Chương 17: Lão phu nhân

Lưu Lị nhìn về phía Tinh Ngọc, chả trách: “Ngọc nhi, Hướng Vệ Đông không có công việc?”

Tinh Ngọc không hiểu gì.

Hai người đi ra ngoài, thấy Hướng Vệ Đông và Trương Vượng ngồi xổm bên cạnh cửa hàng quần áo, không để ý đến ai.

Còn Vương Tú một mình đứng ở một bên, một bộ dáng không có cách nào.

“Tú nhi, Vệ Đông, Trương Vượng, các con đều ở đây sao?”

Lưu Lị cười nhìn về phía mấy người.

Ba người Vương Tú lần lượt chào hỏi bà.

“Vệ Đông, có chuyện gì vậy? Sao con lại bị mất việc?”

Lưu Lị nhìn về phía Hướng Vệ Đông, trong mắt có chút lo lắng.

Ba của Hướng Vệ Đông, Hướng Văn Minh chân không tốt, dự định sẽ rời khỏi nhà máy trong năm nay, công việc của mẹ Vệ Đông cũng không tốt lắm, nếu Vệ Đông cũng thất nghiệp thì gia đình họ sẽ sống ra sao?

Hướng Vệ Đông nhìn Tinh Ngọc, nghe Lưu Lị nói những lời này, ấp úng nửa ngày cũng chưa nói rõ.

Vương Tú không nhịn được, buột miệng nói: “Ngày hôm qua trong lúc làm việc cậu ấy bị phân tâm, bị chủ quản trừ tiền lương, cậu ấy tức giận nên không làm nữa.”

Tinh Ngọc có một loại cảm giác không tốt, quả nhiên, giây tiếp theo liền nhận được cái liếc mắt đầy ẩn ý của Vương Tú.

Tinh Ngọc: “……” Hà tất phải như vậy?

Trương Vượng nghe xong cười nhạo một tiếng: “Chính cậu không làm tốt công việc, còn không cho người ta trừ tiền lương?”

Hướng Vệ Đông không phục: “Cậu hiểu cái gì? Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu, nói như rồng leo, làm như mèo mửa?!”

“Vệ Đông, vậy hiện tại con định làm gì?”

Lưu Lị đi tới trước mặt Hướng Vệ Đông, ánh mắt quan tâm.

Hướng Vệ Đông nhìn về phía Tinh Ngọc, trong lòng chua xót, trên mặt lại một chút cũng không nóng nảy, “Không sao đâu dì Lưu, sau này con sẽ từ từ tìm việc.”

Tinh ngọc: “……” Đừng nhìn tôi, tôi không phải là nguyên thân a!

Trương Vượng nhìn thấy ánh mắt của Hướng Vệ Đông, cười nhạo nói: “Xuy, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”

Không nghĩ tới những lời này lại chọc đến chỗ đau của Hướng Vệ Đông, tình huống trong nhà cậu ta không tốt, Tinh Ngọc phải gả đến Giang gia, cậu ta muốn ngăn cản cũng không có bản lĩnh!

Chỉ thấy trong miệng Hướng Vệ Đông mắng cái gì đó, hướng trên mặt đất phỉ nhổ, vươn nắm đấm đánh vào mặt Trương Vượng.

Trương Vượng không hề phòng bị, trên mặt nhận lấy một cú đấm, đầu ngửa về phía sau, trong miệng phun ra một ngụm máu khiến mọi người sợ ngây người.

Lưu Lị bà Vương Tú kinh hô một tiếng, giây tiếp theo Trương Vượng vẻ mặt hung hãn lao về phía Hướng Vệ Đông, hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau nhau mặc cho ba người còn lại có kêu như thế nào cũng không buông tay.

Động tĩnh lớn này làm kinh động tới những người trong cửa hàng quần áo, Hà Mẫn đang đỡ một vị lão phu nhân ra tới, nhìn thấy Trương Vượng và Hướng Vệ Đông đang đánh nhau cách đây bảy tám mét, cùng với đám người Tinh Ngọc đang kêu nhỏ can ngăn.

Lão phu nhân nhìn về phía cô ta hỏi: “Mẫn Mẫn, sao vậy? Là người quen của cháu sao?”

Hà Mẫn vẫn luôn biết hai người đang đánh nhau kia đều thích Tinh Ngọc, trong lòng cô ta cũng từng âm thầm hâm mộ, ai mà không muốn trở thành người được người khác mến mộ chứ?

“Bà Dương, những người đó đều là người trong tiểu khu của cháu.”

“Hai người kia, có lẽ là vì cô gái mặc váy bên cạnh nên đánh nhau.”

Lão phu nhân nghe xong lời này, nhìn về phía Tinh Ngọc, trong mắt hiện lên một tia không vui.

Hừ! Những cô gái không đứng đắn bà đã gặp nhiều rồi!

“Cô gái đó là người trong tiểu khu của cháu?”

Hà Mẫn gật đầu, có bất đắc dĩ nói: “Ai, cô ấy thậm chí còn muốn cướp bạn trai của cháu.”

Lão phu nhân nghe xong càng không thích Tinh Ngọc, “Cùng người khác không đứng đắn cũng thôi đi, cô ta lại còn muốn cướp bạn trai của cháu? Loại con gái này thật là không biết liêm sỉ.”

Hà Mẫn bất đắc dĩ nói: “Bà Dương, trước đây cháu cũng từng khuyên cô ấy rất nhiều lần, mỗi lần cô ấy đều cảm thấy bản thân xinh đẹp hơn cháu nhất định sẽ chiếm được trái tim bạn trai cháu.”

