Chương 3: Giang Lăng Việt

Tinh Ngọc mỉm cười nói: “Chào dì Sở, là hôm qua không cẩn thận đυ.ng phải, không có việc gì.”

Sở Tố Phân thân mật mà kéo tay Tinh Ngọc, từ ái nói: “Vậy là tốt rồi, con và Việt nhi nhà chúng ta sắp đính hôn, nên chăm sóc tốt cho bản thân, tuy rằng hiện tại Việt nhi không có việc làm nhưng con yên tâm, chờ con gả qua đây, dì và chú Giang con nhất định sẽ giục thằng bé tìm việc làm ngay.”

Tinh Ngọc: “…… Ha ha, cảm ơn nha dì Sở.”

Đem Giang Lăng Việt nói giống như một tên côn đồ, tôi nghĩ bà chính là không muốn tôi gả qua đây mới đúng.

Không dấu vết mà rút tay mình ra, Tinh Ngọc đi về phía tiểu Lăng Phi, khom lưng kéo tay nhỏ của cậu bé qua, nhìn thấy vết trầy xước trên tay cậu, từ trong túi vải của mình cô lấy ra một cái khăn lụa xoa xoa, lại lấy một bình nhỏ thuốc mỡ ra bôi lên cho cậu bé.

Tiểu Lăng Phi cảm nhận được sự mát mẻ từ lòng bàn tay, mỉm cười nhìn Tinh Ngọc, chị gái này thật dịu dàng, cậu rất thích chị gái này.

Mấy người lớn đang nói chuyện phiếm, cũng không chú ý tới bên này, Tinh Ngọc sờ sờ đầu nhỏ của cậu, nhỏ giọng nói: “Anh trai em đâu?”

Tiểu Lăng Phi lắc đầu, không nói gì.

Tinh Ngọc cho rằng cậu bé là không biết, lại sờ sờ đầu của cậu.

Tiểu Lăng Phi cho rằng cô thích sờ đầu mình, cho nên cố ý thò đầu qua cho cô sờ, bộ dáng nhỏ bé thập phần ngoan ngoãn đáng yêu, làm cho Tinh Ngọc có cảm giác như bà mẹ già, cười khúc khích nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu.

Cậu bé thẹn thùng cúi đầu xuống.

Cách đó vài mét, tiểu mập mạp đang dựa vào trong lòng Sở Tố Phân trừng mắt mà nhìn tiểu Lăng Phi, đem viên kẹo trong tay mà Sở Tố Phân vừa mới đưa cho bóp đến nát nhừ.

“Tinh Ngọc cũng đã tốt nghiệp cao trung, con bé đã có việc làm chưa?”

Đột nhiên bị Sở Tố Phân điểm danh, Tinh Ngọc ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Tố Phân cười nói: “Chưa có đâu, dì sở.”

Sở Tố Phân ra vẻ sửng sốt, rồi sau đó không sao cả cười nói: “Ha ha, không sao, không vội, Việt nhi nhà chúng tôi tốt nghiệp cũng đã nhiều năm rồi mà cũng chưa tìm được việc đâu.”

Tô Kiến Quân và Lưu Lị sắc mặt đều có chút khó coi, Giang Lăng Việt cũng đã 24 tuổi rồi, còn không tìm việc làm, sau này con gái bọn họ gả qua đây, chẳng lẽ lại dựa vào tiền lương của Giang Chí Cương để nuôi sống một nhà già trẻ sao?

Nhà bọn họ có ba đứa con trai, có thể chia cho Giang Lăng Việt được bao nhiêu?

Nghĩ đến đây, hai người nhìn về phía Tinh Ngọc.

Tinh Ngọc giống như đang xấu hổ cúi thấp đầu, không nói gì.

Giang Chí Cương ho nhẹ một tiếng, “Tố phân, nói những điều này làm gì?”

