Chương 10: Đưa cô về nhà

Vài phút sau, người đàn ông nhàn nhạt nói: “Được rồi, em ngồi đợi tôi một lát, tôi sắp xếp xong sẽ đưa em về.”

“Ừm.”

Tinh Ngọc ngồi ở một bên, im lặng nhìn người đàn ông đang bận rộn.

“Giang Lăng Việt, túi đồ anh vừa bán cho ông chủ Lưu là gì vậy?” Sau một lúc lâu, Tinh Ngọc vẫn là hỏi ra tiếng.

Người đàn ông trầm mặc một lát, rồi sau đó trầm thấp nói: “Những cái đó đều là máy chơi game.”

“Anh chỉ bán lô này thôi à?”

“Ừ.”

Tinh Ngọc cười nhìn người đàn ông, cảm thấy anh rất có ý tứ.

Người đàn ông cảm nhận được ánh mắt của cô, không để ý đến, nhưng chính anh cũng chưa phát hiện, lỗ tai anh lén lút đỏ lên.

Đại khái qua nửa giờ, cuối cùng Giang Lăng Việt cũng sắp xếp lại hàng hóa xong.

Mang theo Tinh Ngọc đi ra ngoài, khóa kỹ cửa lại, Giang Lăng Việt nói: “Đi thôi, đưa em trở về.”

Tinh Ngọc gật đầu.

Trên đường, hai người sóng vai nhau đi tới, Tinh Ngọc hỏi: “Giang Lăng Việt, những hàng hóa đó anh mua ở đâu vậy?”

“Dương Thành.” Người đàn ông nói.

Nơi này cách Dương Thành hơn một ngàn km, anh thật đúng là dám nghĩ dám làm.

Tinh Ngọc khen tự đáy lòng: “Thật lợi hại! Làm sao để đi đến đó? Đi bằng xe lửa sao?”

“Có đôi khi là xe lửa, có đôi khi thuê xe đi.”

Không biết vì cái gì, anh đột nhiên muốn nói hết du͙© vọиɠ của mình.

Lúc anh mới kiếm được khoản tiền đầu tiên, hứng thú bừng bừng chia sẻ với Giang Chí Cương, anh lại nhận được sự nghiêm khắc phê bình và thất vọng từ Giang Chí Cương.

Khi đó Giang Lăng Việt không hiểu, vì sao anh kiếm tiền mà Giang Chí Cương lại không vui.

Anh vĩnh viễn nhớ rõ, câu nói Giang Chí Cương nói nhiều nhất với anh chính là: Không làm việc đàng hoàng.

Trước kia khi còn đi học thành tích của anh rất tốt, nhưng sau đó kỳ thi đại học lại xảy ra sự cố, anh không có thi đậu đại học, Giang Chí Cương đối với anh càng thêm thất vọng.

Giang Lăng Việt cũng không lựa chọn học lại, mà là đi đến phía Nam kiếm thêm một khoản tiền lớn, điều này khiến Giang Chí Cương rất tức giận cho rằng anh không biết cố gắng, đắm chìm trong trụy lạc, tức giận đến gần như muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh.

Giang Lăng Việt giải thích rất nhiều nhưng một câu Giang Chí Cương cũng không nghe lọt tai.

Sau đó, Giang Lăng Việt đơn giản không giải thích nữa, ban ngày ra ngoài bận rộn với công việc của mình, buổi tối liền trở về ăn cơm, hoặc là mấy ngày đều không quay về.

Giang Chí Cương cho rằng anh suốt ngày đi theo đám lưu manh du thủ du thực, cho rằng anh không nên thân, từ bỏ ý định bồi dưỡng con trai lớn của mình.

Nhưng lại vì muốn có một lời giải thích với người mẹ đã mất của anh, Giang Chí Cương kiên quyết muốn anh kết hôn sinh con.

Giang Lăng Việt đối với kết hôn cũng không phản cảm, bởi vì con người đều chú định là muốn kết hôn, anh cưới ai cũng được.

Nghĩ vậy, Giang Lăng Việt lại cúi đầu nhìn Tinh Ngọc ở bên cạnh.

Cô cùng với những cô gái khác có chút không giống nhau.

Cô không nghĩ anh làm những việc này là việc không đàng hoàng. Vừa rồi cô còn khen anh.

Trước đó nhìn thấy tiền của anh, trong mắt cô cũng chỉ có ngoài ý muốn cùng tò mò, không có bất kỳ cảm xúc gì khác. Cô gái này dường như nhìn thuận mắt hơn nhiều.

“Oa, Giang Lăng Việt anh thật sự rất có đầu óc buôn bán nha! Rất lợi hại!”

Tinh Ngọc chân thành mà dựng ngón tay cái cho anh, ở cái niên đại lạc hậu này, anh có thể can đảm như thế, cô thật sự cảm thấy anh không phải người bình thường.

Giang Lăng Việt nhìn thấy sự sùng bái trong mắt của cô, trong lòng sinh ra cảm giác lạ thường, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh không lộ cảm xúc.

Tinh Ngọc thấy anh không có đắc ý vênh váo, càng thêm cảm thấy anh là người đáng quý.

Có lẽ, cùng anh kết hôn là một lựa chọn không tồi.

Nghĩ đến tháng sau liền phải cùng anh kết hôn, Tinh Ngọc đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng.

Cô ho nhẹ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước. Người đàn ông theo sát phía sau cô.

Nhưng mà, đi được một lúc, cô.... hình như đã quên đường về nhà rồi. Tinh Ngọc có chút xấu hổ.