Lão phu nhân hừ một tiếng: “Đi, chúng ta đi gặp cô ta.”

Bên này, Hướng Vệ Đông và Trương Vượng không để ý tới ba người bên ngoài đang can ngăn, không ai chịu buông tay trước, ngươi một chân ta một quyền, mỗi người mặt mũi bầm dập.

Tinh Ngọc thấy lôi kéo cũng vô dụng, xoa eo nổi giận gầm lên một tiếng: “Đều dừng tay lại cho tôi!”

Hướng Vệ Đông và Trương Vượng thấy cô tức giận, giật mình một cái, cả hai người đều dừng tay lại nhìn về phía cô.

Vương Tú lập tức chạy đến bên cạnh Hướng Vệ Đông, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay cầm máu cho cậu ta, bị cậu ta né tránh, Vương Tú tức đến dậm chân.

Lưu Lị ở bên cạnh kéo kéo người này nhìn xem người kia, may mà hai người không bị thương qua nặng, còn có thể chạy, có thể nhảy.

Tinh Ngọc thở ra, sớm biết rằng hô to như vậy sẽ hữu dụng, cô liền hô sớm một chút!

Giải tán những người đi đường đang xem náo nhiệt, cô nhìn về phía hai người mặt mày bầm dập, mắng: “Thích đánh nhau như thế thì trở về mà đánh, đừng ở bên ngoài làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố!”

Hai người thấy vẻ mặt nghiêm túc của xấu hổ đến thấp đầu không dám hé răng.

“A, cô gái nhỏ rất có bản lĩnh, hừ!”

Lão phu nhân nháy mắt đã tới trước mặt Tinh Ngọc, nhìn Tinh Ngọc với vẻ mặt khinh thường.

Hà Mẫn kéo tay bà ấy, nhìn Lưu Lị chào hỏi: “Dì Lưu.”

Lưu Lị không vui vì những lời lão phu nhân này nói với con gái mình nên không để ý đến Hà Mẫn.

Tinh Ngọc nhìn về phía lão phu nhân, thấy trong mắt bà mang theo sự khinh thường nhìn về phía cô, khó hiểu.

Người tới không có ý tốt a. Cô đã trêu chọc bà ấy khi nào???

“Vị lão phu nhân này, xin hỏi lời ngài vừa nói là có ý gì?”

Mấy người Vương Tú cũng nhìn qua, lão phu nhân trông khá lớn tuổi nhưng khí chất lại rất tốt.

Lão phu nhân gạt tay Hà Mẫn ra, đứng thẳng nhìn về phía bọn họ.

“Có ý gì trong lòng cô biết rõ, tuổi còn trẻ không học cho tốt lại muốn làm những chuyện trái đạo đức, ba mẹ cô dạy cô làm người như vậy sao?!”

Lưu Lị không quen biết vị lão phu nhân này, thấy bà ấy nói con gái mình như vậy làm sao bà có thể nhịn được?

“Bà đang nói bậy cái gì vậy?! Con gái của tôi không tốt chỗ nào?!”

Lão phu nhân đã kết luận Tinh Ngọc không có đức hạnh, thấy Lưu Lị đứng ra, không vui nói: “Vô lễ! Cô đang chỉa vào mũi tôi sao?!”

Lão phu nhân tư thái cao ngạo, Lưu Lị cực kỳ khó chịu, vừa muốn cãi lại, Tinh Ngọc vội vàng kéo tay bà lại, đứng ở trước mặt bà.

“Vị lão phu nhân này, cháu tin ngài là người hiểu đạo lý, nhưng người hiểu đạo lý sẽ không vô duyên vô cớ đi giáo huấn một người xa lạ, ngài nói có phải hay không?”

Tinh Ngọc nói xong mỉm cười nhìn bà ấy, lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, chỉ vào hai người Trương Vượng và Hướng Vệ Đông nói: “Không biết hối cải! Chẳng lẽ hai người này không phải vì cô mới đánh nhau sao?!”

Tinh Ngọc: “……!” Lời này thật đúng là không thể phản bác!

Thấy cô sửng sốt, bà ấy khinh thường nói: “Cũng không nhìn xem mình mấy cân mấy lượng? Tuổi còn nhỏ như vậy đã nghĩ đến việc đùa bỡn người khác, cô chưa từng học qua liêm sĩ lễ nghĩa sao? Hay là đã nôn ra hết những gì cô đã học rồi?!”

Tinh Ngọc tức cười, lão phu nhân này từ đâu ra lại muốn dạy cô một bài học? Cũng phải hỏi xem cô có cần hay không?!

Nhìn thấy Hà Mẫn bên cạnh lão phu nhân, Tinh Ngọc đoán hẳn là có liên quan đến cô ta.

Nghĩ đến đây, Tinh Ngọc mỉm cười nói: “Lão phu nhân, ngài nói hai người bọn họ vì cháu mới đánh nhau, nói cháu không biết lễ nghĩa liêm sỉ, vậy xin hỏi ngài có thật sự hiểu rõ việc gì đã xảy ra không?

Hay là ngài chỉ dựa vào việc bọn họ đánh nhau liền cho rằng cháu đùa bỡn người khác, ngược lại cháu rất muốn biết ngài đã nhìn ra điều đó như thế nào. Là cháu có hành vi nào không đứng đắn bị ngài nhìn thấy rồi?

Hay là cháu đã nói gì không tốt bị ngài nghe được?”

“Không có đúng không?”

Lão phu nhân nghẹn họng, xoay mặt qua chỗ khác khẽ hừ một tiếng.