Sở Tố Phân xin lỗi cười cười: “A, thật là, nhìn tôi này, nhìn thấy vợ tương lai của Việt nhi, tôi cao hứng đến không biết phải nói cái gì, sau này Tinh Ngọc gả qua đây, tôi nhất định sẽ quản Việt nhi thật tốt, sẽ không để cho thằng bé lại làm bậy.”

Làm bậy?

Giang Lăng Việt là đang làm cái gì?

Tô Kiến Quân tò mò, Lưu Lị nắm lấy tay Tô Kiến Quân, trong mắt ẩn chứa lo lắng.

“Anh.” Tiểu Lăng Phi đột nhiên hô to một tiếng.

Tinh Ngọc nhìn về phía cửa, chỉ thấy một người đàn ông cao khoảng 1 mét 8 mấy đang từ cửa đi vào, khuôn mặt anh hơi ngược sáng, cô không nhìn thấy rõ, chỉ nhìn thấy dáng người cao lớn của anh, cô cảm thấy người đàn ông này nhất định lớn lên không tệ.

Quả nhiên, khi Giang Lăng Việt quay người lại, Tinh Ngọc liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, rất đẹp trai.

Khi Giang Lăng Việt nhìn thấy Tinh Ngọc, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, sau đó chú ý tới băng gạc trên đầu cô, mặt anh lạnh xuống.

Cô đây là tới từ hôn?

Cô không muốn gả cho anh, ngày hôm qua cả nhà bọn bọn họ đều đã nghe nói.

Giang Lăng Việt kỳ thật cũng không để ý lắm, phụ nữ ở trong mắt anh chính là một sinh vật phiền phức, càng tiếp xúc càng cảm thấy phiền.

Hơn nữa, anh nghe nói cô có người trong lòng, là cái tên họ Sở kia!

Hừ! Không có mắt!

Giang Chí Cương nhìn Giang Lăng Việt trầm giọng nói: “Cả buổi sáng, con đã đi đâu?! Biết rõ hôm nay là ngày đặc biệt mà còn chạy ra bên ngoài!”

“Tìm Lâm Đại Lộ đi chơi.” Giang Lăng Việt hai tay cắm trong túi, thản nhiên nói.

“Khốn kiếp……” Giang Chí Cương đang muốn mắng chửi, chú ý tới mấy người Tô Kiến Quân bên cạnh, kiềm chế cơn giận nói: “Còn không chào hỏi chú Kiến Quân và dì Lưu!”

“Chú Kiến Quân, dì Lưu.” Giang Lăng Việt không chút để ý hô hai tiếng.

Tô Kiến Quân nhìn chàng trai trẻ tuấn tú trước mặt, không nhìn ra anh có chỗ nào là giống tên lưu manh, nhìn chằm chằm anh ha hả cười nói: “Việt nhi đều đã cao thế này rồi à.”

Lưu Lị nhìn Giang Lăng Việt, lại nhìn con gái nhà mình, càng nhìn càng cảm thấy hai người rất xứng đôi.

Sở Tố Phân bộ dáng tận tình khuyên bảo, nói: “Việt nhi, Lâm Đại Lộ kia cả ngày không làm việc đàng hoàng, mấy hôm trước còn nghe nói cậu ta làm đầu cơ trục lợi, con ít đi tìm cậu ta chơi đi.”

Vừa nói đến chuyện này, Giang Chí Cương lại tức giận: “Kêu con đi tìm một công việc đàng hoàng con không nghe, suốt ngày cứ phải lêu lổng với mấy tên lưu manh đó, sau này con có thể có tiền đồ gì?!”

Giang Lăng Việt xoa xoa lỗ tai, quét mắt nhìn tiểu Lăng Phi rồi im lặng đi lên lầu.

“Con!……” Giang Chí Cương chỉ vào bóng lưng con trai, tức giận đến nói không nên lời.

Sở Tố Phân dịu dàng cười nói: “Ha ha, Việt nhi nhà chúng tôi không hiểu chuyện, làm cho mọi người chê cười rồi.”

