Chương 11: Mặt lạnh tâm nóng

“A? Sao lại là Giang Lăng Việt? Chẳng lẽ mấy ngày hôm trước là tôi nghe lầm? Tôi nhớ rõ lúc cô đâm tường tự sát kêu tên Sở Tử Hàng a.” Người phụ nữ nghi hoặc nhưng lời nói ra lại rất khó nghe.

Tinh Ngọc: “……” Thật là hết đường chối cãi.

Biểu tình trên mặt của Giang Lăng việt càng ngày càng xấu, người tiểu khu này đều biết, xem ra tin đồn là thật, Tô Tinh Ngọc thật sự thích Sở Tử Hàng!

“Thím Trương, nói chuyện chừa chút đức.” Tô Kiến Quân và Lưu Lị từ trên lầu xuống dưới.

Lưu Lị nổi giận đùng đùng nhìn về phía thím Trương nói “Đây là con trai lớn của Giang có hôn ước với Tinh Ngọc của chúng tôi, tháng sau bọn họ sẽ kết hôn.”

Tô Kiến Quân nhìn về phía Giang Lăng Việt, cười nói: “Tiểu Việt, là con đưa Tinh Ngọc về nhà sao? Ở lại ăn tối rồi hẳn đi.”

“Ai da, thì ra đấy chính là người có hôn ước với Tinh Ngọc nha, tôi còn tưởng là người tên Sở Tử Hàng chứ, Tinh Ngọc, sao lại chướng mắt người ta được chứ? Chậc chậc chậc.”

Thím Trương là một cái loa lớn, làm cho hàng xóm xung quanh đều đổ xô ra xem bát quái.

“Bà! Thím Trương, cơm có thể ăn bậy, lời nói cũng không thể nói bậy a! Tinh Ngọc nhà chúng tôi không có thích người khác, bà đừng có ở chỗ này thêm mắm thêm muối!” Tô Kiến Quân và Lưu Lị bị tức giận đến không nhẹ.

“Ha hả, tôi nói bậy? Ai không biết mấy hôm trước Tinh Ngọc nhà các người vì muốn hủy hôn mà đâm tường? Mọi người chúng tôi đều nghe thấy được!”

“Bà!……”

Mắt thấy Giang Lăng Việt muốn đi, Tinh Ngọc nắm chặt tay anh, nhìn về phía thím Trương và quần chúng nghe bát quái.

Mấy ngày hôm trước việc ‘ Tô Tinh Ngọc ’ đâm tường ầm ĩ đến toàn bộ người trong tiểu khu đều đã biết, cô thật đúng là không thể chống chế.

Nhưng hôm nay nếu không nói rõ ràng, không chỉ có gia đình cô không có mặt mũi, mà ngay cả Giang Lăng Việt cũng mất mặt.

Cô nhanh chóng sắp xếp lại sự việc, lớn tiếng nói: “Hôm nay mọi người đều ở đây, tôi liền nói một lần.”

“Tôi thừa nhận, trước đây tôi còn trẻ người không hiểu chuyện nhất thời bị che mắt.

Nhưng là hiện tại tôi mới bao lớn nha, người tên Sở Tử Hàng kia tôi cũng chưa gặp được mấy lần càng không nói được mấy câu, sao biết được có thích hay là không thích?

Trước đây tôi chưa từng gặp Giang Lăng Việt, anh ấy lại lớn hơn tôi 6 tuổi, tôi cho rằng anh ấy vùa già vừa xấu nên sợ hãi không muốn kết hôn với anh ấy, đây không phải cũng là chuyện bình thường sao?

Hơn nữa ba mẹ tôi lại đau lòng tôi, toi liền nghĩ ra một cách ngu xuẩn tới nháo bọn họ, nhưng tôi cũng không muốn tự sát nha, cũng chỉ làm bộ ầm ĩ một chút mà thôi, bằng không trên trán tôi đã sớm lưu lại sẹo rồi, đúng không?

Sau đó ba mẹ tôi liền đồng ý cho tôi từ hôn, nhưng tôi lại gặp được Giang Lăng Việt. Trải qua vài lần tiếp xúc, anh ấy đã cho tôi biết, anh ấy không chỉ có ngoại hình đẹp mà còn tốt bụng nữa.

Anh ấy là một người mặt lạnh tâm nóng, là một người đàn ông đáng tin cậy, cho nên tại sao tôi lại không muốn gả chứ?

Mọi người đều là hàng xóm ở đây, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, xin miệng mọi người tích chút đức, hà tất phải nói những lời khó nghe khó xử một cô gái nhỏ như tôi? Là bởi vì tôi xinh đẹp nhất sao?”

Ban đầu mọi người nghe những gì cô nói trước đó, cảm thấy rất có lý. Nhưng vừa nghe đến câu cuối cùng, mọi người đều cười thành tiếng, làm gì có ai tự khen mình xinh đẹp nhất, rõ ràng là tính tình trẻ con.

Giang Lăng Việt nghe cô nói, tuy rằng cũng không tin tưởng lắm nhưng cũng có thể tiếp thu. Hừ! Hy vọng cô thật sự là nghĩ như vậy.

“A, nói là nói như thế, ai biết cô có phải là ăn trong chén, nhìn trong nồi hay không?” thím Trương âm dương quái khí nói.

“Này thím Trương, thôi bỏ đi.”

“Thím Trương, không nên nói như vậy chứ?”

“Đúng vậy, thím Trương, Tinh Ngọc là chúng ta nhìn từ nhỏ đến lớn, con bé không phải người như vậy.”

