Chương 6: Đại học Giang Tân

Tuy rằng đã tiếp nhận Tô Kiến Quân và Lưu Lị là ba mẹ, nhưng hiển nhiên cô vẫn còn chưa thích ứng. Chỉ có thể gửi hy vọng vào thời gian.

Nếu cô đã lựa chọn gả cho Giang Lăng Việt, cô nhất định sẽ không để cốt truyện trong sách xảy ra lẫn nữa.

Cô sẽ không chết, Tô Kiến Quân và Lưu Lị cũng sẽ không chết, Giang Lăng Phi lại càng sẽ không chết!

Nhất định!

Nghe hai người nói cười ở phòng bếp, trong lòng Tinh Ngọc đột nhiên có một tia kiên định.

Lúc ăn cơm chiều, cô nói với hai người bọn họ rằng sang năm cô muốn tham gia thi đại học.

Tô Kiến Quân nhìn con gái, do dự nói: “Nhưng mà Ngọc nhi, tháng sau con liền phải cùng Việt nhi kết hôn……”

“Đúng vậy, Ngọc nhi, con nói muốn thi đại học, Giang gia có thể đồng ý không?” Lưu Lị lên tiếng hỏi.

Người ta đều nói con gái gả chồng, làm việc gì đều phải cùng nhà chồng thương lượng.

Huống hồ, tham gia thi đại học đồng nghĩa với việc cô phải quay lại trường học, nếu là thi vào đại học, còn phải học thêm bốn năm nữa, sợ là Giang gia bên kia sẽ không đồng ý.

Nhìn thấy lo lắng trên mặt hai người, Tinh Ngọc cười nói: “Ba mẹ, hôm nay con đã hỏi ý của Giang Lăng Việt rồi, anh ấy đồng ý cho con thi đại học.”

“Thật sự?” Tô Kiến Quân và Lưu Lị hai người trăm miệng một lời, trên mặt có ý cười.

“Là thật sự.” Tinh Ngọc gật đầu, lại bổ sung nói, “Bất quá con không định sẽ trở lại trường học, con muốn tự học.”

Trở lại trường học là không có khả năng, bạn bè của Tô Tinh Ngọc đoán chừng cũng có rất nhiều người học lại, một người cô đều không quen biết, nếu đi sẽ rất phiền toái, sau này cô sẽ cố gắng làm nhiều đề thi hơn.

“Được! Ha ha, con gái tôi cũng sắp thành sinh viên rồi!” Tô Kiến Quân cao hứng đến mức đập bàn.

Lưu Lị cũng cười nói: “Ngọc nhi, cố lên! Mẹ luôn ủng hộ con! Con nhất định sẽ thi đậu!”

Cho dù không đậu đại học, thi đậu cao đẳng cũng rất tốt.

Tinh Ngọc đối với tín nhiệm mù quáng của bọn họ có chút buồn cười, nghe nói thập niên 90 thi đại học rất khó, cũng không biết có phải thật hay không.

Nhưng kiếp trước cô thi đại học thành tích cũng không tệ lắm, đã vào một trường đại học có danh tiếng. Tới nơi này, cô có lòng tin mình sẽ thi tốt.

Cơm nước xong cầm chén đũa muốn đi rửa chén, Tô Kiến Quân lại không chịu, nói thẳng tay cô là dùng để cầm bút, tự mình cầm chén đũa vui tươi hớn hở vào phòng bếp.

Lưu Lị càng là không biết từ nơi nào dọn một đống sách giáo khoa cấp 3 ra, dùng hành động biểu đạt sự ủng hộ đối với cô.

Nhìn đống núi nhỏ sách vở xếp trên bàn, hảo cảm của Tinh Ngọc đối với Tô Kiến Quân và Lưu Lị càng tăng lên, bọn họ đối với cô tốt như vậy, sau này cô nhất định sẽ báo đáp!

