Chương 12: Ai nói tôi không có công việc

Tiếng hét của Lý Mai làm Tinh Ngọc sợ ngây người.

Cảm giác như đang xem một vở kịch vậy, bà ta có cảm thấy xấu hổ khi hét lên như vậy không?

“Đừng gào!” Tô Kiến Quân nhìn Lý Mai rống lên một tiếng.

Lý Mai đầu tiên là hoảng sợ, tiếp theo là trừng mắt, chỉ vào Giang Lăng Việt và Tô Kiến Quân không quan tâm la lối khóc lóc nói: “Các người là tên khốn kiếp, mấy người đàn ông khi dễ một mình tôi, tán tận lương tâm!”

Giang Lăng Việt nhíu mày buông lỏng tay ra, người đàn bà này sao lại ngang ngược vô lý như vậy?

Thấy được tự do, Lý Mai lại tiếp tục mắng mỏ, những người hàng xóm khác nhìn bà ta như đang xem một vở hài kịch, có một số người còn thậm chí bắt đầu cắn hạt dưa.

Tô Kiến Quân rất tức giận, hướng về phía lầu đối diện hô: “Trương Quang Bình! Vợ của ông ở đây gây chuyện thị phi, ông định trốn tránh làm một con rùa đen rụt đầu sao?!”

Ở lầu 3 đối diện, hai cha con ngồi ở trên ghế, một người hút thuốc, một người uống rượu, đều làm bộ không nghe thấy tiếng la của Tô Kiến Quân.

Lý Mai càng mắng càng hăng hái, Tinh Ngọc cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu hô: “Chú Trương, thím Trương ở dưới đây mắng lớn tiếng như vậy, chú cũng không nghe thấy sao? Chẳng lẽ là tai điếc?!

Nếu là như thế, chú không được chọn làm chủ quản, không phải là chuyện đương nhiên sao?! Ngay cả vợ mình còn không quản được, thì làm sao xưởng trưởng có thể tin tưởng để chú quản lý nhân viên được chứ?!”

“Còn có thím Trương, đang êm đẹp, thím không màng đến hình tượng của mình ở đây khi dễ một cô gái nhỏ, nếu truyền ra ngoài, người khác không nói thím làm khó dễ một tiểu bối sao?

Thím luôn là một một dáng hung ác khắc nghiệt, không phải là đang làm cho chú Trương và Trương Vượng thấy xấu hổ sao? Đến lúc đó còn có con gái nhà ai dám gả đến Trương gia các người? Làm gì có cha mẹ nào tin tưởng giao con gái cho thím?

Tôi thấy, thím chính là khokng muốn con trai mình cưới vợ mới đúng!”

Tinh Ngọc vừa nói xong, quần chúng vây xem nghe được cười ha ha, Lý Mai lại tức giận chửi ầm lên.

Đối diện lầu 3 trong phòng khách nhỏ, Trương Vượng cuối cũng ngồi không yên, nghẹn đỏ mặt, nặng nề nhìn về phía Trương Quang Bình đang ngồi hút thuốc la lên: “Ba, ba mau quản mẹ đi! Đừng để cho mẹ tiếp tục mắng nữa!”

Trương Quang Bình giống như không nghe thấy, tiếp tục hút thuốc.

Ở dưới lầu, Lý Mai vẫn còn đang mắng chửi, tới tới lui lui vẫn là mấy câu: “Tô gia các người chính là……”

Giang Lăng Việt nghe đến bực bội, quát: “Câm miệng! Bà đây là đang phỉ báng, đã cấu thành tội phỉ báng, nếu bà nói thêm một câu nữa, tôi sẽ kéo bà đến cục cảnh sát!”

Một tiếng quát chói tai đánh gãy tiếng chửi đổng của người đàn bà đanh đá Lý Mai, nghe đến cục cảnh sát, bà ta có chút hoảng hốt mà nhìn về phía Giang Lăng Việt, ngoài mạnh trong yếu nói: “Cậu nói hươu nói vượn! Cậu có……”

“Lý Mai!” Trương Quang Bình không biết từ lúc nào đã xuống lầu.

Lý Mai thấy chồng mình đã đi xuống, rất có tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía mấy người Tô Kiến Quân.

“Ha hả, sao mọi người đều tập trung ở đây vậy?” Trương Quang Bình ôn hòa cười nói.

Tô Kiến Quân hừ lạnh một tiếng, nói: “Trương Quang Bình, ông đừng có giả bộ hồ đồ nữa?! Vợ của ông ở đây chửi bới lâu như vậy, ông không nghe thấy sao?”

Người vây xem vẫn còn chưa đi, giờ phút này phát ra tiếng cười nhạo.

“Ông……”

Lý Mai đang muốn mắng ra tiếng, Trương Quang Bình kéo bà ta sang một bên, mỉm cười nói: “Hôm nay đi làm mệt quá, về nhà liền ngủ một giấc.”

“Lão Trương, ông sợ cái gì? Nhà chúng ta có Vượng nhi đứa con trai này, Tô gia bọn họ chỉ có một đứa con gái, chúng ta sợ cái gì?” Lý Mai khinh thường ra tiếng.

Trương Quang Bình cả kinh bịt kín miệng Lý Mai, cả giận nói: “Nói bậy cái gì thế?! Câm miệng!”

