Chương 2: Giang gia

“Là Mẫn Mẫn à, cháu đi đâu mà sớm thế?” Tô Kiến Quân dừng xe đạp, lại nhìn nữ sinh viên trước mắt, hâm mộ không thôi, Ngọc nhi nhà bọn họ nếu cũng có thể thi đậu đại học thì tốt rồi.

Tinh Ngọc: “……” Quả nhiên!

Lưu Lị nhìn thấy cô ta lại có chút không vui, Hà Mẫn cô gái này, lúc có chuyện tốt thì không tìm Ngọc Nhi nhà bọn họ, lúc cần giúp đỡ thì lại nghĩ đến Ngọc nhi, hừ!

Hà Mẫn mỉm cười ôn hòa, nói: “Trong nhà hết muối dùng rồi, cháu đi mua một chút. Chú Kiến Quân, mọi người đang chuẩn bị đi đâu vậy?”

“Ha hả, nhà chú đi đến Giang gia.” Tô Kiến Quân luôn luôn thành thật, muốn nói là đi đến Giang gia từ hôn, nhưng ông lại rất xấu hổ không nói được.

Hà Mẫn vừa nghe, nhíu mày nói: “Đi Giang gia? Tinh Ngọc, chẳng lẽ cậu còn định cùng Giang gia từ hôn sao?”

Giữa trưa ngày hôm qua cô ta nghe nói, Tô Tinh Ngọc vì muốn từ hôn mà náo loạn đến mức đâm đầu vào tường tự sát, chuyện đã truyền toàn bộ tiểu khu.

Cô ta biết Tô Tinh Ngọc vì sao lại không muốn gả đến Giang gia, không thể nghi ngờ là vì Sở Tử Hàng.

Tuy rằng cô ta không có công khai, nhưng Tử Hàng đã là bạn trai của cô ta, Tô Tinh Ngọc sao lại có thể mơ ước đến bạn trai của cô ta!

Nghĩ vậy, Hà Mẫn không khỏi nắm chặt túi vải trước người, kéo Tinh Ngọc từ trên ghế sau xuống, đi qua một bên, bộ dạng tận tình khuyên bảo mà nhìn Tinh Ngọc nhỏ giọng nói: “Tinh Ngọc, cậu và Tử Hàng là không có khả năng, anh ấy đã có bạn gái, cậu đừng chấp mê bất ngộ nữa, gả cho con trai lớn nhà họ Giang an phận mà sống không tốt sao?”

Tinh Ngọc không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cô ta đánh giá, Hà Mẫn nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, lại khuyên nhủ: “Giang Lăng Việt tuy rằng không có thi đậu đại học, nhưng điều kiện gia đình anh ta không tệ, cậu gả qua đó khẳng định không lo ăn uống.”

Đây là đang sợ cô đoạt Sở Tử Hàng của cô ta sao?

Nữ chính sao lại không có tự tin như thế?

Tinh Mgọc nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, một lần nữa ngồi trở lại ghế sau xe đạp, nói với Tô Kiến Quân: “Ba, chúng ta đi thôi.”

Hà Mẫn thấy cô đối với mình hờ hững, trong lòng không khỏi có chút tức giận.

Tô Kiến Quân xấu hổ cười cười, “Mẫn Mẫn a, chúng ta đi trước đây.”

“…… Vâng, chú Kiến Quân.”

Hà Mẫn nhìn bóng dáng mấy người nhà Tinh Ngọc, trong lòng sinh ra bực bội.

Trên đường, khi đi qua một con hẻm vắng, Tinh Ngọc kêu Tô Kiến Quân và Lưu Lị dừng lại, nói rắng sau khi đến Giang gia, hãy để cho cô nói chuyện với Giang Lăng Việt trước, sau đó mới quyết định có từ hôn hay không.

Mặc dù Tô Kiến Quân và Lưu Lị rất ngạc nhiên tại sao cô lại thay đổi quyết định, nhưng bọn họ vẫn tôn trọng ý kiến của cô.

Hơn nửa giờ sau, ba người đã tới Giang gia.

Nhìn căn nhà ba tầng lầu kiểu tây trước mắt, Tinh Ngọc âm thầm líu lưỡi, điều kiện của Giang gia cũng không tệ.

Hôm nay không phải thời gian làm việc, mọi người đều không đi làm.

Gia chủ Giang Chí Cương nhìn thấy ba người nhà Tinh Ngọc, khẽ nhếch môi khách sáo nói: “Kiến quân, Lưu lị, mọi người đi đường vất vả rồi? Ngồi xuống trước đi.”

“Đây là Tinh Ngọc sao? Đều đã lớn như vậy rồi.” Giang Chí Cương vừa nhìn thấy băng gạc trên trán Tinh Ngọc, áp chế cảm xúc trong mắt, nhàn nhạt cười cười.

“Chú Giang, chào chú.” Tinh Ngọc mỉm cười chào hỏi.

Giang Chí Cương vừa cười nói: “Ha hả, hiếm khi mọi người lại đây, buổi trưa hôm nay ở lại ăn cơm đi. Mẹ Ngô, cơm trưa hôm nay làm nhiều thêm vài món.”

Tô Kiến Quân có chút lưỡng lự, nhìn Tinh Ngọc, thấy cô không có phản đối, ông vui vẻ mà đồng ý.

Lâu rồi cũng chưa nhìn thấy Giang Lăng Việt, ông cũng muốn biết hiện tại Giang Lăng Việt như thế nào, ở lại ăn cơm vừa vặn có thể gặp được.

Cũng không biết Giang Lăng Việt đã đi đâu, không thấy người đâu cả.

Đột nhiên trên cầu thang truyền đến tiếng động nhẹ, một cậu bé khoảng bảy tám tuổi đang ngồi trên bậc thang, có chút lúng túng mà nhìn về phía Giang Chí Cương.

“Xuống đây, rúc ở chỗ đó làm cái gì?” Giang Chí Cương nhíu mày nói.

Cậu bé chậm rì rì cúi xuống, cúi đầu gọi một tiếng: “Ba.”

Giang Chí Cương bước tới, nắn thẳng vai cậu bé, không vui nói: “Ngẩng đầu ưỡn ngực! Cả ngày gục xuống đầu, không có chút khí khái đàn ông gì cả!”

Cậu bé trông có vẻ e dè, dường như có hơi sợ ba.

Đẩy cậu bé về phía trước hai bước, Giang Chí Cương nói: “Đây là chú Kiến Quân và dì Lưu, mau chào hỏi.”

Cậu bé chớp đôi mắt, đôi tay nhỏ đặt ở trước bụng, ngượng ngùng, tựa hồ có chút sợ người lạ, nhưng vẫn nhỏ giọng kêu lên: “Chú Kiến Quân, dì Lưu.”

Tô Kiến Quân ha hả cười cười, sờ sờ đầu của cậu bé nói: “Đứa nhỏ này lớn lên thật là ngoan ngoãn đáng yêu, gọi là tiểu Phi phải không? Đây là chị Tinh Ngọc của cháu.”

Cậu bé theo hướng ngón tay của Tô Kiến Quân nhìn về phía Tinh Ngọc, sửng sốt một chút, chị thật là xinh đẹp.

Tinh Ngọc nhếch mỉm cười, từ trong túi móc ra hai viên kẹo sữa đại bạch thỏ đưa cho cậu bé, “Ăn đi.”

Giang Chí Cương sắc mặt hòa hoãn, nhìn con trai vẫn còn đang rụt rè, nói: “Cho con thì con liền nhận đi.”

Cậu bé cuối cùng cũng có chút ý cười, tay nhỏ cầm lấy hai viên kẹo trong tay Tinh Ngọc, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chị.”

Tinh Ngọc sờ sờ đầu của cậu, cười nói: “Không có gì.”

Cậu bé này chính là em trai của nam hai Giang Lăng Việt tên là Giang Lăng Phi, cũng không biết là ai hại chết cậu bé, nguyên văn không có giải thích rõ ràng, đột nhiên nói là Tô Tinh Ngọc hại chết.

Tinh Ngọc nhìn đứa bé nhút nhát sợ sệt trước mắt, trong lòng cảm thấy thương tiếc.

“Chí Cương, trong nhà có khách tới sao?” Một giọng nữ đột nhiên truyền đến, mấy người Tinh Ngọc nghe tiếng nhìn về phía cửa.

Là một đôi mẹ con, người phụ nữ nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, đang nắm tay một cậu bé mập mạp trông có vẻ như mười tuổi, bất quá Tinh Ngọc biết đứa bé này mới tám tuổi, so với Lăng Phi nhỏ hơn một tuổi.

Đây là vợ thứ hai của Giang Chí Cương tên là Sở Tố Phân, cũng khá xinh đẹp.

Giang Chí Cương vừa thấy vợ và con trai út trở về, tươi cười trên mặt càng gia tăng, cười nói: “Tố Phân, đây là Kiến Quân và Lưu Lị mà tôi đã nói với em.”

Cậu bé mập mạp bên cạnh Sở Tố Phân đột nhiên chạy đến trước mặt tiểu Lăng Phi, thét to: “Là kẹo! Có phải anh ăn trộm kẹo của tôi không?!”

Khuông mặt nhỏ của tiểu Lăng Phi căng thẳng, hai tay giấu ở sau lưng, khẩn trương mà nhìn tiểu mập mạp trước mặt.

Tiểu mập mạp duỗi tay ra phía sau muốn cướp đi, trong miệng hét lên: “Mau trả lại cho tôi! Không được ngươi ăn kẹo của tôi!”

Tiểu Lăng Phi mím môi không rên một tiếng, tiểu mập mạp thấy thế nổi giận, bắt lấy cánh tay tiểu Lăng Phi muốn lôi lại đây, hai đứa bé bắt đầu xô đẩy nhau, tiểu mập mạp có ưu thế về sức mạnh, lập tức liền đem tiểu Lăng Phi đẩy ngã, lòng bàn tay của cậu bé chống trên mặt mặt đất, da bị trầy xước, đôi mắt đỏ hoe chịu đựng đau đớn, ánh mắt quật cường mà nắm chặt kẹo sữa trong tay.

“A, tiểu Phi, không sao chứ?” Sở Tố Phân lập tức đem tiểu Lăng Phi đỡ lên, quay đầu nhìn tiểu mập mạp vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đào nhi, đây không phải là kẹo của con, đừng có náo loạn!”

“Mẹ, đây là kẹo của con! Là kẹo sữa đại bạch thỏ của con!” Tiểu mập mạp chỉ vào kẹo trong tay tiểu Lăng Phi, không chịu từ bỏ.

Sở Tố Phân liếc nhìn Giang Chí Cương, nhìn thấy trong mắt ông ẩn chứa sự không vui, nhẫn tâm vỗ vào mông Giang Lăng Đào một cái, “Đã nói đây không phải là kẹo của con!”

“Oa…… Mẹ đánh con, oa……” Tiểu mập mạp ăn đánh, oa oa khóc thành tiếng.

Giang Chí Cương cau mày, bình tĩnh nói: “Được rồi, Đào nhi, không được náo loạn, đây là kẹo của chị Tinh Ngọc cho anh hai con.”

Nghe được lời Giang Chí Cương vừa nói, tiểu mập mạp thút tha thút thít dừng lại, bắt lấy tay Sở Tố Phân, hung hăng trừng mắt nhìn tiểu Lăng Phi.

Sở Tố Phân nhìn về phía hai người Tô Kiến Quân và Lưu lị, trong mắt ẩn giấu sự khinh thường, khẽ cười nói: “Ha ha, để cho mọi người chê cười rồi, đứa bé này chính là bướng bỉnh.”

“Ha ha, nào có nào có……” Tô Kiến Quân xấu hổ cười cười.

“Đây có phải là Tinh Ngọc không? Lớn lên thật là xinh đẹp, nha, trên trán là bị làm sao vậy?”