Chương 4: Đánh nhau

“Giang Lăng Việt, tôi muốn nói với anh về chuyện đính hôn của hai chúng ta.”

Giang Lăng Việt nghe vậy nhìn về phía cô, trong mắt hiện lên một tia trào phúng.

Nếu cô muốn từ hôn thì cứ trực tiếp để ba cô nói với Giang Chí Cương là được rồi, còn muốn cố ý tìm anh nói, cô là muốn làm nhục anh sao?

A.

“Kết hôn cũng được, nhưng là tôi có một yêu cầu.”

Hả? Cô vừa mới nói cái gì?

Giang Lăng Việt kinh ngạc mà nhìn cô, cô không phải là tới từ hôn sao?

“anh có đang nghe không?” Tinh Ngọc thấy anh không lên tiếng, hỏi lại lần nữa.

“Yêu cầu gì?” Giang Lăng Việt bình tĩnh nói.

“Tôi muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm sau và học đại học.”

Giọng nói trong trẻo của cô gái truyền tới, Giang Lăng Việt có chút không thể tin được.

Đơn giản như vậy?

Nhưng không phải hôm qua cô còn đòi sống đòi chết muốn từ hôn với anh sao?

“Anh có thể đồng ý không?” Tinh Ngọc thấy anh ngây ra, nhịn không được hỏi.

Giang Lăng Việt kỳ quái mà nhìn cô, Tinh Ngọc không rõ nguyên do, mở to hai mắt nhìn chính mình, trên người cô cũng không có gì kỳ quái đúng không?

Sau một lúc lâu, anh nghiêm túc nhìn về phía cô nói: “Được, tôi cũng có một yêu cầu.”

Tinh Ngọc gật đầu: “Anh nói đi.”

Giang Lăng Việt nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, sắc bén nói: “Tôi không thích người phụ nữ của tôi chân trong chân ngoài, nếu cô đồng ý gả cho tôi, thì không thể lại có ảo tưởng đối với những người khác.”

Tinh Ngọc ngẩn ra, thì ra anh biết việc nguyên thân thích nam chính Sở Tử Hàng.

“Anh yên tâm, tôi chỉ muốn vào đại học và tìm một công việc tốt, trừ bỏ ba mẹ của tôi ra, những người khác như thế nào không liên quan gì tới tôi.

Chỉ cần anh không làm điều gì có lỗi với tôi, tôi sẽ không bao giờ làm anh thất vọng.” Tinh Ngọc nghiêm túc nói.

Giang Lăng Việt nghe cô giống như đang thổ lộ mà nói, sửng sốt một lát, rồi sau đó khẽ hừ một tiếng: “Tốt nhất là như vậy.”

Tinh Ngọc nhìn anh mỉm cười, không nói gì.

Giang Lăng Việt bị cô nhìn đến có chút không được tự nhiên, ra vẻ không kiên nhẫn nói: “Được rồi, nói xong rồi?”

“Ừ, nói xong rồi.”

“Vậy cô còn không đi xuống?”

Tinh Ngọc: “……” Thật là không hiểu phong tình.

“Không phải của em! Em không thể đoạt của anh!”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của đứa trẻ.

Tinh Ngọc và Giang Lăng Việt cùng ngẩn ra, là tiểu Lăng Phi!

Hai người lập tức ra cửa, quay đầu liền nhìn thấy tiểu mập mạp đang đè trên người tiểu Lăng Phi, tiểu Lăng Phi nắm chặt tay trước ngực như đang bảo vệ thứ gì đó.

Tiểu mập mạp bóp tay tiểu Lăng Phi, hô lớn: “Anh mau buông ra!”

“Không buông! Hai viên kẹo đó là của chị Tinh Ngọc cho anh!” Ánh mắt của tiểu Lăng Phi rất kiên định.