“Đúng vậy, con bé chính là bị Kiến Quân và Lưu Lị sủng đến có chút tùy hứng, nhưng đứa nhỏ này là người tốt.”

“Tinh Ngọc chơi chung với Tú nhi nhà chúng tôi, là một một đứa trẻ thành thật.”

“……”

Thấy mọi người sôi nổi vì mình mà nói chuyện, Tinh Ngọc thầm nghĩ may mắn thời đại này vẫn còn rất nhiều người tốt.

Nhìn thấy con gái bảo bối nhà mình bị nói xấu như vậy, Lưu Lị tức giận đi lên trước lý luận: “Lý Mai, còn không phải là bởi vì lão Tô nhà chúng tôi ở trong nhà máy được chọn làm chủ quản, còn lão Trương nhà các người lại không được chọn, cho nên bà mới oán hận khó xử chúng tôi đúng không?

Nhưng Ngọc nhi của chúng tôi chỉ là một đứa trẻ, sao bà lại khó xử một đứa trẻ như vậy, lương tâm đều bị chó ăn rồi sao?”

“A, còn nhỏ, nó cũng sắp kết hôn rồi đấy? Còn đứa trẻ, phi!” Thím Trương cũng chính là Lý Mai hướng trên mặt đất phun ra một ngụm nước miếng, không chịu buông tha.

Tô Kiến Quân cũng rất tức giận, nhưng ông một người thành thật, chưa từng mắng ai nhiều, giờ phút này cũng chỉ tức giận phun ra mấy chữ: “Này thím Trương, đừng có mà quá đáng?!”

“Tôi nói chính là sự thật a, Tinh Ngọc còn không phải là vì người đàn ông khác mà đâm tường tự sát sao?” Lý Mai vẻ mặt khinh thường nói.

Tinh Mgọc lần đầu tiên gặp được người không nói lý như thế, thật sự là không thể nhịn được nữa.

Kéo Lưu Lị và Tô Kiến Quân đang tức giận ra phía sau, cô nói: “Thím Trương, thím cũng lớn tuổi rồi, ăn muối so với tôi đi đường còn nhiều hơn, nhưng lời nói ra lại khắc nghiệt như vậy, trên người thím đang mặc giáp kim cương à, không sợ đắc tội nhiều người như vậy ra ngoài sẽ không thuận lợi sao?”

“Phi, con tiện nhân này! Nguyền rủa tao à!” Lý Mai chửi ầm lên, tức giận đến mức xông lên muốn đánh vào mặt Tinh Ngọc.

Tô Kiến Quân và Lưu Lị kinh ngạc hét lên.

Giang Lăng Việt tuy rằng không nói chuyện, nhưng thời khắc chú ý, làm sao có thể để cho bà ta thành công.

Chỉ thấy anh kéo Tinh Ngọc về Phía sau, một tay bắt lấy cổ tay của Lý Mai, âm trầm nói: “Bà muốn làm cái gì?!”

Cổ tay của Lý Mai bị nắm chặt không thể động đậy, vừa tức vừa gấp, quay đầu ồn ào khắp nơi: “Đánh người! Các người mau đến xem a! Tô gia bọn họ đánh người!”

“Lý Mai! Ác nhân cáo trạng trước sao!” Lưu Lị và Tô Kiến Quân tức giận đến không được, người đàn bà này luôn nhắm vào nhà nọn họ, còn muốn làm tổn thương con gái bảo bối của họ! Thật đáng giận!

“Thím Trương, chúng tôi đều thấy, là bà động thủ trước.”

“Đúng vậy, thím Trương, chúng tôi đều thấy, là bà muốn đánh Tinh Ngọc trước!”

“Người ta bị đánh đều muốn tự vệ a.”

“Đúng vậy.”

“Ai, đều là hàng xóm với nhau, sao lại ầm ĩ thành như vậy?”

“Nghe nói cách đây không lâu, Trương Quang Bình muốn tìm việc cho con trai họ Trương Vượng, hy vọng sau khi trở thành chủ quản sẽ dễ dàng đưa người vào nhà máy, kết quả là không được làm chủ quản, lại quay sang oán giận gia đình Tô Kiến Quân.”

“A, thì ra là như vậy, trách không được nói chuyện lại cay nghiệt như vậy.”

Mọi người sôi nổi nghị luận, thanh âm kia thật sự không nhỏ, mấy người Tinh Ngọc đều nghe thấy được.

Tô Kiến Quân tức giận đến mặt đỏ lên, chỉ vào Lý Mai phẫn nộ nói: “Được lắm! Thì ra các người làm việc tư thiên vị không thành, trong lòng oán hận tôi! Nhưng lại trút giận lên đầu con gái tôi thì tính là bản lĩnh gì?!”

“Phi, tôi nói đều là sự thật, Tô Tinh Ngọc chính là tiện nhân !” Lý Mai lại phun nước miếng, bộ dáng một người đàn bà đanh đá.

Giang Lăng Việt không thích bà ta nói Tinh Ngọc như thế, liền vặn cổ tay của bà ta, không vui nói: “Nếu bà còn tiếp tục mắng nữa, tin hay không tôi sẽ đánh gãy răng bà?!”

Lý Mai đau đến mặt vặn vẹo, phát ra tiếng tru như gϊếŧ heo: “A! Gϊếŧ người! Gϊếŧ người! Gia đình Tô Kiến Quân gϊếŧ người!”