Chương 7: Anh cho rằng mình là nhân dân tệ sao

Nhưng Tinh Ngọc còn chưa kịp lên tiếng, Hướng Vệ Đông đã nổi giận đùng đùng, tiến lên hai bước tức giận trừng mắt nhìn Sở Tử Hàng: “Sở Tử Hàng! Cậu nói cái gì?! Có gan lặp lại một lần nữa xem lão tử có đánh chết tên khốn cậu không!”

Sở Tử Hàng cười nhạo một tiếng, nói: “Sao hả, đứng ra bảo vệ cô ta, cô ta là người yêu cậu à? Vậy sao cô ta còn lả lơi ong bướm như thế, đuổi theo đàn ông khác khắp nơi?”

Những lời này quả thực chính là châm ngòi nổ pháo của Hướng Vệ Đông, chỉ thấy cậu ta đột nhiên nhảy đến trước mặt Sở Tử Hàng, giơ tay đấm lên mặt hắn.

Mọi người lại kinh hô một tiếng, hiển nhiên đều bị sốc.

Hà Mẫn cũng giật mình.

“Cậu là tên khốn miệng ngặm đầy phân!” Hướng Vệ Đông tức giận nói, lại giơ tay muốn đánh Sở Tử Hàng một quyền.

Sở Tử Hàng vừa rồi nhất thời không có phòng bị, ăn phải một quyền đã rất tức giận, sao có thể chịu đựng quyền thứ hai, nắm chặt tay của Hướng Vệ Đông, mạnh mẽ đá vào bụng của cậu ta, Hướng Vệ Đông ngay lập tức bị đá bay ra, té ngã xuống đất.

“Vệ Đông!” Vương Tú sợ hãi kêu một tiếng, giây tiếp theo buông tay Tinh Ngọc vội vàng vọt qua đi đỡ cậu ta dậy.

Cú đá của Sở Tử Hàng mạnh đến nỗi khiến Hướng Vệ Đông choáng váng.

Nhưng Tinh Ngọc so với cậu ta càng choáng váng hơn.

Đây là tình huống gì? Hướng Vệ Đông là ai?

Cô không biết?

Nguyên văn có lẽ có nói, nhưng cô không nhìn thấy!

Một đá vừa rồi của Sở Tử Hàng hình như đã từng luyện qua, Hướng Vệ Đông căn bản không đánh lại anh ta!

Nhưng mà không có thời gian nghĩ nhiều, Hướng Vệ Đông dù sao cũng là vì cô mà bị đánh.

Nhìn thấy Sở Tử Hàng lại muốn tiến lên đá Hướng Vệ Đông, Tinh Ngọc chịu đựng ghê tởm chạy đến phía trước Hướng Vệ Đông, duỗi tay ngăn lại nói: “Sở Tử Hàng, vừa rồi cậu ta không phải cố ý đánh anh, anh không cần quá đáng!”

Sở Tử Hàng chán ghét mà nhìn về phía Tinh Ngọc, cười lạnh nói: “Tô Tinh Ngọc, tôi chưa từng thấy qua người nào vô sỉ mặt dày như cô. Tôi đã cự tuyệt cô không dưới ba lần, sao cô vẫn còn lì lợm la liếʍ, hiện tại còn tìm một người ngu xuẩn tới ghê tởm tôi, cô có phải quá đê tiện hay không?”

Hà Mẫn cũng đi tới, tận tình khuyên nhủ: “Tinh Ngọc, Tử Hàng xác thật không thích cô, cô cũng đừng lại quấn lấy anh ấy được không?”

Tinh Ngọc nghe được tức giận dâng lên, đẩy Hà Mẫn ra, nhìn Sở Tử Hàng mở miệng mắng: “Sở Tử Hàng! Anh cho rằng chính mình là nhân dân tệ ai ai cũng đều thích anh sao?!

Cho dù trước đây tôi từng thích anh, đó cũng là vì trẻ người non dạ nhất thời mới mẻ! Ai chưa từng làm chuyện ngu xuẩn?!Anh có cần vẫn luôn bắt lấy chuyện này không bỏ?

Còn có, một sinh viên như anh, mở miệng ngậm miệng là lả lơi ong bướm, không ngừng chỉ trích một cô gái như tôi, anh có mặt mặt gì mà làm như vậy?

Một người đàn ông suốt ngày đem tình tình yêu yêu đặt ở bên miệng, trong mắt chỉ nhìn thấy những chuyện lông gà vỏ tỏi!

Quốc gia cho anh vào đại học là để anh đền đáp tổ quốc, chứ không phải để trầm mê tình yêu!

Một chút khí khái đàn ông đều không có! Không biết xấu hổ còn ở đây tự luyến!!”

“Hay! Nói rất đúng!” Trong đám người, một người thanh niên trẻ tuổi ăn mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ đột nhiên hô một câu, xung quanh thậm chí còn có học sinh bắt đầu vỗ tay!

Tinh Ngọc ngẩn ra, theo tiếng nói nhìn qua, người mặc áo sơ mi trắng vừa mới nói chuyện kia đang mỉm cười nhìn cô, trong mắt là sự tán thưởng.

Hà Mẫn ngơ ngác mà nhìn Tinh Ngọc, cô ta cảm thấy Tinh Ngọc giống như thay đổi thành một người khác, ánh mắt của cô chưa bao giờ có sự kiên định, đây đều là Tô Tinh Ngọc trước kia hoàn toàn không có.