Tô Kiến Quân tức giận đến ngực phập phồng, chỉ vào Trương Quang Bình gầm lên: “Trương Quang Bình! Được lắm! Thì ra các người đều nghĩ như thế! Ông khi dễ tôi không có con trai sao? Tôi nói cho ông biết, Tô Kiến Quan tôi không sợ trời không sợ đất, nếu có người muốn khi dễ nhà chúng tôi, tôi sẽ không để yên cho họ!"

Lưu Lị cũng tức giận, trách không được ngày thường Lý Mai luôn vênh váo tự đắc như vậy, thì ra là khi dễ bà không có con trai, thật là đáng giận!

“Ba vợ, con vẫn còn ở đây mà, sao ba lại không có con trai được.” Giang Lăng Việt đột nhiên lên tiếng nói.

Tinh Ngọc ngơ ngẩn nhìn anh, người đàn ông này quả nhiên là không có chọn sai, vào những lúc quan trọng anh luôn giúp đỡ gia đình cô rất nhiều.

“Ha ha, tôi suýt quên, mùng 6 tháng sau Ngọc nhi của chúng ta sẽ kết hôn với tiểu Việt, đó không phải như có một người con trai sao.”

Tô Kiến Quân bị kêu một tiếng ba vợ cảm thấy rất thoải mái, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía Trương Quang Bình lại nói: “Trương Quang Bình, không có con trai thì như thế nào? Tôi có con gái con rể hiếu kính tôi, hừ!”

“Phi, nghe nói con trai lớn Giang gia là một tên côn đồ chơi bời lêu lổng, cậu ta thậm chí còn không có một công việc đàng hoàng, ông có cái gì mà đắc ý!” Lý Mai lại lộ ra vẻ mặt bắt nạt kẻ yếu, khinh miệt mà nhìn Giang Lăng Việt.

Trương Quang Bình cúi đầu, che giấu sự khinh thường trong đáy mắt.

“Bà!……” Tô Kiến Quân tuy rất tức giận, nhưng lại không thể phản bác, ông cũng nghe nói Giang Lăng việt không có công việc.

“Các người đều đang bắt nạt người!” Lưu Lị run run ngón tay chỉ vào Lý mai, giận không thể át, Tinh Ngọc vội vàng tiến lên đỡ lấy bà, nhỏ giọng an ủi.

“Thím Trương, ba của người ta chính là xưởng trưởng đó.”

“Đúng vậy a, sắp xếp công việc cũng là việc dễ dàng.”

“Người ta có tự tin không làm việc, đâu giống chúng ta? Muốn tìm một công việc cũng không dễ.”

“Đúng vậy.”

“……”

Lúc mọi người ở đây đang sôi nổi nghị luận, Giang Lăng Việt đứng dậy, cười lạnh nói: “Ai nói với các người là tôi không có công việc?”

“A! Chuyện này đều truyền khắp nới, còn cần phải nói sao?” Lý Mai cười nhạo nói.

Tinh Ngọc nhìn bà ta không vừa mắt, ỷ vào có con trai liền cho rằng nửa đời sau có thể trông cậy vào, thật là ngu muốn chết, không thấy con trai bà ta lâu như vậy rồi còn không xuống nói giúp bà ta hai câu sao?

“Các người đều cho rằng là như thế?” Giang Lăng Việt nhìn quần chúng xung quanh hỏi.

Mọi người đều im lặng, hiển nhiên là như thế.

Giang Lăng Việt khẽ cười một tiếng, nói: “Tôi 16 tuổi liền làm gia sư dạy kèm kiếm được khoản tiền đầu tiên, trong một năm tôi tích góp được 1000 đồng, 17 tuổi tôi dựa vào số tiền này một đến nơi khác nhập hàng, từ đây bắt đầu gây dựng sự nghiệp.

Quần áo các người mặc, đồ điện ở trong nhà hơn phân nửa đều là từ cửa hàng của tôi bán sỉ ra, còn có sản phẩm điện tử của các người cũng đến từ cửa hàng của tôi.”

“Có lẽ các người sẽ nói, nói miệng ai mà không nói được? Khoác lác ai mà không làm được?

Vậy các người cứ đến các cửa hàng bán sỉ Việt Lăng ở các khu vực khác nhau và hỏi xem ông chủ của bọn họ là ai.”

Tinh Ngọc nghiêm túc nghe anh nói, không khỏi ngưỡng mộ sự can đảm và quyết đoán của anh, 17 tuổi đã nghĩ đến việc đi nơi khác nhập hàng bắt đầu gây dựng sự nghiệp, đầu óc của người này thật là không giống người thường.

Lúc ấy, anh hẳn là còn đang học cao trung? Thật là lợi hại!

Giang Lăng Việt nói xong, mọi người đều sợ ngây người.

Cửa hàng bán sỉ Việt Lăng nổi tiếng toàn bộ thành phố của họ, bình thường bọn họ dạo phố đều sẽ đi qua, không thể không biết!

Cửa hàng bán sỉ Việt Lăng này cư nhiên lại do đứa con trai lớn của Giang gia mở, một người được cho là tên lưu manh du thủ du thực!

Trương Quang Bình và Lý Mai cũng bị kinh sợ, Giang Lăng Việt thế nhưng lại là một ông chủ lớn! Bọn họ đã đắc tội với ông chủ lớn!

Trương Quang Bình hối hận không ngừng, sớm biết vậy ông ta sẽ không cho Lý Mai mắng chửi lâu như vậy rồi!