Chương 16: Hà gia

Hà Mẫn ngẩng đầu, lo lắng nói: “Tử Hàng, nhà của anh……”

Sở Tử Hàng cúi đầu nhìn cô ta nói: “Không cần lo lắng, anh sẽ không cưới người kia, sang năm anh sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó liền có thể ra ngoài làm việc, ai cũng không thể ép buộc anh.”

“Ừm! Tuy rằng em vẫn còn hơn hai năm mới tốt nghiệp, nhưng em nhất định sẽ cố gắng đuổi theo bước chân của anh, để cho bác trai và bác gái lau mắt mà nhìn!” Hà Mẫn rất tự tin nói.

“Mẫn Mẫn, anh tin em.” Sở Tử Hàng ôn nhu nói.

Hai người lưu luyến không rời tách ra ở hẻm nhỏ, Sở Tử Hàng trở về Sở gia, Hà Mẫn quay trở về nhà mình.

Nhà cô ta cũng ở tiểu khu hạnh phúc, chỉ cách nhà Tinh Ngọc hai cái ngõ nhỏ.

Nói đến Hà gia, trước kia cuộc sống cũng tương đối thoải mái, ba Hà Mẫn từng là cán bộ trong xưởng, tiền lương mỗi tháng trừ bỏ chi tiêu trong nhà vẫn còn có thể dư ra một hai trăm đồng.

Mẹ Hà là bà chủ gia đình, mỗi ngày mua đồ ăn nấu cơm rất nhiều, ngẫu nhiên còn đi dạo trung tâm thương mại mua này mua kia, tiêu tiền đều không quá đau lòng.

Một nhà ba người còn có thể một tháng đi xem phim một lần, so với nhà Tinh Ngọc tốt hơn rất nhiều.

Nhưng mà ngày vui không kéo dài được bao lâu, vào một ngày cách đây mấy năm trước, ba Hà chính trực nhiệt tình bởi vì giúp cảnh sát truy bắt một tên cướp, bị tên cướp đó đâm một dao vào bụng, không may qua đời.

Sau khi ba Hà qua đời, có nghĩa trụ cột chính của Hà gia không còn nữa, Hà gia như trời sập, cuộc sống của hai mẹ con bắt đầu trở nên khó khăn.

Tuy rằng chính phủ có phát tiền an ủi, nhưng là mẹ Hà cũng không có công việc, bà đã quen cuộc sống tiêu xài trước kia, ngay từ đầu cũng không nghĩ đến việc cần tiết kiệm, thế là số tiền an ủi kia không bao lâu đã xài hết.

Vốn trong xưởng có phân cho mẹ Hà một vị trí làm việc, nhưng bà đã quen với cuộc sống hưởng thụ, căn bản là không làm được, vị trí kia cuối cùng vẫn là bị người khác chiếm mất.

Không có nguồn thu nhập, cuộc sống trong nhà lại trở nên gian nan.

Ngày nọ Hà .ẫn ở trên phố ngẫu nhiên cứu được một vị lão phu nhân, bà ấy rất cảm kích cho Hà Mẫn 300 đồng tiền báo đáp, lúc ấy Hà Mẫn vẫn còn chịu ảnh hưởng bởi sự chính trực của ba mình cho nên nhất quyết không chịu nhận.

Lão phu nhân thấy cô ta thiện lương nên hỏi tình huống trong nhà.

Hà Mẫn cũng không giấu giếm, đem chuyện ba cô ta qua đời như thế nào, tình cảnh hiện tại trong nhà ra sao đều nói cho bà ấy nghe. Bà ấy rất tán thưởng ba Hà, không khỏi đối với Hà Mẫn sinh ra thương tiếc.

Biết tình cảnh gia đình bọn họ khó khăn, lão phu nhân suy nghĩ cách giúp gia đình Hà Mẫn vượt qua cửa ải khó khăn.

Thì ra cháu ngoại của lão phu nhân làm kinh doanh, vì giúp cho nhà Hà Mẫn thoát khỏi khốn cảnh, lão phu nhân tìm đến cháu ngoại mình, đem mặt tiền cửa hàng cách tiểu khu không xa cho Hà Mẫn thuê.

Lại đem quần áo từ cửa hàng bán sỉ của cháu ngoại bán lại với giá gốc cho Hà Mẫn, đồng thời chỉ dạy hai mẹ con bán quần áo như thế nào.

Có lão phu nhân hướng dẫn, hai người dần dần khởi nghiệp. Doanh thu buôn bán đủ để trang trải cuộc sống của hai người, từ đó cuộc sống của họ được cải thiện.

Hà Mẫn cũng rất tranh đua, thi đậu vào đại học thành phố Giang Tân. Cuộc sống càng ngày càng có hy vọng.

Lúc này, Hà Mẫn mở cửa đi vào phòng của mẹ Hà trước, quả nhiên trong phòng không có ai, Hà Mẫn đi ra khỏi phòng, đi đến phòng bếp chuẩn bị cơm cho hai người, bỏ hai hộp cơm vào túi vải sau đó đi ra ngoài.

Lúc này đã là 12 giờ trưa, thấy đối diện cửa hàng quần áo không ai để ý, Hà Mẫn cũng không nghĩ nhiều, xách túi đi vào.

“Mẫn Mẫn, sao con lại tới đây?” Mẹ Hà, Triệu Tú Phương kinh ngạc nói.

Hà Mẫn lấy hộp cơm ra, đặt ở trên ghế nhỏ, nói: “Buổi chiều con không có tiết, về nhà không nhìn thấy mẹ cho nên liền tới đây.”