Sở Tử Hàng sắc mặt xanh mét, một lòng cho rằng đây là Tinh Ngọc đang chơi lạt mềm buộc chặt, đột nhiên bắt lấy cổ tay của cô, Tinh Ngọc hoảng sợ, quay đầu thấy bản mặt của Sở Tử Hàng phóng đại, không khỏi nhíu mày, anh ta nhìn gần như vậy làm cái gì?!

Chỉ nghe Sở Tử Hàng âm ngoan nói: “Tô Tinh Ngọc, đây là ai dạy cô? Cô cho rằng nói như vậy tôi liền sẽ thích cô sao? Nằm mơ!”

Nói xong hung hăng ném tay Tinh Ngọc, kéo Hà Mẫn rời đi.

Tinh Ngọc bị anh ném mạnh, toàn thân lại cảm thấy khó chịu, trong bụng trên dưới cuồn cuộn.

Cô cảm thấy không ổn, nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy thùng rác nhanh chóng chạy vọt qua, giây tiếp theo đem đồ ăn buổi sáng cùng giữa trưa đều nôn hết ra ngoài!

“Tinh Ngọc, cậu không sao chứ? Có phải nhìn thấy Sở Tử Hàng bữa tối hôm qua đều nôn ra? Tôi đã nói tiểu bạch kiểm kia lớn lên không ra sao, cậu khẳng định sẽ không thích hắn!”

Hướng Vệ Đông chịu đựng đau bụng chạy tới, vẫn là vẻ mặt tức giận.

Vẫn là Vương Tú cảm thấy không thích hợp, vừa vỗ Tinh Ngọc vừa la lên: “Tinh Ngọc, cậu đây là xảy ra chuyện gì?”

Một hồi lâu, Tinh Ngọc cuối cùng cũng nôn xong, sau khi nôn ra cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều.

Không có khăn giấy, cô chỉ có thể cau mày dùng ống tay áo xoa xoa khóe miệng.

Ngẩng đầu chậm rãi đi sang một bên, hai người nhắm mắt theo đuôi đi theo cô.

Cuối cùng cô cũng có thời gian nhìn về phía Hướng Vệ Đông.

Người này lớn lên rất cường tráng, gương mặt chữ điền trông rất thẳng thắn. Nhưng tính cách quá xúc động, rất dễ chịu thiệt

“Nói cho tôi biết trước đây cậu làm gì?!” Mặc kệ cậu ta là ai, Tinh Ngọc đều phải sửa đúng thái độ của cậu ta.

Hướng Vệ Đông giống như cùng cô tranh công, bùm bùm nói tiền căn hậu quả.

Thì mấy ngày trước chân cha cậu ta lại đau, mẹ cậu ta lo lắng, không nói một lời, bà lấy tiền gói ghém vài bộ quần áo, nhờ cậu ta đưa cha đi đến bệnh viện trong thành phố để điều trị.

Nhưng bệnh viện kia cách tiểu khu Hạnh Phúc hơn ba mươi km, qua lại tiêu phí quá lớn, cậu ta chỉ có thể đi theo cha nằm viện.

Chân của cha cậu ta là bệnh cũ, sau khi được bác sĩ nổi tiếng Trung y khám tại bệnh viện, ông nói cần phải từ từ điều chỉnh và kê một số liệu trình Trung y.

Hai cha con hôm nay mới trở về tiểu khu.

Hướng Vệ Đông không biết từ nào nghe được tin tức, cho rằng Tinh Ngọc mấy ngày hôm trước đâm tường là bởi vì bị Sở Tử Hàng mắng, không chịu được vũ nhục mới luẩn quẩn trong lòng.

Tức giận, cậu ta trực tiếp vọt tới Giang Tân đại học tìm Sở Tử Hàng tính sổ.

Tinh Ngọc: “……” Cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Nghĩ đến Hướng Vệ Đông và Vương Tú đều là bạn thân của nguyên thân, mới có thể đứng ra bảo vệ cô như vậy.

“Hướng…… Vệ Đông, ngày hôm đó là tôi không cẩn thận mới va vào thôi, không có liên quan tới Sở Tử Hàng.” Tinh Ngọc nhìn về phía hai người trước mặt, lại nói, “Hơn nữa, tháng sau tôi phải kết hôn rồi.”

Hướng Vệ Đông nghe vậy, vốn mặt đang nổi giận đùng đùng, giờ phút này biến thành không dám tin tưởng.

Tinh Ngọc giống như nhìn thấy trên mặt cậu ta rất mất mát và khổ sở, Hướng Vệ Đông này không phải là thích nguyên thân đi?!

Vương Tú thập phần kinh ngạc, hô: “Tinh Ngọc, cậu muốn cùng ai kết hôn?!”

“Cùng con trai lớn của Giang gia sao? Tinh Ngọc, cậu không phải không muốn gả cho anh ta sao?”

Giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, Hướng Vệ Đông ở trong lòng khẩn cầu: Vừa rồi nhất định là cô nói giỡn!

“Chính là Giang gia Giang Lăng Việt, tháng sau tớ muốn cùng anh ấy kết hôn.” Tinh Ngọc nhàn nhạt nói, nhìn về phía hai người trước mặt.

Vương Tú thấy cô xác nhận, lo lắng mà nhìn về phía Hướng Vệ Đông bên cạnh.

Hướng Vệ Đông trắng mặt, bắt lấy cánh tay Tinh Ngọc vội la lên: “Tinh Ngọc, cái kia Giang Lăng Việt chưa từng vào đại học, nghe nói cũng không có công việc, cả ngày chơi bời lêu lổng, anh ta lấy cái gì nuôi sống cậu?! Vẫn luôn dựa vào ba anh ta sao?! Tinh Ngọc, cậu suy nghĩ kỹ lại đi!”