Chương 18: Đưa ra lời giải thích

“Hay là ngài đã nghe lời của chị gái bên cạnh này nói cho nên mới có thành kiến với cháu?”

Tinh Ngọc nhìn về phía Hà Mẫn, Hà Mẫn lớn hơn cô hai tuổi, cô gọi một tiếng chị gái này cũng rất dịu dàng.

Hà Mẫn theo bản năng cúi thấp đầu, nhưng mà nghĩ đến việc Tô Tinh Ngọc dây dưa với Sở Tử Hàng trước đây, cô ta lại cảm thấy mình cũng không nói sai, kiên định mà ngẩng đầu nhìn về phía Tinh Ngọc.

“Hà Mẫn, cô đã nói gì với bà ấy về Ngọc nhi của chúng tôi?!”

Lưu Lị bất mãn chất vấn ra tiếng, người trong tiểu khu đều nói Hà Mẫn bộ dạng tốt, lễ phép lại hiểu biết, nhưng bà chính là không thích cô ta nổi.

Mấy người Hướng Vệ Đông nhất thời đều nhìn về phía Hà Mẫn, trên mặt cũng là bất mãn.

Hà Mẫn trầm mặc cúi đầu, tỏ vẻ bị ủy khuất sau khi bị chất vấn.

Lão phu nhân lại rất tín nhiệm cô ta, thấy bộ dáng ủy khuất của cô ta, nhìn về phía Tinh Ngọc hừ lạnh nói: “Hà Mẫn cũng không có nói cái gì, cô cho rằng có thể dựa vào miệng lưỡi sắc bén là có thể che giấu việc mình đã làm sao?”

“Bà già này đang nói cái gì vậy? Tinh Ngọc đã làm chuyện gì sao?!”

Hướng Vệ Đông tính tình nóng nảy, chịu đựng cơn đau ở khóe miệng, bất mãn mà nhìn về phía lão phu nhân.

Lão phu nhân nghe thấy Hướng Vệ Đông gọi mình là "bà già", trong lòng càng thêm không vui, ánh mắt nhìn về phía Tinh Ngọc càng thêm không thích.

“Đúng vậy, vừa đến đây liền gán cho con gái tôi tội danh lớn như vậy, ai đã cho bà mặt mũi vậy?!” Lưu Lị nói.

“Cô!……” Lão phu nhân tức giận đến mức dùng tay chỉ thẳng vào Lưu Lị, “Sao cô dám nói chuyện với tôi như thế!”

Đều đã lớn tuổi như vậy, Tinh Ngọc sợ bà ấy xảy ra chuyện nên vội vàng ngăn cản Lưu Lị đang muốn lý luận với bà ấy lại: “Mẹ, Vệ Đông, đừng nói nữa, để con để con.”

“Lão phu nhân, có phải cô ta đã nói với ngài rằng cháu muốn cướp bạn trai của cô ta không?

Ngài yên tâm, cháu thật sự đối với Sở Tử Hàng bạn trai của cô ta không có hứng thú, đây hoàn toàn là sự lo lắng mù quáng của cô ta mà thôi!

Huống hồ, cháu là người đã có hôn ước, không đến một tháng liền phải kết hôn.

Ngài hoàn toàn không cần phải tới mắng cháu trút giận cho cô ta, lỡ như ngài tức giận làm hư thân thể, chẳng phải lương tâm của cháu sẽ bất an sao?”

Lão phu nhân ngẩn ra, cô vừa mới nói cái gì?

Sở Tử Hàng?

Bạn trai Mẫn Mẫn tên là Sở Tử Hàng?

Hà Mẫn vẫn không tin cô sẽ không thích Sở Tử Hàng, phản bác nói: “Tinh Ngọc, cô đừng gạt tôi, tuần trước cô còn chạy tới trường tìm Tử Hàng, cô quên rồi sao?

Tử Hàng không thích cô, cô lại nhiều lần đến làm phiền anh ấy, cô không thể làm như vậy mà không cố kỵ!”

Tinh Ngọc bất đắc dĩ đỡ trán, “Hà Mẫn, tôi nói mà cô không hiểu sao, tôi thật không có hứng thú với anh ta! Cô đừng dẫn anh ta đến nhà tôi nữa mới là chuyện đứng đắn!

Thôi bỏ đi, thời gian sẽ chứng minh hết thảy, cô giữ anh ta cho riêng mình đi

Mẹ, chúng ta đi thôi, đi mua đồ ăn.”

Trong lòng Lưu Lị vẫn khó chịu, còn muốn nói Hà Mẫn vài câu, Tinh Ngọc liền lôi kéo bà đi.

“Ngọc nhi, Hà Mẫn nói con như vậy sao con còn kéo mẹ đi?”

“Mẹ, cô ta vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của chính mình, mẹ nói nhiều với cô ta chỉ càng thêm làm mình tức giận thôi, hà tất phải như vậy?”

Nhìn hai người đi xa, mấy người Vương Tú nhìn nhau, cũng đi theo.

Trong đầu Hà Mẫn lặp lại những gì Tinh Ngọc nói, trong lòng rất tức giận, rõ ràng là Tô Tinh Ngọc vẫn luôn dây dưa Tử Hàng, sao cô ta lại có thể không thừa nhận chứ! Tinh Ngọc chính là muốn cướp bạn trai của cô ta!

Nhưng gần đây, Tinh ngọc giống như trở thành một người khác, bắt đầu có đầu óc……

“Mẫn Mẫn, bạn trai của cháu tên là Sở Tử Hàng?” Lão phu nhân bên cạnh đột nhiên hỏi, giọng nói mang theo sự lạnh lùng.

