Chương 8: Phụ nữ chính là phiền toái

Tinh Ngọc nhíu mày, cô không quen với sự đυ.ng chạm của người khác, chậm rãi kéo tay của Hướng Vệ Đông xuống, cô trịnh trọng nói: “Giang Lăng Việt không có tệ như mọi người nghĩ, Tô Tinh Ngọc tôi cũng không cần người khác nuôi, mặc kệ là ở đâu, tôi vẫn có thể sống tốt.”

Hướng Vệ Đông tuyệt vọng mà nhìn cô, sao cậu ta cảm thấy Tinh Ngọc ở trước mắt giống như trở thành một người khác?

“Tinh Ngọc, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi sao?”

Vương Tú không phản đối giống Hướng Vệ Đông như vậy, dù sao điều kiện của Giang gia cũng không tệ, ba của Giang Lăng Việt còn là xưởng trưởng, Tinh Ngọc gả qua khẳng định liền không lo ăn mặc, cuộc sống của cô ấy so với gia đình mình khẳng định là tốt hơn.

Trong mắt Hướng Vệ Đông dâng lên một tia chờ mong, cậu ta còn đang ảo tưởng Tinh Ngọc là nói giỡn.

“Ừ, tớ rất xác định.” Tinh Ngọc cố gắng phớt lờ sắc mặt trắng bệch của Hướng Vệ Đông, lại nhìn về phía cậu ta nói, “Vệ Đông, hiện tại tôi không thích Sở Tử Hàng, đầu tôi bị thương…… Cũng không có liên quan đến anh ta.”

“Tôi biết cậu tốt với tôi, nhưng tình huống giống như hôm nay, sau này tôi không muốn lại xảy ra.

Tôi không cần cậu làm như vậy, cậu hiểu rõ không?”

Tinh Ngọc nói có chút tuyệt tình, nhưng cô cần phải làm như vậy, nếu không lần sau Hướng Vệ Đông lại vì cô mà làm ra chuyện gì, trong lòng cô cũng sẽ cảm thấy có lỗi.

Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, cô không hy vọng những người khác sẽ lãng phí thời gian trên người cô.

Hướng Vệ Đông nghe cô nói xong, cảm thấy xấu hổ, hôm nay tìm Sở Tử Hàng tính sổ nhưng lại bị đánh, còn khiến Tinh Ngọc đứng ra giúp đỡ, càng thêm cảm thấy bản thân vô dụng.

Hơn nữa biết việc Tinh Ngọc muốn kết hôn, trong lòng khó chịu đến không được, hét to một tiếng rồi quay đầu chạy ra ngoài.

Vương Tú lo lắng cho cậu ta, lại không có trách Tinh Ngọc, cô ấy cảm thấy Tinh Ngọc nói như vậy là muốn tốt cho Hướng Vệ Đông.

Cô ấy lo lắng cho Hướng Vệ Đông hơn là lo lắng cho Tinh Ngọc, chỉ vội vàng nhìn Tinh Ngọc một cái, hô một tiếng Vệ Đông, liền đuổi theo.

Tinh Ngọc nhìn bóng dáng hai người, trong lòng có chút không thoải mái, cô cũng không muốn làm tổn thương người đối tốt với cô, nhưng Hướng Vệ Đông đối với cô quá tốt, cô không thể tiếp thu.

“Tô Tinh Ngọc, cô có khỏe không?”

Trong không khí truyền đến một giọng nam, Tinh Ngọc theo tiếng nhìn qua, là thanh niên mặc áo sơ mi trắng vừa rồi, giờ phút này đang đứng cách cô mấy mét, vẻ mặt mang ý cười.

Tinh Ngọc có chút đau đầu.

Đây lại là ai?

Cư nhiên còn quen biết cô.

“Vẫn ổn, cảm ơn.” Tinh Ngọc xa cách nói lời cảm ơn.

“Ha ha, cô không quen biết tôi, nhưng tôi đã thấy cô. Tôi là Hứa Hạo, là học sinh của trường đại học này, cũng là bạn của Lăng Việt.” Hứa Hạo cười nói.

Thì ra là bạn của Giang Lăng Việt.

“Xin chào, vậy bây giờ anh là?” Tinh Ngọc cảm thấy anh ta hẳn là sẽ không chỉ muốn chào hỏi cô.

Hứa Hạo chỉ chỉ vết xước trên tay và trên chân cô, có ý tốt nói: “Bây giờ Lăng Việt cách trường học cũng không xa, kêu cậu ấy mang cô đi bệnh viện xem đi.”

Tinh Ngọc ngẩn ra, hôm nay cô mặc váy, vừa rồi bị Vương Tú kéo chạy gần 3000 mét, lại té ngã một cái, trên tay trên chân đều bị trầy da.

Nhưng mà, Giang Lăng Việt.

Cô và anh cũng không phải rất quen thuộc, căn bản không muốn làm phiền anh.

“Cảm ơn, tôi tự trở về là được.” Cô lễ phép cự tuyệt, xoay người liền đi.

Chỉ là hiện tại thân thể của cô suy yếu, trên chân giống như bị rót chì, phải rất lâu cô mới đi được 10 mét.

Hứa Hạo im lặng nhìn bóng dáng cô, tấm tắc thở dài: “Tô Tinh Ngọc này sao lại khác trước lớn như vậy? Giống như đã thay đổi thành một người khác. Nhưng mà, bộ dáng bây giờ của cô ấy còn rất mê người.”