Giang Lăng Đào thấy cậu không chịu buông tay, một ngụm cắn ở trên mu bàn tay cậu, tiểu Lăng Phi chịu đựng đau đớn, hốc mắt đều đỏ, nhưng lại không buông tay.

“A, mau dừng tay……”

Tinh Ngọc còn chưa nói xong, người đàn ông bên cạnh đã bước nhanh tiến lên đem Giang Lăng Đào kéo qua một bên.

Đối diện với ánh mắt của Giang Lăng Việt, Giang Lăng Đào run run, lúng ta lúng túng nói: “Anh, anh cả.”

Tinh Ngọc vội vàng đem tiểu Lăng Phi trên mặt đất nâng dậy, cầm lấy tay cậu bé kiểm tra, kinh ngạc nói: “A, chảy máu!”

Giang Lăng Việt ánh mắt như dao nhỏ nhìn về phía Giang Lăng Đào, tiểu mập mạp lập tức bị dọa sợ, oa oa khóc lên.

Tinh Ngọc và những người khác: “……” Rốt cuộc là ai bị cắn……

Sở Tố Phân và mấy người dưới lầu sớm đã nghe được động tĩnh, nhưng bà ta tưởng con trai mình chiếm thế thượng phong nên không để ý tới, ai ngờ giây tiếp theo thế nhưng nghe được tiếng khóc của con trai, bà ta làm sao còn ngồi được, vội vàng nhanh chân chạy lên lầu.

Giang Chí Cương cũng không yên tâm con trai, đi theo phía sau bà ta.

Tô Kiến Quân và Lưu Lị nghĩ đến con gái cũng ở trên lầu, song song đi theo sau.

Vừa đến chỗ rẽ cầu thang lầu hai, Sở Tố Phân nhìn thấy hai anh em tiểu Lăng Phi và Tinh Ngọc đứng chung một chỗ, con trai bà ta lại lẻ loi đứng ở một bên khóc, trong lòng tức giận dâng lên, bà ta vội vàng chạy tới.

“Đào nhi, có chuyện gì vậy? Có phải có người đánh con hay không??”

Ánh mắt Sở Tố Phân hoài nghi liếc nhìn mấy người Tinh Ngọc, ôm tiểu mập mạp đang oa oa khóc lớn trên dưới đánh giá, lại không phát hiện có vấn đề gì.

Tinh Ngọc nhìn thấy Giang Chí Cương lên đây, đem mu bàn tay bị cắn chảy máu của tiểu Lăng Phi đưa ra, nói: “Chú Giang, mu bàn tay tiểu Phi bị tiểu Đào cắn chảy máu, trong nhà có thuốc cầm máu không?”

Mọi người lúc này mới chú ý tới dấu cắn trên tay tiểu Lăng Phi, cậu bé bị cắn cũng không rên một tiếng, đôi mắt hồng hồng, mím môi cố nén nước mắt.

Tinh Ngọc nhìn thấy mà đau lòng, huống chi là Tô Kiến Quân và Lưu Lị, hai người đi lên hỏi han cậu bé ân cần như thể cậu bé là con ruột của họ vậy.

Giang Chí Cương vẻ mặt không hài lòng, tức giận nói với Giang Lăng Đào vẫn còn

đang khóc nháo: “Được rồi! Khóc cái gì?! Con cắn người mà còn đứng nói lý lẽ sao?!”

Giang Lăng Đào ở trong nhà không sợ trời, không sợ đất, sợ nhất là Giang Chí Cương và Giang Lăng Việt, bị rống lên một tiếng, cậu bé theo phản xạ mà ngừng khóc, nghẹn ngào khiến sở Tố Phân rất đau lòng.

Sau khi bình tĩnh lại, Giang Chí Cương nhìn về phía Tinh Ngọc, nhẹ nhàng nói: “Dưới lầu có hòm thuốc, Tinh Ngọc à, phiền con mang tiểu Phi đi xuống xử lý một chút?”

