Diệp Lai cùng Trần Hòa Nhan là bạn cùng lớp thời cao trung, nhưng thành tích của cô ấy không tốt bằng Trần Hòa Nhan, rồi lúc thi lên đại học, cô ấy từ chối ba mình muốn đưa xuất ngoại, từng bước bước chân vào đại học, tiếp tục chơi với Trần Hòa Nhan.
Nhưng bất đồng chính là Trần Hòa Nhan sau khi tốt nghiệp liền cùng Tần Tuyển kết hôn, gả vào hào môn bắt đầu sống trong nhung lụa, trở thành thiếu phu nhân giàu có được chồng nuông chiều, ngược lại với Trần Hòa Nhan, thiên kim nước chanh Diệp Lai không chịu đi đến công ty nhà mình làm, mà bắt đầu lăn lộn gây dựng sự nghiệp, thành lập một phòng làm việc về thiết kế sáng tạo.
Ba cô ấy chỉ có một đứa con gái là Diệp Lai, ông ấy luôn muốn con gái mình sẽ tiếp quản công ty của mình trong tương lai cho nên rất phản đối việc Diệp Lai ở bên ngoài làm những công việc mà ông cho rằng như chơi đồ hàng trong mắt tiểu hài tử, vì bị ba từ chối cung cấp tài chính, Diệp Lai cũng không có khoản tiết kiệm gì, cuối cùng vẫn là thiếu phu nhân hào môn Trần Hòa Nhan đầu tư cho cô ấy gây dựng sự nghiệp và trở thành đại cổ đông, mặc dù không có bao nhiêu nhưng mỗi năm Diệp Lai đều chia hoa hồng cho Trần Hòa Nhan.
Ở trong cuốn sách, Diệp Lai cũng là người duy nhất không xa lánh Trần Hòa Nhan sau khi cô rơi xuống vực thẳm, trong sách cũng bởi Tần gia can thiệp nên Trần Hòa Nhan không tìm được việc làm nên Diệp Lai đề xuất cô tới phòng làm việc làm, chính vì lòng tràn đầy oán hận nên Tần gia cật lực tạp áp lực với ba Diệp, ba Diệp không đành lòng nên chỉ có thể ép Diệp Lai ra nước ngoài.
Diệp Lai phản kháng không được, sau khi bị đưa ra nước ngoài, cô có trộm trở về một lần đưa hết số tiền tiết kiệm được cho Trần Hòa Nhan, đáng tiếc lúc đó Trần Hòa Nhan chính là cái hố sâu không đáy, sau này Trần Hòa Nhan lẻn vào nghĩa trang nhìn ngôi mộ Tần Tuyển được chính là nhờ số tiền còn sót lại là Diệp Lai đã cho…
Trần Hòa Nhan không bao giờ quên khuê mật đối tốt với cô cả hai đời này, ngoài Tần tuyển cùng người nhà chính mình, còn duy nhất một người khiến cô để tâm tới.
Mà lúc này Diệp Lai đang ra sức ăn những đồ ăn vặt mà Tần Tuyển không cho cô ăn, có điện thoại gọi tới, Diệp Lai liền bắt máy, giọng cô ấy vang lên trong phòng khách, “…Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Tôi mỗi năm đều bỏ ra một vạn tám kêu anh đi làm, không phải để mỗi ngày anh gọi cho tôi tới hỏi làm sao bây giờ!”
“Cái gì, làm mất bản thảo?”
“Đó là vấn đề của anh, tôi không nghe anh giải thích, tóm lại, thứ tư tuần sau là hạn chót, bản thảo kế hoạch thiết kế hoặc đơn từ chức của anh…”
Trần Hòa Nhan một bên nghe Diệp Lai mười phần tức giận mà hét vào điện thoại, một cái miệng nhỏ nhắn cắn quả táo, lại chậm rãi rũ mí mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Chờ đến khi Diệp Lai cúp điện thoại, Diệp Lai phát hiện bạn mình đang ngẩn người, quả dâu tây trong tay bị bóp nát, vì vậy cô vỗ bả vai cô ấy, “Có việc gì sao?”
Trần Hòa Nhan hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Diệp Lai, do dự một chút sau đó nói nhỏ: “Diệp Lai, cậu nói xem…cậu thấy thế nào nếu tớ ra ngoài tìm việc?”
Diệp Lai nghe xong ngẩn người, “Hửm? Sao đột nhiên nghĩ tới muốn tìm việc? Có chuyện gì sao? Cậu cùng đại thiếu gia cãi nhau?”
Trần Hòa Nhan lắc đầu, “Không có, chỉ là… tớ đột nhiên cảm thấy mấy năm nay mình thật sự rất vô dụng, mọi người lớn bé đều có sự nghiệp của riêng mình, còn tớ, nếu Tần Tuyển rời bỏ tớ thì tớ thực sự chẳng còn gì, cũng không làm nên trò trống gì.”
“Đừng nói nhảm!” Diệp Lai cảm thấy Trần Hòa Nhan tâm tình không tốt, cũng không hề nói giỡn, nhưng cô nhịn không được cười ngồi xuống, “Cái gì làm nên trò trống gì, không công việc liền không cần làm, cũng không phải Tần Tuyển không nuôi nổi cậu, cậu chính là cái đầu nhỏ hỏng rồi…đừng suy nghĩ lung tung, có biết bao nhiều người hâm mộ cậu có một lão công như vậy chứ, một tật xấu cũng không có, một lòng chỉ hướng về cậu, cậu không biết trong thời gian cậu hôn mê Tần Tuyển thiếu chút nữa phát điên rồi, đúng là một người đàn ông tốt!”
Trần Hòa Nhan im lặng.
Cô biết Tần Tuyển rất tốt, nhưng chính vì Tần Tuyển bao bọc cô quá tốt, bảo vệ cô kĩ lưỡng đến mức anh coi đó là chuyện đương nhiên, đến nỗi một ngày cô mất đi Tần Tuyển thì lúc đó cũng mất đi tất cả, đến lúc đó ngay cả sự sinh tồn cơ bản nhất cũng là một vấn đề.
Ký ức trong sách chính là sau khi Tần Tuyển chết, cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần, cô chưa bao giờ có thể tìm được công việc tốt, cũng không thể kiếm được nhiều tiền, ngoại trừ việc Tần gia ở giữa làm khó dễ thì chính cô cũng không biết cố gắng, dù nắm trong tay bằng A to đùng của đại học, học ngành tài chính nhưng cô chưa có kinh nghiệm làm việc sau khi ra trường nên không một công ty nào muốn nhận cô, thậm chí kinh nghiệm phