Chương 1: Xuyên sách

“Kiến Quân, ông mau đồng ý với Ngọc nhi hủy bỏ cuộc hôn nhân này đi! Con gái của chúng vì chuyện này mà đâm vào tường tự sát, ông không đau lòng nhưng tôi đau lòng! Hu hu~ Ngọc nhi đáng thương của tôi……”

“Bà cho rằng tôi không muốn hủy hôn sao? Nhưng cuộc hôn nhân này là do ba của chúng ta cùng với người Giang gia định ra từ trước, nhà bọn họ còn cho chúng ta 5000 đồng tiền, lúc trước khi ba bị bệnh, tiền đều đã tiêu hết rồi, tôi, tôi không có mặt mũi nào để nói ra được! Ài!”

“Là mặt mũi ông quan trọng hay là mạng con gái chúng ta quan trọng?! Đến lúc đó, nếu bọn họ yêu cầu chúng ta trả lại tiền, vậy, tôi sẽ đi vay tiền để trả lại!”

“Nhưng, ngày mai chúng ta phải đến Giang gia thương lượng ngày kết hôn, bà này, ài……”

“Tôi mặc kệ! Con gái của tôi không muốn gả, cuộc hôn nhân này nhất định phải hủy bỏ!”

Quá ồn ào, Tô Tinh Ngọc chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, nhưng hai giọng nói xung quanh lại ồn ào đến mức đầu cô gần như muốn nổ tung, hai người này là ai?!

Đau đầu! Phiền phức quá!

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Tinh Ngọc nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trước giường cô lau nước mắt, rồi lại chậm rãi liếc nhìn người đàn ông trung niên đang đi đi lại lại, đôi mắt to trống rỗng.

Cô không phải đang ở trong nhà thức đêm đọc tiểu thuyết sao?

Tại sao lại ở đây?

Hai người này là ai?

Cô đang ở đâu?

“Hai người là ai?” Cô hỏi, giọng khàn khàn không nghe rõ.

Lưu Lị thấy cô tỉnh, lau đi nước mắt, vui mừng nói: “Ngọc nhi, con tỉnh rồi?”

Tô Kiến Quân cũng bước hai bước đi đến trước giường, nắm lấy tay Tinh Ngọc nói: “Ngọc nhi, con tỉnh rồi, cảm giác như thế nào? Đầu còn đau không?”

Tinh Ngọc nhìn tay mình đang bị nắm, nhíu nhíu mày.

Lại liếc nhìn về phía người đàn ông và người phụ nữ đang lo lắng nhìn mình, cô rút tay lại, chậm rãi ngồi dậy, cảnh giác đối với hai người hỏi: “Các người là ai?”

“Cái gì?” Lưu Lị vẻ mặt không dám tin nhìn về phía người đàn ông bên cạnh thấp thỏm nói: “Kiến Quân, Ngọc nhi là làm sao vậy? Con bé không nhận ra tôi sao?”

Vẻ mặt của Tô Kiến Quân cũng ngơ ngác, phản ứng này của con gái sao lại kỳ quái như vậy?

“Ngọc nhi, ta là ba của con, con không nhận ra ba sao?” Tô Kiến Quân cũng sốt ruột.

Hay là đâm vào tường bị chấn thương não rồi?

Hay là nói, con bé vì muốn từ hôn, ngay cả bọn họ cũng không muốn nhận?

“Ngọc nhi, ta là mẹ của con, con không nhận ra mẹ sao? Mau để cho mẹ nhìn xem, đầu con có phải bị thương rồi hay không?” Lưu lị sốt ruột nói, liền muốn duỗi tay sờ đầu cô.

Cô cau mày đẩy tay bà ra.

Cái quỷ gì vậy?

Hai người trước mắt này là ba mẹ cô? Vậy ba mẹ ở xa ngàn dặm kia của cô là ai?

“Đừng nhúc nhích, tôi không quen biết các người.” Tinh Ngọc duỗi tay ngăn lại hai người đang muốn đi tới, bắt đầu đánh giá toàn bộ căn phòng.

“Ngọc nhi, sao con có thể không nhận ra ba mẹ được, chúng ta chính là ba mẹ ruột của con!”

“Đúng vậy Ngọc nhi, con đâm vào tường bị chấn thương não rồi sao?”

Tô Kiến Quân và Lưu Lị ông một lời, bà một câu, nhưng cô mắt điếc tai ngơ không nghe thấy.

Đây không phải là căn hộ của cô!

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Căn phòng này tuy rằng xưa cũ, nhưng nội thất đơn giản vẫn đầy đủ hết, nhìn giống như là một nơi ở cố định, hơn nữa đây chính là phòng của con gái.

Trên trán truyền đến một tia đau nhức, cô nhịn không được khẽ hừ một tiếng, giơ tay sờ sờ, lại sờ đến một tầng băng gạc.

“Ngọc nhi, có phải đầu lại đau hay không? Hả? Mẹ lập tức mang thuốc lại cho con.” Lưu Lị nói, nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.

Tô Kiến Quân khom lưng vẻ mặt lo lắng nhìn cô, nói: “Ngọc nhi, còn rất đau sao? Có muốn đi bệnh viện xem thử hay không?”

Trong đầu cô là một đống nghi vấn, hai người này rốt cuộc là ai?

Họ dường như là người rất hiền lành, nhìn không giống là người xấu.

Lưu Lị nhanh chóng bưng thuốc tới, đưa đến bên miệng cô, nói: “Nào, Ngọc nhi, uống thuốc này đi.”

Cô cũng không phản đối, bị ép uống một ngụm thuốc, “Ugh, đắng quá!”

“Ngọc nhi ngoan, thuốc đắng dã tật, nhanh uống hết đi.” Lưu Lị đã đưa cả chén thuốc vào miệng cô.

“Ngọc nhi, có phải con thật sự không muốn gả đến Giang gia không?” Tô Kiến Quân như là hạ quyết tâm, nói, “Được, nếu con không muốn gả, vậy ngày mai ba liền đưa con đến Giang gia từ hôn!”

Con gái vì không muốn gả đến Giang gia, suýt chút nữa ba mẹ đều không nhận!

Tô Kiến Quân có thể làm gì bây giờ, không gả thì không gả, đến lúc đó ông sẽ nghĩ cách kiếm đủ 5000 đồng mặc dù có hơi khó khăn một chút!

“Tôi đã sớm nói với ông rồi đừng ép buộc con gái, ông lại không nghe! Được rồi! Bây giờ con gái cũng không muốn nhận chúng ta! Hu hu ~” Lưu Lị vừa oán trách vừa lau nước mắt.

Cái gì mà gả hay không gả, bọn họ đang nói cái gì vậy?

Nghe Lưu Lị khóc, cô nhíu mày một cái, đầu vẫn là rất đau, cũng không biết cô đây là đang xảy ra chuyện gì, cô phải đi tìm cái gương nhìn xem.

Thế là cô chịu đựng cơn đau đầu chậm rãi đứng dậy, Lưu Lị cũng không thèm khóc nữa, đỡ cô nói: “Ngọc nhi, sao con lại đứng dậy?”

Đẩy tay Lưu Lị ra, cô mang dép lê trên mặt đất, chậm rãi đi đến trước gương.

Che lại nửa bên mặt nhìn chằm chằm vào người trong gương, cô trợn mắt há hốc mồm: Trời ạ, sao cô lại thay đổi khuôn mặt thế này?!

Trên trán quấn băng gạc, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp của mình, khuôn mặt này cũng quá trẻ quá đẹp đi?!

Dáng người này cũng thật là tốt quá đi, trước lồi sau vểnh!

“Ngọc nhi, yên tâm đi, bác sĩ nói sẽ không để lại sẹo.” Lưu Lị đỡ cô nói.

Cô chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Lưu lị, nhẹ giọng hỏi: “Năm nay con bao nhiêu tuổi?”

“A, đứa nhỏ ngốc này.” Lưu Lị cười nhìn Tô Kiến Quân, lại nhìn cô cười nói: “Con năm nay 18 tuổi.”

Tinh Ngọc: “……!”

Không phải cô 23 tuổi sao?!

Thật sự là quá chấn kinh rồi, cô liên tiếp hỏi ra thật nhiều vấn đề.

Cuối cùng, cô kết luận ra, hình như cô xuyên vào cuốn tiểu thuyết niên đại văn đã đọc tối hôm qua!!

Không sai, chính là cẩu huyết như thế!

Cô vậy mà xuyên thành nữ phụ bia đỡ đạn đem cả nhà hại chết!

Bởi vì nữ phụ trùng tên trùng họ với cô, nên cô đều lướt qua, chỉ tìm các chương về Tô Tinh Ngọc để xem.

Sau đó cốt truyện của Tô Tinh Ngọc là như thế này:

Thập niên 90, nam chính là sinh viên còn đi học, trong nhà có thân phận có địa vị, gia cảnh khá giả, nên tự nhiên anh ta là một thiếu niên tuấn tú.

Nữ phụ trùng tên trùng họ với cô, ba mẹ đều là công nhân viên chức nhà máy, trong nhà chỉ có một đứa con gái là cô, chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc, nữ phụ tự nhiên bị dưỡng thành một cô gái kiêu ngạo thập phần tùy hứng.

Ngày nọ nữ phụ và nữ chính ở trên đường ngẫu nhiên nhìn thấy nam chính, cô một lòng say mê anh ta, thề sống thề chết phải gả cho người đàn ông đẹp trai như thế, thường xuyên chạy tới trường học dây dưa với nam chính.

Nhưng bởi vì cùng với nam phụ sớm đã có hôn ước, không muốn gả cho nam phụ nên đã làm đủ mọi trò, sau khi hủy hôn thành công lại tiếp tục lì lợm la liếʍ nam chính.

Nhưng nam chính và nữ chính đã có tình cảm với nhau, bị cô dây dưa làm phiền, dùng mọi thứ để đả kích cô, cô vẫn không biết hối cải, cuối cùng không hiểu sao lại hại chết em trai của nam phụ, người một nhà vì cứu cô mà táng gia bại sản, nhưng cuối cùng cô vẫn là chết, ba mẹ cô cũng vì cô liên lụy mà bị hại.

Cẩu huyết đến không thể cẩu huyết hơn……

Tinh Ngọc mất thời gian một ngày một đêm để tiếp thu sự thật rằng cô đã xuyên sách.

……

Sáng sớm hôm sau, Tô Kiến Quân cùng Lưu Lị dẫn theo Tinh Ngọc mặc một thân váy hoa, vẻ mặt chết lặng, cưỡi hai chiếc xe đạp bóng loáng đi đến Giang gia chuẩn bị từ hôn.

Đầu ngõ, một cô gái với đôi mày rậm mắt to đang vẫy tay với cô: “Tinh ngọc, chú Kiến Quân, dì Lưu.”

Tinh Ngọc nghe vậy, cẩn thận nhìn qua, cô gái này mặc một chiếc váy trắng đơn giản, thoạt nhìn sạch sẽ tươi mát, bộ dạng này vẫn là rất được lòng trưởng bối.

Đợi đã, chẳng lẽ cô ta là nữ chính Hà Mẫn??