Chương 9: Anh định làm gì tôi

Đột nhiên, Tinh Ngọc loáng thoáng nghe được giọng nói của một người đàn ông xa lạ: “Số này thế nào?”

“Không được, nó đẹp như vậy, số này chắc chắn phải như vậy, hơn nữa tôi chỉ bán một lần này, nếu bỏ lỡ cơ hội này, sẽ không còn cơ hội khác.”

Lúc này là giọng nói của Giang Lăng Việt!

Cái gì bán, cái gì không bán??

Đẹp như vậy?

Nó?

Hay là cô?!

Tinh Ngọc nghe thấy rất kinh hãi, nghe nói ở niên đại này lừa bán phụ nữ và trẻ em rất phổ biến……

Không thể nào?!

Giang Lăng Việt thật sự muốn bán cô sao?!

Trong truyện gốc tuy rằng miêu tả anh không nhiều lắm, nhưng anh tuyệt đối không phải là một người ác độc âm hiểm!

Nhưng trong sách cùng hiện thực lại không giống nhau, dù sao cô và anh cũng không thân.

Tinh Ngọc càng nghĩ càng sợ, hối hận vừa rồi không nên tùy ý để anh ôm, lại càng không nên yên tâm mà ngủ ở trong lòng của anh!

Làm sao bây giờ?

Bây giờ làm sao bây giờ?

Nơi này dường như rất yên tĩnh, không có âm thanh của những người khác, cô có chắc chắn có thể trốn thoát không?

Tinh Ngọc khẩn trương đến mức tim đập thình thịch, ánh mắt quét nhìn xung quanh, tìm một cái gì đó để phòng thân.

Đột nhiên cô nhìn thấy một cái ống nước đặt ở góc phòng, cô nhanh chóng chạy đến lấy nó, một tay cầm ống, một tay cầm van, cô di chuyển chậm rãi đến cạnh cửa.

Hai người ngoài cửa dường như đã đạt được một thỏa thuận gì đó, không còn âm thanh nói chuyện nữa.

Tinh Ngọc khẩn trương mà nuốt nước miếng, đột nhiên, giây tiếp theo cánh cửa được đẩy ra.

Tinh Ngọc canh chuẩn thời cơ, đánh mạnh vào đầu người đó.

Nhưng người đàn ông cũng phản ứng rất nhanh, trong lúc cô đập xuống, anh ta đã giơ tay chặn lại!

Giang Lăng Việt kêu rên một tiếng, ánh mắt không dám tin mà nhìn về phía cô.

Tinh Ngọc thấy kế hoạch đánh gục anh đã thất bại, trong lòng trất khẩn trương, khuôn mặt nhỏ trắng bệch trừng mắt nhìn anh.

“Cô làm gì vậy?!” Giang Lăng Việt lấy cái ống nước ra khỏi tay cô, lạnh lùng nói.

“Giang Lăng Việt, anh muốn làm gì tôi?!” Tinh Ngọc tự nói với chính mình không thể nhận mệnh, hít sâu một hơi hỏi.

Giang Lăng Việt nhíu mày, người phụ nữ này đang phát điên cái gì vậy?

Anh có làm gì cô sao?!

“Nói đi! Giang Lăng Việt, anh muốn làm gì tôi?!” Tinh Ngọc hét lớn nói, hy vọng tiếng hét của mình có thể đem những người khác tới.

Ngay khi cô vừa kêu lên, ngoài cửa quả thật có một cái đầu thò vào, là một người đàn ông diện mạo bình thường, vóc dáng thấp bé.

Chỉ là biểu tình trên mặt người đàn ông có vẻ rất kinh ngạc, hiển nhiên anh ta không biết ở đây còn có một cô gái.

“Ông chủ Giang, sao ở đây lại có một tiểu mỹ nữ vậy? Là bạn gái của anh sao?” Người đàn ông ngạc nhiên nói.

Tinh Ngọc: “……”

Anh ta vừa mới nói cái gì?……

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, Giang Lăng Việt hừ lạnh một tiếng, không có trả lời anh ta, lập tức đi thẳng vào bên trong, lấy ra một túi da rắn từ trong đống vật phẩm, đặt nó trước mặt người đàn ông thấp bé, nhàn nhạt nói: “Ông chủ Lưu, hàng hóa đều ở đây, anh đếm một chút đi.”

Tinh Ngọc: “……”

Xấu hổ……

Ông chủ Lưu sang sảng cười, nói: “Không cần, tôi biết ông chủ Giang là một thương nhân đáng tin cậy, anh nói có bao nhiêu thì bên trong nhất định có bấy nhiêu, tôi không cần phải đếm.”

Giang Lăng Việt và ông chủ Lưu đã giao dịch nhiều lần, biết anh ta là người như thế nào, cũng không khuyên anh ta đếm nữa, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Cảm ơn ông chủ Lưu đã tín nhiệm, lần sau nếu anh lại đến, nhập nhiều hàng hơn tôi có thể giảm giá cho anh.”

“Ha hả, được! Vì lời nói này của anh, tôi nhất định sẽ còn tìm anh!” Ông chủ Lưu nói, cởi chiếc túi ở thắt lưng ra, kéo dây khóa, lộ ra một xấp lớn nhân dân tệ ở bên trong.

Tinh Ngọc nhìn không chớp mắt tiền tệ ở niên đại này, rất mới lạ.

Ở đây, cô chưa từng thấy nhiều hơn 5 nhân dân tệ.

Người đàn ông đếm một hồi lâu, đưa một chồng một trăm nhân dân tệ cho Giang Lăng Việt.