Triệu Tú Phương nhìn về phía sau cô ta, không có người khác, bà nói: “Tử Hàng đâu? Các con gần đây như thế nào?”

“Khá tốt, Tử Hàng đã về nhà rồi.” Hà Mẫn mở cái nắp ra, lấy đôi đũa đưa cho Triệu Tú Phương, lại nói, “Mẹ, dạo này buôn bán như thế nào?”

Nhận lấy cái muỗng trong tay Hà Mẫn, Triệu tú phương thở dài, nói: “Lô hàng này đã bán rất lâu rồi, trước đây Tinh Ngọc thường xuyên tới giúp đỡ mặc thử nhân tiện thu hút rất nhiều khách hàng, gần như đều được bán hết. Nhưng cũng không biết là có chuyện gì, mấy ngày nay con bé không có tới. Không có con bé làm chiêu bài sống, cũng không có nhiều người thử quần áo trong cửa hàng..”

Hà Mẫn ngẩn ra, Tô Tinh Ngọc sao?

Có một ngày, Tô Tinh Ngọc nghe nói ở chỗ cô ta có rất nhiều váy áo xinh đẹp mới cho nên đã chạy tới thử rất nhiều bộ, mỗi bộ quần áo mặc trên người Tinh Ngọc dường như là được thiết kế riêng cho cô, mặc như thế nào cũng đẹp.

Bởi vì lúc ấy Tinh Ngọc đã gây náo loạn có chút lớn, hơn nữa quần áo cô mặc trên người có hiệu quả rất tốt nên đã thu hút được rất nhiều khách hàng.

Hà Mẫn từ chuyện này nhìn thấy cơ hội kinh doanh, chờ mỗi lần trong cửa hàng nhập hàng mới, cô ta sẽ trở về tiểu khu nói cho Tinh Ngọc biết, cô ta biết dáng người của Tinh Ngọc tốt, mặc cái gì cũng đều đẹp, cô nhất định sẽ đến mặc thử.

Tuy rằng không phải bộ quần áo nào Tinh Ngọc cũng mua nhưng có thể thu hút khách hàng cho cô ta là được rồi.

Chờ ngày mai cô ta nhập hàng sẽ đi tìm Tinh Ngọc.

Nghĩ đến đây, Hà Mẫn cầm hộp cơm nhìn về phía Triệu Tú Phương nói: “Mẹ, có phải chúng ta nên nhập hàng thêm không? Con thấy quần áo trong cửa hàng vẫn còn thiếu.”

Triệu Tú Phương vừa ăn vừa nhìn quần áo trên giá, gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng là nên nhập hàng, Mẫn Mẫn a, ngày mai con đi một chuyến, mua nhiều quần áo xinh đẹp, những bộ quần áo quá đơn giản sẽ không có ai mua đâu.”

“Vâng.”

Hai người đang ăn cơm, trong tiệm đột nhiên có khách hàng tới, hai mẹ con lập tức đóng hộp cơm lại, đứng lên bắt đầu giới thiệu cho khách hàng.

10 giờ sáng hôm sau ở tiểu khu hạnh phúc.

Lưu Lị phơi quần áo, nhìn về phía Tinh Ngọc ở trong phòng.

Thấy con gái vẫn luôn làm đề thi, Lưu Lị đau lòng, đi qua nắm tay cô nói: “Ngọc nhi, cùng mẹ ra ngoài đi dạo đi, mỗi ngày đều ở trong phòng đọc sách, mắt sẽ đau đấy”

“Mẹ, không sao đâu, để con tính toán một lát..”

Tinh Ngọc cũng chưa ngẩng đầu, cô đang tính toán một đề bài toán học.

Lưu Lị rất vui vẻ, con gái say mê học tập, sau này gia đình họ sẽ có hy vọng. Bất quá bà vẫn đau lòng con gái.

“Ha ha, Ngọc nhi, hiếm khi hôm nay mẹ không có đi làm, cùng mẹ ra ngoài đi dạo đi.”

“Mẹ, mẹ kêu ba đi cùng đi.”

“Ba con đã sớm đi ra ngoài tìm chú Hướng của con rồi, mau, đi cùng mẹ.”

Trong tay Lưu Lị cầm một cái giỏ, không giải thích nhiều liền kéo Tinh Ngọc đi.

Tinh Ngọc bất đắc dĩ buông bút xuông, đi theo mẹ ra ngoài.

Trên đường người đến người đi, hai mẹ con tay khoác tay đi dạo xung quanh một chút, vẻ ngoài xinh đẹp của Tinh Ngọc hấp dẫn không ít người quay đầu lại nhìn.

Khi đi đến đầu phố, phía trước đột nhiên truyền đến âm thanh nói chuyện.

“Hừ, Hướng Vệ Đông, hiện tại cậu cũng giống như tôi không có công việc, cậu có cái gì mà đắc ý?!”

“Trương Vượng, chính cậu ngay cả công việc cũng không tìm được, không biết xấu hổ mà nói tôi! Tốt xấu gì tôi cũng tự dựa vào năng lực của mình tìm được công việc trong nhà máy! Tuy rằng công việc đã mất, tôi lại đi tìm là được!”

“Tối hôm trước, ba mẹ cậu mắng Tinh Ngọc cái gì, cậu cho rằng tôi không biết sao?! Cả nhà các người đều là kẻ dối trá!”

“Cậu!……”

“Ai nha, các người đừng cãi nhau! Cãi nhau làm cái gì! Kẻ tám lạng người nửa cân!”

“Hừ ~”

“Hừ!”