“Phi phi phi, Hứa Hạo, ngừng lại ngừng lại, cô ấy là người phụ nữ của anh em!” Hứa Hạo vỗ miệng.

Nhìn cô gian nan bước đi, anh ta thở dài nói: “Thôi, dù sao hiện tại cũng không có việc gì, tôi liền làm chuyện tốt vậy.”

Nói rồi lập tức chạy ra ngoài, tìm Giang Lăng Việt.

Tinh Ngọc rất ảo não, lúc bị Vương Tú kéo đi cô căn bản không có thời gian mang theo tiền, hiện tại muốn ngồi xe buýt trở về đều không được.

Thể xác và tinh thần đều mệt, cô đi đến bên cạnh cột đá ngồi xuống nghỉ ngơi.

Vừa thở phì phò vừa nhìn về phía khu phố náo nhiệt.

Ngẫu nhiên sẽ có mấy chiếc ô tô chạy qua, cũng có rất nhiều người khác chạy xe đạp.

Cửa hàng san sát, kinh doanh nhà ăn, bán nước trà, bán bánh bao, bán ăn vặt, sửa giày, sửa quần áo, đủ loại.

Người đi đường tới tới lui lui, phía trước cách đó không xa còn có vài người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đang đánh bài, mấy đứa bé ngươi truy ta chạy, rất vui vẻ.

Tinh Ngọc an an tĩnh tĩnh nhìn một lúc lâu, đột nhiên, dưới chân xuất hiện một đôi giày da.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía người mới tới, thấy Giang Lăng Việt đang cau mày.

“Giang Lăng Việt? Sao anh lại ở đây?” Tinh Ngọc kinh ngạc nói.

Nhìn người đàn ông mặc áo sơmi quần dài mang giày da, cô cảm thấy rất đẹp trai.

Nhưng thấy vẻ mặt người đàn ông rõ ràng không vui, Tinh Ngọc cho rằng anh đang bất mãn với mình, đè ép tia vui mừng khi vừa nhìn thấy anh, nhàn nhạt hỏi: “Là người tên Hứa Hạo kêu anh tới sao?”

“Tôi đã nói với anh ta, kỳ thật không cần làm phiền đến anh.”

Giang Lăng Việt nhìn mu bàn tay và cẳng chân trầy da của cô, không biết sao càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt.

Thế là anh lạnh giọng nói: “Ngay cả đi đường cũng không đi được sao?”

Tinh Ngọc bị anh chất vấn, giống như bị rót một chậu nước lạnh, trong lòng cũng không kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: “Tôi đi đường như thế nào là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm.”

Giang Lăng Việt hừ một tiếng, đột nhiên kéo cô lên.

“Nha……” Tinh Ngọc kinh hô một tiếng, người đã đến giữa không trung, là Giang Lăng Việt chặn ngang ôm cô lên!

Cô ngơ ngác mà nhìn chằm chằm người đàn ông đang xụ mặt, chần chờ nói: “Anh…… Anh đây là đang làm gì?”

Giang Lăng Việt lại hừ một tiếng, căn bản không để ý đến cô, ôm cô đi về phía trước.

“Giang Lăng Việt, anh muốn mang tôi đi đâu?” Nhìn thấy anh ôm mình đi qua một con hẻm nhỏ, Tinh Ngọc nhịn không được hỏi ra tiếng.

“Bán.” Người đàn ông khẽ hừ một tiếng trả lời.

Tinh Ngọc mở to đôi mắt, tức giận mà trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Trong miệng anh không thể nói một câu tốt đẹp sao?!

Vừa muốn mở miệng, đột nhiên nghe được mùi nước sát trùng, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, ngay sau đó hiểu rõ, thì ra Giang Lăng Việt là mang cô tới phòng khám.

Vào phòng khám, Giang Lăng Việt kêu bác sĩ sát trùng bôi thuốc cho cô, trả tiền thuốc men xong, sau đó ngồi xổm trước mặt cô xụ mặt nói: “Hiện tại có thể đi không?”

“Có thể……”

“Thôi, vẫn là ôm đi, như vậy làm chậm trễ thời gian của tôi không ít, phụ nữ chính là phiền toái!”

Tinh Ngọc giận, người đàn ông này có cần nói chuyện khó nghe như vậy hay không?

Cô phiền toái chỗ nào?!!

Giang Lăng Việt lại không cho cô cơ hội mở miệng, đem túi thuốc nhét vào trong tay cô, hai cánh tay rắn chắc lại chặn ngang bế cô lên, bước nhanh đi ra khỏi phòng khám.

Tinh Ngọc trừng mắt nhìn anh, lại nói không ra lời trách cứ, tuy rằng anh nói chuyện khó nghe, nhưng làm việc lại không làm người khác bắt lỗi.

Tinh Ngọc cũng không định khó xử chính mình, thoải mái dễ chịu gác đầu ở trên vai anh, nhắm mắt dưỡng thần.

Cô hiện tại còn rất suy yếu, yêu cầu cần được nghỉ ngơi.

Chờ cô lại mở mắt ra lần nữa, lại kinh ngạc phát hiện trước mắt hình như là một nhà kho lớn.

Cửa nhà kho đóng lại, bên trong thông thoáng, còn có một chút ánh nắng chiếu vào.

Nơi này có thật nhiều đồ vật!

Trang phục, bao da, radio, băng từ, máy học tập, thuốc lá……

Đây là đâu?

Sao cô lại ở đây?