Trước đó cô bị Vương Tú kéo chạy ra ngoài, căn bản không có thời gian để nhớ đường!

Ảo não mà đứng ở tại chỗ, Giang Lăng Việt nhíu mày nói: “Sao vậy? Lại cảm thấy không thoải mái à?”

“Tôi……” Tinh Ngọc không biết có nên nói là cô không biết đường về nhà hay không, dù sao lúc này mới rời nhà mấy km, nếu nói mình không biết đường về giống như rất gượng ép.

Nhưng anh cho rằng chân cô lại đau, ghét bỏ mà nói một câu: “Phụ nữ chính là phiền toái.”

Cô còn không kịp tức giận, anh đã ngồi xổm trước mặt cô, bình tĩnh nói: “Đi lên, tôi cõng em.”

Tinh Ngọc sững sờ ở tại chỗ, Giang Lăng Việt cho rằng cô ghét bỏ phía sau lưng của anh cộm, không kiên nhẫn mà giải thích nói: “Vừa rồi tay mới bị em đập trúng, hiện tại không thể ôm em được.”

Thì ra là như vậy. Nhưng mà, sao Giang Lăng Việt lại đối với cô tốt như vậy?

“Nhanh đi lên, sắp 6 giờ rồi, tôi còn phải về nhà ăn cơm.”

Tinh Ngọc không hề chần chờ, mặt ửng đỏ bò lên phía sau lưng anh.

Anh muốn cõng thì cõng đi, trước hết xem anh có biết đường hay không, bất quá anh làm buôn bán chắc là biết địa điểm trong bán kính vài km chứ?

Giang Lăng Việt cõng người lên bước nhanh về hướng tiểu khu Hạnh Phúc.

Lúc này, mọi nhà đều bắt đầu nấu cơm, người đi đường cũng ít hơn rất nhiều.

Xe buýt ngừng hoạt động rồi, xe đạp của anh lại bị Lâm Đại Lộ lấy đi, anh chỉ có thể đi bộ.

Tinh Ngọc không lên tiếng ghé vào trên lưng anh, không thể tránh khỏi nghe thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người anh.

Mùi này vẫn còn nằm trong phạm vi mà cô có thể chấp nhận được, có lẽ Giang Lăng Việt cũng là một người thích sạch sẽ.

Rất nhanh, anh đã đi đến cửa tiểu khu, Tinh Ngọc đang định kêu anh dừng lại, anh đã cõng cô đi vào. Anh biết nhà cô ở đâu sao?

Nhưng mà còn chưa đi xa, Tinh Ngọc loáng thoáng nghe được những người khác đang chỉ chỉ trỏ trỏ cô.

“Nhìn kìa, chính là cô ấy.”

“Đúng vậy, nghe nói cô ấy không muốn gả đến Giang gia, đem đầu đều đánh vỡ!”

“Ai u, liệu có phải cô ấy muốn hủy hôn vì người đàn ông này hay không?”

“Rất có khả năng đi!”

“Thói đời ngày sau a, ban ngày ban mặt mà đã như vậy rồi”

“Đúng vậy, không biết liêm sỉ!”

“Đồ lẳиɠ ɭơ.”

“Phi.”

Tinh Ngọc: “……”

Giang Lăng Việt: “……”

“Giang Lăng Việt, tôi không có không muốn gả cho anh.” Tinh Ngọc rầu rĩ nói.

Lần đầu bị chỉ trỏ như thế, nói thật, trong lòng cô rất không dễ chịu.

Cô phớt lờ năng lực bát quái của ba cô sáu bà trong tiểu khu. Việc nguyên thân đã làm cô chỉ có thể chịu đựng.

Nhưng quần chúng ăn dưa này sao không tích chút đức cho con sau này?!

Giang Lăng Việt không nói chuyện, chỉ là lạnh lùng liếc nhìn những người đang nói chuyện, những người đó thấy khí thế của anh quá bức người, nên đều né tránh và im lặng.

Tinh Ngọc thấy anh không lên tiếng, lại rầu rĩ lặp lại nói: “Giang Lăng Việt, anh tin tôi, tôi không có không muốn gả cho anh.”

Anh trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Ừ.”

Tinh Ngọc thấy anh tin cô, cầm lòng không đậu mà lộ ra tươi cười.

Hơi thở phả vào trên gáy Giang Lăng Việt, làm cho anh không tự chủ được hai tay nắm chặt thành nắm đấm dưới chân cô.

Lại đi qua một con hẻm nhỏ, tới dưới lầu nhà Tinh Ngọc, Giang Lăng Việt mới thả cô xuống dưới.

Tinh Ngọc rất tò mò, sao anh lại biết nhà cô? Anh đã tới khi nào?

Lúc này, một phụ nữ khoảng ba bốn mươi tuổi đang cầm một túi rác ra khỏi một căn nhà nhỏ ở đối diện.

Người phụ nữ nhìn thấy Tinh Ngọc và Giang Lăng Việt tự cho là đã có tín tức bát quái nóng hổi, lập tức kêu lên: “Nha, Tinh Ngọc đã trở về rồi sao?”

“Người đàn ông này chính là Sở Tử Hàng mà cô một lòng muốn gả sao?”

Tinh Ngọc nhíu mày, tại sao mọi người lại luôn nhắc đến chuyện này của cô vậy?

Cảm nhận được Giang Lăng Việt có chút không vui, Tinh Ngọc cũng rất đau đầu, vội vàng giải thích với người phụ nữ: “Anh ấy là vị hôn phu của tôi Giang Lăng Việt.”