Chương 19: Edit tới mấy chương này ức chế ghê🫠🫠

Lưu Lị càng nói càng kích động, Triệu Tú Phương bị bà làm kinh sợ tới mức có chút không biết phải làm sao.

Ngày thường Triệu Tú Phương là người rất ôn hòa. Trước khi chồng qua đời, cuộc sống trong nhà cũng rất tốt, bà ấy cũng chưa từng gặp rắc rối gì, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng dịu dàng.

Từ khi chồng qua đời, bà ấy giống như mất đi chỗ dựa của mình, nhát gan sợ lại phiền phức, nói chuyện lại càng cẩn thận, sợ đắc tội với người khác, sợ bị người khác khi dễ hai mẹ con bọn họ, đến lúc đó làm gì có ai chống lưng cho bọn họ?

Lúc này thấy Lưu Lị đang chất vấn bà, phản ứng đầu tiên của bà chính là sợ hãi.

Rồi sau đó mới lúng ta lúng túng nói: “Lưu Lị, này, tôi, Mẫn Mẫn nhà chúng tôi sẽ không làm chuyện này đâu, nếu con bé có nói cái gì thì nhất định là không cố ý, bà đừng để trong lòng……”

“Không cố ý?! Một nữ sinh viên, một người có đầu óc, bà cảm thấy cô ta sẽ không cố ý lan truyền nói xấu con gái tôi ở khắp nơi sao?!”

Lưu Lị tức cười, chỉ thẳng vào mũi Triệu Tú Phương mắng: “Trước kia lúc lão Hà còn sống, cô ta vẫn còn tốt, mấy năm nay làm ăn mua bán liền học được đôi mắt danh lợi của thương nhân, không có lợi thì không dậy sớm, bà làm mẹ lại không quản cứ để cho cô ta tiếp tục nhảy nhót như thế này sao?!”

Hàng xóm nghe được động tĩnh, đều sôi nổi lại đây xem náo nhiệt.

Đúng lúc Sở Tử Hàng tới cửa hàng quần áo tìm Hà Mẫn, tới giờ ăn trưa, Hà Mẫn dẫn anh ta trở về ăn cơm trưa, vừa vặn đứng ngoài cửa nghe được lời này.

Cô ta cảm Lưu Lị là một người bình thường, có tư cách gì mà chỉ vào mũi mắng mẹ cô ta?!

Cô ta vọt vào, nhìn thấy Triệu Tú Phương bị chỉ trích đến mặt đỏ bừng, á khẩu không trả lời được, Hà Mẫn đi lên phía trước, trầm mặt nhìn về phía Lưu Lị.

“Dì Lưu, dì nói những lời này tôi không thích nghe, những gì tôi nói trước đó không phải là sự thật sao? Tinh Ngọc vì Tử Hàng mà tự sát, chuyện này người trong tiểu khu đều rõ như ban ngày a.”

Triệu Tú Phương thấy con gái đưa con rễ tương lai trở về, nháy mắt như đã tìm được chỗ dựa, nắm chặt tay con gái không buông.

Sở Tử Hàng nhìn về phía Lưu Lị, “Bà chính là mẹ của Tô Tinh Ngọc?”

Lưu Lị cũng là lần đầu tiên thấy Sở Tử Hàng, trong lòng aaam thầm so sánh với Giang Lăng Việt, thầm nghĩ lớn lên cũng không ra sao, còn không đẹp bằng con rể tương lại của bà, ra vẻ cái gì?!

Thế là không trả lời anh ta, chỉ vào Hà Mẫn cả giận nói: “Con gái của tôi như thế nào tôi tự lo, không đến lượt một tiểu bối như cô ở trước mặt tôi nói ra nói vào?

Cô cho rằng mình là sinh viên thì gê gớm lắm sao, có thể tùy ý oan uổng người khác? Nếu tôi còn nghe tin đồn xấu nào về con gái tôi, tôi sẽ tìm cô đầu tiên!”

Sở Tử Hàng lần đầu tiên bị người khác phớt lờ như thế, trong lòng có chút tức giận, đã biết Lưu Lị là mẹ của Tinh Ngọc, lại thấy bà nói Hà Mẫn như thế, hừ lạnh một tiếng nói: “Đây là người đàn bà đanh đá từ đâu tới, thật là dã man!”

“Phi! Cậu cho rằng chỉ có mình cậu đi học sao, còn ở đây giả vờ tên khốn gì?!”

Lưu Lị rất khinh thường Sở Tử Hàng, đều bởi vì tên này con gái bảo bối của bà mới trở thành chỉ đề bàn tán của những người trong tiểu khu!

“Bà!” Sở Tử Hàng giận không thể nói, hơn hai mươi năm qua, sự khinh thương dành cho anh ta đều đến từ mẹ con Lưu Lị.

Hà Mẫn không thể chịu được Sở Tử Hàng gặp ủy khuất, đi tới nắm lấy tay anh ta, tức giận mà nhìn về phía Lưu Lị, cô ta không cẩn thận liền đem lời nói trong lòng đều phun ra: “Dì Lưu! Liền bởi vì Tử Hàng chướng mắt Tô Tinh Ngọc nên dì cứ như vậy mở miệng vũ nhục sao?!

Tô Tinh Ngọc vốn dĩ không xứng với Tử Hàng, là cô ta không biết xấu hổ vẫn luôn đuổi theo Tử Hàng không bỏ!”

“Cô nói bậy cái gì?! Con gái của tôi cần xứng đôi với cậu ta sao?! Ai muốn được cậu ta coi trọng?!”