“Dạ được chú Giang.” Tinh Ngọc mang theo tiểu Lăng Phi xuống lầu, Tô Kiến Quân và Lưu Lị cũng đi theo đi xuống.

Giang Lăng Việt nhìn bóng lưng xinh đẹp kia, trong lòng cảm thấy có chút khác thường.

Bình thường chỉ cần Giang Lăng Đào và Giang Lăng Phi đánh nhau, Giang Chí Cương nhìn thấy, bất luận là đúng hay sai đều đem hai người mắng trước một lần, chờ Giang Lăng Đào vừa khóc ra tiếng, người bị mắng cũng chỉ còn Giang Lăng Phi.

Giang Lăng Việt tuy rằng nhìn không vừa mắt, nhưng chỉ cần anh vừa lên tiếng Giang Chí Cương liền tức giận, sau đó anh dứt khoát không nói nữa, Giang Chí Cương vừa mắng anh liền dẫn tiểu Lăng Phi về phòng.

“Đào nhi, con có đau chỗ nào hay không? Việt nhi, vừa rồi sao tiểu Phi và Đào nhi lại đánh nhau?” Sở Tố Phân lại hỏi ra tiếng.

Giang Lăng Việt lười nhìn người phụ nữ này làm bộ làm tịch, nhấc chân đi xuống lầu.

Giang Chí Cương nhìn anh đi xuống dưới, thập phần không vui, đứa con trai lớn này của ông càng ngày càng không tôn trọng người lớn!

Giang Lăng Việt đi xuống đại sảnh, liền nhìn thấy mấy người Tinh Ngọc ngồi ở trên sô pha, vui tươi hớn hở mà trò chuyện, tiểu Lăng Phi cầm lấy kẹo sữa trong tay cười đến không khép miệng được.

“Tiểu Phi, có phải nên để anh trai em mang em đi tập võ hay không? Lại có lần sau, cơ thể yếu ớt này của em có thể sẽ bị đánh nữa đấy.” Tinh Ngọc không khỏi thở dài nói.

Tiểu Lăng Phi ngây thơ mà nhìn cô, Lưu Lị lại oán trách nói: “Ngọc nhi, sao con lại dạy thằng bé những điều này?”

Tô Kiến Quân lại tán đồng gật gật đầu: “Ừ, tôi cảm thấy Ngọc nhi nói không sai, bé trai nếu có thể rèn luyện thân thể mạnh mẽ, ở đâu cũng không sợ.”

Giang Lăng Việt nghe được lời này ngẩn ra, có lẽ bọn họ nói đúng.

“Anh.” Tiểu Lăng Phi hô một tiếng.

Một nhà ba người Tô Kiến Quân động tác nhất trí mà nhìn qua, Giang Lăng Việt nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng đi xuống lầu, nhìn về phía tay tiểu Lăng Phi, nhàn nhạt nói: “Bôi thuốc mỡ sao?”

“Vâng!” Tiểu Lăng Phi gật đầu thật mạnh, trong mắt sáng lấp lánh.

Giang Lăng Phi bị cậu bé lây nhiễm, chậm rãi cong môi, chờ đυ.ng phải ánh mắt của Tinh Ngọc, anh hơi thất thần.

Cô vẫn luôn nhìn mình là có ý gì?

Tô Kiến Quân cười ra tiếng, cắt đứt tầm mắt của hai người, cả hai đều quay mặt đi.

Giang Chí Cương và Sở Tố Phân nắm tay tiểu mập mạp Giang Lăng Đào xuống lầu, như là một nhà ba người thật sự, trông rất hòa hợp.

Tinh Ngọc liếc mắt nhìn ba người, lại nhìn về phía hai anh em ở bên cạnh, sờ sờ đầu nhỏ của tiểu Lăng Phi, mắt cậu bé lập tức sáng lên nhìn cô cười ngọt ngào, Tinh Ngọc bị cậu bé lây nhiễm, cũng cười ra tiếng.