Nếu quyết định thi đại học, cần phải làm quen với kiến thức trong sách giáo khoa, Tinh Ngọc dành mấy ngày để xem hết tất cả sách giáo khoa cấp 3.

Tinh Ngọc muốn thi khoa học tự nhiên, thi đại học khoa học tự nhiên ngoại trừ toán học và ngoại ngữ thì còn có vật lý hoá.

Ngoại ngữ chính là thi tiếng Anh, tiếng Anh nghe nói đọc viết của cô đều không tệ nên không cần lo lắng, có thể giảm bớt được một môn ôn tập.

Tô Kiến Quân và Lưu Lị mỗi ngày đều phải đi làm, giữa trưa còn đặc biệt trở về làm cơm trưa cho cô, Tinh Ngọc có chút ngượng ngùng, chỉ là không lay chuyển được sự kiên trì của hai người.

Dưỡng mấy ngày, vết thương trên trán cô đã tốt hơn rồi, không cần lại quấn băng gạc, vết sẹo cũng nhỏ, chỉ cần đơn giản bôi thuốc là được.

Chiều hôm nay, Tinh Ngọc đang tập trung học văn cổ, bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, một âm thanh hô: “Tinh Ngọc, mau ra đây! Tô Tinh Ngọc!”

Tinh Ngọc nhíu mày, là ai vậy?

Đứng dậy đi ra mở cửa, ngoài cửa là một cô gái bằng tuổi vô, cao khoảng 1 mét 5 mấy, mái tóc xoăn phồng, cả người thoạt nhìn có chút buồn cười.

Tinh Ngọc cảm thấy người này có lẽ để tóc thẳng sẽ thích hợp hơn.

“Tinh Ngọc, nghe nói Hướng Vệ Đông đi đến đại học Giang Tân rồi, chúng ta cũng mau đi!” Người tới cũng không giải thích liền kéo cô đi.

Tinh Ngọc cảm thấy mơ hồ, chỉ vừa kịp đóng cửa lại đã bị cô ấy vội vàng lôi đi.

Đại học Giang Tân cách nhà cô mấy km, trong sách nói nam nữ chính đều học ở đó, đều này thuận tiện cho nguyên thân đi tìm nam chính hơn.

Nhưng mà, Hướng Vệ Đông lại là ai?

Tinh Ngọc bị cô gái lôi kéo chạy hai con phố, cô thật sự chạy đã mệt, Tinh Ngọc quăng tay cô ấy ra, hơi hơi cong eo thở dốc nói: “Ngại quá? Cậu là ai vậy?”

Cô gái trừng lớn đôi mắt nhìn cô, quên cả thở dốc nói: “Tô Tinh Ngọc, cậu có phải là đâm đầu vào tường đâm đến choáng váng rồi không? Ngay cả tớ đều không quen biết? Tớ là Vương Tú!”

Tinh Ngọc ngẩn ra, Vương Tú?

Nguyên văn hình như là có nói qua người này, nhưng là rất ít, cô ấy hình như là bạn thân của nguyên thân?

Vương Tú thở hổn hển tức giận, vội la lên: “Ai nha, không cần lãng phí thời gian, chúng ta chạy mau, bằng không chờ lát nữa Hướng Vệ Đông sẽ đánh Sở Tử Hàng!”

Nói rồi lại túm Tinh Ngọc chạy về phía trước, lực đạo và tốc độ này, cô ấy không tham gia thi đấu điền kinh Tinh Ngọc cảm thấy đáng tiếc!

“Này, Vương Tú, cậu đừng chạy……” Tinh Ngọc vừa mở miệng gió liền tràn vào miệng khiến cô cảm thấy khó thở. Khổ mà không nói nên lời!

Vương Tú lại căn bản không nghe cô, kéo cô tiếp tục chạy.

Xuyên qua hẻm nhỏ, chạy vào khu phố, giống như lại vào một cánh cổng lớn.