Tinh Ngọc âm thầm líu lưỡi, Giang Lăng Việt làm buôn bán đã bao lâu rồi?

Một đơn chắc hẳn phải kiếm lời vài ngàn đi?! Đó là tiền lương một năm của Tô Kiến Quân và Lưu Lị.

“Ha hả, ông chủ Giang đếm lại đi.” Ông chủ Lưu cười nói.

“Không cần, tôi cũng tin tưởng ông chủ Lưu, chúc ông chủ Lưu buôn bán thuận lợi.” Giang Lăng Việt nhận tiền cười nói, thật ra lúc ông chủ Lưu đếm anh cũng đã đếm theo.

“Ha hả, cảm ơn lời chúc của ông chủ Giang, tôi đi trước đây.”

Giang Lăng Việt nhẹ nhàng cười gật đầu.

Ông chủ Lưu vui tươi hớn hở mà xách túi đồ đi ra ngoài.

Tinh Ngọc xấu hổ mà nhìn người đàn ông bên cạnh cô, hiện tại cô nhận sai còn kịp sao?

“Ha hả, cái đó……”

Tinh Ngọc vừa mở miệng, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đảo qua.

“Thực xin lỗi.” Cô thành thật xin lỗi.

Giang Lăng Việt khẽ hừ một tiếng, Tinh Ngọc nhỏ giọng phàn nàn nói: “Ai kêu lúc trước anh nói muốn bán tôi? Hơn nữa, các người vừa mới nói chuyện, muốn người khác không hiểu lầm cũng khó……”

“Ngu.” Người đàn ông chậm rãi phun ra một chữ.

Tinh Ngọc tức giận trừng mắt nhìn anh, bùm bùm nói: “Giang Lăng Việt, anh có thể nói chuyện đàng hoàng được không?! Còn có, tôi ngu ở chỗ nào?! Hay là tôi đắc tội anh ở đâu?!” Mỗi lần mở miệng đều làm người khác tức giận!

Người đàn ông lại không để ý đến cô, đi sắp xếp lại hàng hóa của mình.

Tinh Ngọc: “……” Quên đi, dù sao cũng mình sai trước.

Nghĩ đến vừa rồi đánh vào cánh tay của anh, Tinh Ngọc băn khoăn, cọ tới cọ lui đi đến bên cạnh anh, ngượng ngùng nói: “Giang Lăng Việt, bên ngoài có cửa hàng tạp hóa không?”

Người đàn ông nhìn về phía cô, Tinh Ngọc nói: “Có thể cho tôi mượn một đồng không? Tôi muốn đi mua chút đồ.”

Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, Giang Lăng Việt từ trong túi quần lấy ra ví tiền, đưa cho cô năm đồng, nhàn nhạt nói: “Ở ngay góc đường ngoài cửa.”

Tinh Ngọc nói lời cảm ơn, kéo thân thể suy yếu đi ra ngoài.

Giang Lăng Việt cũng không để ý đến cô nữa, tập trung sắp xếp lại đồ đạc của mình.

Vài phút sau, Tinh Ngọc cầm một cây kem trở về.

Đi đến bên cạnh Giang Lăng Việt đang sắp xếp lại hàng hóa, cô đưa tiền còn dư lại cho anh, nói: “Giang Lăng Việt, tôi đã mua xong rồi.”

Giang Lăng Việt nhàn nhạt nhận tiền, cất vào trên túi áo của mình.

“Giang Lăng Việt, tay của anh…… Tôi giúp anh chườm đá một chút nhé.” Vừa rồi cô ra tay tàn nhẫn, bây giờ tay anh nhất định đã sưng lên, cô thật sự rất có lỗi.

Người đàn ông ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục sửa sang lại hàng hóa của mình.

Tinh Ngọc có chút tức giận, người đàn ông này sao lại dầu muối không ăn như vậy?!

Giận!

Tinh Ngọc nắm lấy tay anh kéo qua, nhanh chóng cuốn tay áo của anh lên, ra lệnh nói: “Không được nhúc nhích!”

Giang Lăng Việt nhíu mày, anh còn muốn sắp xếp hàng hóa xong rồi đưa cô trở về nữa, sao cô làm lãng phí thời gian của anh như vậy?!

Nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt cô, anh ngẩn ra.

Cô đang tức giận?

Tinh Ngọc nhìn cánh tay anh, mặt trên đã sưng đỏ.

Nghĩ đến là do mình làm, cô lại ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn về phía anh nói: “Thực xin lỗi a, có đau hay không?”

Giang Lăng Việt không nói chuyện, hiện tại tâm tình của anh có chút cổ quái, chưa bao giờ có phụ nữ xa lạ chạm vào người anh, hiện tại bị Tô Tinh Ngọc nắm tay, anh có cảm giác quái quái.

Tinh Ngọc thấy anh xụ mặt, cũng không thèm để ý tới việc anh không trả lời, lại ngẩng đầu nhìn về phía anh nói: “Có thể lấy của anh một bộ quần áo được không?”

Giang Lăng Việt không có hé răng, đôi mắt lại nhìn về phía chiếc áo sơ mi anh đặt ở một bên, đó là áo dự phòng của anh.

Tinh Ngọc nhìn theo tầm mắt anh, cũng không hỏi anh có đồng ý hay không, trực tiếp lấy quần tới, quấn kem cây lại, đắp ở trên cánh tay của anh.

Giang Lăng Việt vốn có chút không kiên nhẫn, nhưng thấy trong mắt cô tựa hồ có chút xin lỗi, anh liền nhịn xuống.