợi trong lời nói của cô, Cố Cẩn Mặc vui vẻ nhếch môi.

"Trước kia không phải anh rất ghét cô ta sao?" Cố Thi Dao bên cạnh thăm dò hỏi.

"Lúc không gây chuyện có vẻ không đáng ghét lắm." Chính Cố Cẩn Mặc cũng không phát hiện ra giọng điệu lúc nói chuyện của anh ta với hai người khác nhau.

Cố Thi Dao lại cảm giác được, trong mắt hiện lên nghi hoặc, mới nửa tháng đã xảy ra chuyện gì.

Còn có lúc trước Lâm Điềm làm ầm ĩ muốn cùng cô ấy gia nhập Cố thị cũng không giải quyết được gì, nghe nói cô muốn đi đóng phim, chẳng lẽ vì vậy mà Cố Cẩn Mặc thay đổi cái nhìn đối với cô?

Cố Thi Dao còn chưa nghĩ rõ ràng, hai người đã đến sảnh tiệc, nhìn Cố Cẩn Nghiễn ở đằng kia, cô ấy đi tới: "Anh cả, anh đến lúc nào vậy?"

Thấy vậy, Cố Cẩn Mặc không khỏi cười lạnh, Cố Thi Dao thật biết cách giả vờ, rõ ràng không thích anh cả một chút nào, còn chủ động đến trước mặt người ta.

Lúc Lâm Điềm đi vào, dường như bầu không khí quá mức yên tĩnh, ba anh em mỗi người chiếm một bên, đều là vẻ mặt căng cứng.

【Cãi nhau à? Vậy chẳng phải mình tới không đúng lúc?】

【Không đến mức tổn thương con cá nhỏ như mình đâu ha?】

Ba anh em đều nhìn thấy dòng chữ màu đỏ chạy ngang qua, lại kết hợp với dáng vẻ thận trọng của cô, vô hình chung có chút đáng yêu.

Ánh mắt của Cố Cẩn Nghiễn không tự chủ trở nên nhu hòa, mà Cố Cẩn Mặc khẽ hừ một tiếng, đồ nhát gan.

Cố Thi Dao sững sờ nhìn chiếc váy đen trên người Lâm Điềm, dường như cô thật sự có hơi khác thường.

Trước đây trong những bữa tiệc như thế này, cô sẽ tìm mọi cách để nghe ngóng kiểu dáng và màu sắc trang phục của mình, cố gắng đè bẹp mình, nhưng bây giờ lại đổi tính, hay cô đang có mưu đồ gì?

Ánh mắt Cố Thi Dao liếc qua liếc lại chùm sáng trên đỉnh đầu cô, khẳng định lần trước gặp mặt không có thứ này, cho nên sự thay đổi của cô là bởi vì cái này?

Thấy bọn họ im lặng, Lâm Điềm tự nhiên không mở miệng, ngay khi cô đang do dự có nên đến nơi hẻo lánh ngồi xuống, góp thành thế chân vạc bốn chân hay không thì Cố Minh Cẩm và Diệp Hi bước vào.

"Sao các con lại ngồi ở đây? Khách mời đều tới cả rồi." Cố Minh Cẩm liếc qua ba anh em một lượt.

"Nhân vật chính hôm nay là hai người, không phải chúng con." Không biết lúc nào trong tay Cố Cẩn Mặc có thêm một ly sâm panh, anh ta chậm rãi lắc lắc ly.

【Vẫn là cậu hai dũng cảm! 】 Lâm Điềm âm thầm gật đầu trong lòng.

Đây xem như lời khen? Cho dù không phải, Cố Cẩn Mặc cũng coi như lời khen, sau đó không để ý đến khuôn mặt căng cứng của Cố Minh Cẩm, tiếp tục hỏi: "Nghe nói mục đích hôm nay của bố là tìm đối tượng thông gia cho chúng con, là thật ư?"

Khi nhắc đến hai từ "thông gia", trong mắt ba anh em đều lóe lên sự chán ghét giống nhau.

"Không ai ép buộc các con kết hôn, nhưng các con đều đã đến tuổi lập gia đình, gặp được đối tượng thích hợp có thể thử hẹn hò." Cố Minh Cẩm không phủ nhận mình có suy nghĩ như vậy.

Trả lời ông tự nhiên là ánh mắt lạnh lùng của ba đứa con, nhưng ông mặc kệ, chờ đến thời điểm bọn chúng tự nhiên sẽ biết lựa chọn thế nào.

"Chúng nó lớn rồi khẳng định có suy nghĩ của riêng mình, ông cũng đừng quan tâm." Diệp Hi ở bên hòa giải.

Ba anh em cũng theo bậc thang này đi xuống, không nói thêm lời nào, lúc này khách khứa cũng lần lượt đi tới, ba anh em đứng dậy chào hỏi những vị khách này.

Tốc độ thay đổi sắc mặt này làm Lâm Điềm kinh ngạc không thôi, quả nhiên, người nhà giàu không phải người bình thường có thể làm.

Lâm Điềm vốn định nếm thử đồ ngọt không đường ở bên kia, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Cố Minh Cẩm: "Điềm Điềm, lại đây."

Nghe thấy giọng nói của Cố Minh Cẩm, ba anh em không khỏi nhìn sang, trước đây, vào những dịp như vậy, Lâm Điềm sẽ tự mình chạy đến mà không cần ai chào hỏi, nhưng hôm nay, bọn họ chỉ nhìn thấy dòng chữ màu đỏ trên đầu cô.

【Có ba người bọn họ vẫn chưa đủ sao?】

Trong mắt ba anh em vụt qua vẻ kỳ lạ, sau đó nhìn thấy cô bước từng bước nhỏ đi đến trước mặt Cố Minh Cẩm: "Chú Cố."

Giống như những gì Mạnh Tĩnh Tuyền đã nói, hôm nay thực sự có người đến vì Lâm Điềm, bọn họ biết mình không xứng với Cố Thi Dao, nhưng để phối với con chồng trước là Lâm Điềm thì thừa sức.

Lâm Điềm bị buộc phải tiếp nhận rất nhiều sự nhiệt tình, cô không phải nguyên chủ, tự nhiên hiểu rằng những sự nhiệt tình này là nhắm vào nhà họ Cố, đương nhiên, sự nhiệt tình như vậy không phải là điều cô muốn.

Chẳng lẽ Cố Minh Cẩm thật sự có ý định để mình kết hôn? Nghĩ đến khả năng này, Lâm Điềm cảm thấy mình ở tình huống hiện tại có chút bị động.

Không được, cô phải làm gì đó mới được, ngay lúc có người cầm ly sâm panh đi về phía cô, cô nhanh chóng quay người, xuyên qua đám đông, lặng lẽ đi lên tầng.