Đáng tiếc Hà Mẫn lại không nhận ra, nghe vậy kéo cánh tay lão phu nhân, kiêu ngạo nói: “Bà Dương, bạn trai của cháu là Sở Tử Hàng, anh ấy rất lợi hại, rất nổi tiếng ở trường học của chúng cháu!”

Lão phu nhân nhàn nhạt lên tiếng, bất động thanh sắc rút cánh tay ra, “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ta cần phải trở về.”

Hà Mẫn hoàn toàn không hề nhận ra bà đang không vui, cho rằng bà còn tức giận Tinh Ngọc, khuyên nhủ: “Bà Dương, tuy rằng Tinh Ngọc muốn cướp bạn trai của cháu nhưng cháu nhất định sẽ không để cô ta thực hiện được, bà yên tâm đi.”

“Bà Dương, bà đi thong thả.”

Lão phu nhân gạt tay cô ta ra rồi chậm rãi đi trở về.

Ở chợ bán thức ăn bên này, Lưu Lị vẫn không hết giận, Hà Mẫn nói Ngọc nhi cướp bạn trai của cô ta ở khắp nơi, điều này tương đương với việc hủy hoại thanh danh của Ngọc nhi, cục tức này bà không thể nuốt trôi được?!

Ngọc nhi còn nhỏ, vốn không hiểu thanh danh của một cô gái có bao nhiêu quan trọng.

Không được, bà phải tìm thời gian đến hỏi Triệu Tú Phương một chút, con gái của bà ta tại sao lại muốn làm như vậy?!

Bà ta nhất định phải cho con gái mình một lời giải thích!

“Mẹ, mẹ xem cải trắng này có được không?”

Giọng nói của con gái lôi suy nghĩ của Lưu Lị trở về, bà vội nhìn qua, tùy ý gật đầu nói: “Được, lấy cái này đi”

Sau khi người bán hàng cân xong, Tinh Ngọc móc ra 5 mao tiền đưa cho bà ấy, đem đồ ăn bỏ vào giỏ rau.

Ở niên đại này, đồ ăn rất rẻ, Tinh Ngọc nhìn 5 mao tiền mua đồ ăn, hưng phấn nói: “Mẹ, những món đồ ăn này thật rẻ, chúng ta lại đi xem cái khác đi!”

Lưu Lị nhìn con gái đang tung tăng nhảy nhót phía trước, bật cười lắc đầu, đứa nhỏ này, 2 mao 5-1 cân cải trắng, rẻ chỗ nào?

Thật là không đương gia không biết củi gạo mắm muối quý.

Hai mẹ con đi dạo gần một giờ mới trở về nhà.

Tô Kiến Quân đã trở về, đang ở trong phòng bếp vo gạo nấu cơm.

“Kiến Quân, chân của lão Hướng như thế nào?” Lưu Lị đem đồ ăn vào phòng bếp, nhìn về phía Tô Kiến Quân đang vo gạo.

Tô Kiến Quân dừng tay một chút, rồi sau đó lắc đầu nói: “Không tốt, hiện tại ông ấy càng ngày càng không thể làm được việc nặng, có lẽ hai tháng nữa sẽ rời khỏi nhà máy.”

Lưu Lị kinh hô: “Nha, vậy thì phải làm sao? Ngày hôm qua Vệ Đông mới vừa thất nghiệp.”

Việc này Tô Kiến Quân cũng nghe nói, chỉ nghe ông trấn an Lưu Lị nói: “Yên tâm đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Vệ đông cũng đã tốt nghiệp, lại tìm công việc khác cũng không khó.”

“Cũng đúng, đứa nhỏ Vệ Đông này thành thật, tìm công việc không khó.”

Nghĩ đến việc buổi sáng, Lưu Lị vội vã ra ngoài đi đến nhà Hà Mẫn.

Triệu Tú Phương đang ở trong nhà xào rau, ngay từ đầu không nghe được tiếng đập cửa, chờ đồ ăn ra khỏi nồi mới biết được bên ngoài có người gõ cửa, vội tắt lửa, xoa xoa tay trên tạp dề rồi đi mở cửa.

Thấy người ngoài cửa là Lưu Lị, Triệu Tú Phương cười nói: “Nha, là Lưu lị sao, sao bà lại tới đây?”

“Đi vào nói đi.”

Trên mặt Lưu Lị không có ý cười, lập tức đi vào trong.

Triệu Tú Phương nhìn thấy có chút nghi hoặc.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Lưu Lị đứng yên nhìn về phía bà ta, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tú Phương, Hà Mẫn nhà các người làm chuyện không phúc hậu a.”

Triệu Tú Phương nghe thấy có chút ngơ ngác.

“Sao…… Xảy ra chuyện gì? Mẫn Mẫn đã làm cái gì?”

Lưu Lị tức giận,hừ lạnh một tiếng.

“Hà Mẫn đi khắp nơi nói Ngọc nhi cướp bạn trai của cô ta, hủy hoại thanh danh của con gái tôi, cô ta là người như vậy sao?!”

“Cái người tên Sở Tử Hàng kia một chút con gái của tôi cũng không hiếm lạ! Con gái cira bà lại khen ngược, mỗi ngày coi như là bảo bối, suốt ngày đi nói con gái tôi đoạt bạn trai của cô ta!”

“Hôm nay lại càng tuyệt hơn nữa! Mời một lão phu nhân đến mắng con gái tôi! Thật ra tôi muốn hỏi một chút, cô ta là một sinh viên đại học, những gì học được đều dùng để hại người phải không?!”