“Ha ha, không có không có, tôi thấy Việt nhi thật ra rất tuấn tú lịch sự nha.” Tô Kiến Quân nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Lăng Việt, thập phần thưởng thức.

Ngay cả Lưu Lị cũng không phản bác, nhìn Giang Lăng Việt một thân sạch sẽ, càng xem càng cảm thấy chàng trai này lớn lên rất có khí lực.

Sở Tố Phân: “……”

Giang Chí Cương: “……”

Tinh Ngọc: “……”

“Chị, em dẫn chị lên tìm anh trai.” Tiểu Lăng Phi nhớ rõ trước đó Tinh Ngọc có hỏi qua Giang Lăng Việt, nắm tay Tinh Ngọc chạy lên lầu.

Tinh Ngọc nhìn phản ứng của mấy người lớn trong đại sảnh, xấu hổ cười hai tiếng, đi theo tiểu Lăng Phi lên lầu.

Chờ leo đến lầu 3, cô còn chưa kịp thở ra một hơi, tiểu Lăng Phi đột nhiên kéo cô đến căn phòng thứ hai ở bên trái.

Tinh Ngọc đứng ở ngoài cửa nhìn thấy Giang Lăng Việt đang cởi trần thay áo sơ mi, lại xấu hổ cười hai tiếng.

Nam hai này, dáng người thật không tệ.

“Anh, chị tìm anh.” Giọng nói của Tiểu Lăng Phi trong trẻo, hoàn toàn khác với bộ dáng khi đứng trước mặt ba của cậu bé.

Giang Lăng Việt nhíu mày nhìn cô gái, cô là không biết hai chữ "ngại ngùng" viết như thế nào sao?

Vẫn còn nhìn?!

Anh nhanh chóng xoay người lại, đem chiếc áo sơ mi mới trên tay mặc vào, thong thả ung dung mà cài cúc áo, Giang Lăng Việt nhìn về phía Tinh Ngọc, lãnh đạm nói: “Có việc gì?”

Cô thật muốn cảm ơn tiểu Lăng Phi đã dẫn cô lên đây.

Tinh Ngọc mỉm cười nhìn anh nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, anh có rảnh không?”

Giang Lăng Việt cho rằng cô là muốn nói với anh chuyện hủy bỏ hôn ước, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, tùy ý nói: “Nói đi.”

Tinh Ngọc buông tay tiểu Lăng Phi ra, khom lưng nhìn cậu bé cười nói: “Tiểu Phi, em đi xuống chơi trước được không? Chị có chút chuyện muốn nói với anh trai em.”

“Được ạ ~” tiểu Lăng Phi ngoan ngoãn đáp lại, lập tức đi thẳng xuống lầu.

Tinh Ngọc ngồi dậy, ho nhẹ một tiếng, “Tôi có thể đi vào không?”

Người đàn ông tiếp tục lãnh đạm: “Tùy tiện.”

Tinh Ngọc đi vào trong, liếc nhìn căn phòng sạch sẽ gọn gàng, đứng ở sau lưng anh nhìn vào những cuốn sách kinh tế trên bàn, có chút thất thần.

Trong sách miêu tả nam hai không nhiều lắm, chỉ mơ hồ tỏ vẻ anh không hề phóng túng như vẻ bề ngoài.

Tinh Ngọc độc thân hơn hai mươi năm, không hiểu sao lại đến đây, nói không sợ thì là nói dối.

Trong sách nói sau này Tô Tinh Ngọc sẽ chết, nhưng cô quyết định sẽ không đi theo cốt truyện trong sách.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Giang Lăng Việt, cô liền đối với anh rất có hảo cảm, có lẽ, kết hôn cùng với anh sẽ có một kết cục khác?

Tốt xấu gì Giang Lăng Việt cũng là một người đẹp trai, cho nên cô quyết định đánh cược một phen, nếu như cô phán đoán sai lầm, đến lúc đó lại chạy cũng không muộn.