Lưu Lị đang rất tức giận, móng heo nhỏ Hà Mẫn hiện tại vẫn tung tin lung tinh!

Bà không nhịn được nữa, tiến lên muốn tât cô ta một cái, Sở Tử Hàng duỗi tay bắt lấy cổ tay Lưu Lị, hừ lạnh một tiếng, dùng sức đẩy bà ngã văng ra ngoài.

Trọng tâm của Lưu Lị không vững, bị đẩy té ngã trên mặt đất, khuỷu tay theo bản năng chống lên mặt đất, nháy mắt nóng rát đau đớn.

“Mẹ!”

“Dì Lưu!”

Tinh Ngọc và Vương Tú một trước một sau đuổi tới, đẩy mọi người đang xem náo nhiệt ở cửa ra, vọt vào bên trong cẩn thận đỡ Lưu Lị đứng dậy.

Lần này Tinh Ngọc có thể tới nhanh như vậy vẫn là do Vương Tú nói cho cô biết.

Nhà Vương Tú ở đầu ngõ, đúng lúc ở giữa hai nhà Tô Hà.

Trước đó cô ấy ra ngoài đổ rác liền nhìn thấy Lưu Lị vô cùng lo lắng đi về hướng nhà Hà Mẫn, đoán được bà muốn đòi một lời giải thích nên mới vội vàng nói cho Tinh Ngọc biết, vội vàng kéo cô chạy ra ngoài cũng không kịp nói với Tô Kiến Quân một tiếng.

“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Tinh Ngọc khẩn trương mà nhìn Lưu Lị.

Lưu Lị ngồi dưới đất, trên mặt trắng bệch, đau đến độ toát mồ hôi, người sáng suốt vừa thấy đều biết bà hiện tại không dễ chịu.

“Dì Lưu, là dì xông tới muốn ra tay trước, vừa rồi Tử Hàng cũng không dùng nhiều sức……”

Thấy mặt mũi Lưu Lị trắng bệch, Hà Mẫn có chút bất an, Sở Tử Hàng lại hừ lạnh một tiếng.

Triệu Tú ]hương có chút không biết làm sao, “Lưu Lị, bà, bà không sao chứ? Tử Hàng vừa rồi không phải cố ý.”

Sở Tử Hàng nhìn về phía mấy người trên mặt đất, vẻ mặt khinh miệt.

“Dì Triệu, đừng dài dòng với bà ta, loại người đàn bà đanh đá này nên có người trị mới được, hừ!”

“Sở Tử Hàng! Một người đàn ông như anh lại động thủ với mẹ tôi, anh không biết xấu hổ sao?!”

Tinh Ngọc tức giận đến trước ngực phập phồng, ma trứng!

Sở Tử Hàng thì tính là nam chính cái gì?!

Cả ngày gây một đống chuyện rắc rối còn bày ra bộ dâng kiêu ngạo, ra vẻ cho ai xem?!

“Tinh Ngọc, là mẹ cô muốn đánh tôi, Tử Hàng mới đánh trả!”

Lúc này nhìn hai mẹ con đang bất lực trên mặt đất, không biết vì sao, trong lòng Hà Mẫn lại cảm thấy vui sướиɠ.

“Hà Mẫn! Cô mắng con gái của tôi, tôi khônv đânh cô thì đánh ai?! Ngươi chính là thiếu đánh! Ba cô không còn nữa, không ai quản cô, người làm trưởng bối như tôi sẽ dạy cô làm người như thế nào!”

Lưu Lị chịu đựng đau mắng ra tiếng, giây tiếp theo lại che lại cái tay kia kêu rên không thôi, Vương Tú đỡ bà, để bà dựa vào trên người mình.

Triệu Tú Phương nghe câu không ai quản kia đỏ bừng mặt, bà là người không có chủ ý, trước kia trong nhà là chồng làm chủ, hiện tại chồng không có, mọi chuyện bà đều nghe con gái.

Đang lúc khó xử, lại nghe Sở Tử Hàng cười lạnh nói: “Mẫn Mẫn nói gì sai sao, cô ta chính là không biết xấu hổ!”

Ngoài cửa nháy mắt ốn ào náo nhiệt, Lý Mai ngửi thấy mùi bát quái, lại nghe Sở Tử Hàng mắng mấy người Tinh Ngọc, trong lòng bà ta rất thoải mái.

Trưa hôm nay con trai bà ta trở về nhưng lại bị thương, hỏi ra mới biết con trai bà đánh nhau với Hướng Vệ Đông nên mới bị thương, bà đang muốn đến nhà Hướng Vệ Đông tìm người tính sổ nhưng Trương Quang Bình lại không cho.

Bà ta rất tức giận, chỉ vì quan hệ của nhà Hướng Vệ Đông và nhà Tinh Ngọc khá tốt, nên bà ta đem việc này tính lên đầu Tinh Ngọc.

Lúc này nhìn thấy Lưu Lị bị thương, mấy người Tinh Ngọc lại là phụ nữ, bà ta cho rằng bọn họ sẽ chịu thiệt thòi lớn, bởi vậy bà ta vừa cắn hạt dưa vừa tự cho là đúng cùng những người khác xem bát quái.

“Các người cũng thật quá đáng đi?!” Vương Tú nhìn mấy người Hà Mẫn tức giận hô.

Nghe thấy tiếng nghị luận bên ngoài, cô ấy cũng rất tức giận, tên Sở Tử Hàng này sao có thể không chừa mặt mũi cho người khác!

Tinh Ngọc trước kia thật là mắt bị mù mới coi trọng anh ta!