Không biết đi theo Vương Tú chạy bao lâu, cổ họng Tinh Ngọc đau đớn khiến cô cảm thấy khó chịu, dưới chân giống như không có sức lực.

Lúc này, Vương Tú đột nhiên buông tay cô ra, Tinh Ngọc cuối cùng không chống đỡ được nữa lập tức ngã trên mặt đất xi măng.

Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ, được rồi, cuối cùng cũng không cần chạy nữa, mệt chết cô rồi!

Đang muốn chống tay đứng lên, mới phát hiện tay chân mình đều trầy da, đau đến mức cô muốn nôn!

Tinh Ngọc rít lên một tiếng, đang muốn đứng dậy, mơ hồ nghe được phía trước có tiếng ồn ào.

“Sở Tử Hàng, cậu cho rằng cậu là ai? Cư nhiên ghét bỏ Tinh Ngọc!”

“Hướng Vệ Đông, chuyện của tôi còn không tới phiên cậu quản!” Là giọng nói của Sở Tử Hàng!

“A, chuyện của cậu? Chuyện chó má của cậu! Chuyện liên quan đến Tinh Ngọc, tôi liền phải giúp cô ấy lấy một lời giải thích! Cậu dựa vào cái gì mà ghét bỏ cô ấy?!”

“Vệ Đông, Tử Hàng không có ghét bỏ Tinh Ngọc, thật sự là Tinh Ngọc rất quá đáng, Tử Hàng mới mắng cô ấy không biết liêm sỉ.” Hà Mẫn nói!

“Hà Mẫn, cô nói ai quá đáng?! Nói ai không biết liêm sỉ?!”

“Vệ Đông, Vệ Đông, đừng gây chuyện, Tinh Ngọc ở đây này!” Vương Tú lôi kéo Hướng Vệ Đông vội vàng nói.

Tinh Ngọc gian nan đi qua xem, ôi, một đám người vây quanh! Thoạt nhìn đều là sinh viên đại học. Đây là đang làm gì?!

Hướng Vệ Đông sửng sốt, trừng mắt nhìn về phía Vương Tú nói: “Tinh Ngọc tới? Người đâu?”

Đám người sôi nổi nhìn về phía sau, thấy Tinh Ngọc, không hẹn mà cùng mà lộ ra ánh mắt kinh diễm.

Hướng Vệ Đông theo tầm mắt cũng nhìn về phía Tinh Ngọc trên mặt đất, đẩy mọi người ra chạy tới, la lên một tiếng nói: “Tinh Ngọc, cậu xảy ra chuyện gì vậy?”

Sở Tử Hàng chán ghét liếc nhìn Tinh Ngọc, nắm chặt tay Hà Mẫn, một bộ dáng thề sống chết không bỏ.

Tinh Ngọc chịu đựng khó chịu, chống mặt đất đứng dậy, Hướng Vệ Đông và Vương Tú một trái một phải vội vàng đỡ cô lên.

Sở Tử Hàng cho rằng cô bị chính mình lạnh mặt, cố ý tìm Hướng Vệ Đông tới ghê tởm anh ta, đối với cô chán ghét càng thêm sâu, lạnh mặt nhìn về phía cô nói: “Tô Tinh Ngọc, tôi đều đã cự tuyệt cô bao nhiêu lần rồi? Không nghĩ tới da mặt cô có thể dày đến trình độ này, hừ, cô cũng đừng lại uổng phí tâm tư, cho dù có ở trước mặt tôi cởi sạch quần áo, tôi cũng sẽ không nhìn nhiều thêm một cái!”

Sở Tử Hàng vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên, cô gái này lớn lên cũng rất đẹp a, cư nhiên lại thiếu tự trọng như vậy!

Hà Mẫn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Tử Hàng, tầm mắt hai người tương giao, một bộ dáng tình nghĩa sâu xa.

Tinh Ngọc lại không vui, cởi sạch quần áo?!

Sở Tử Hàng dựa vào cái gì mà sỉ nhục cô trước mặt người khác như vậy.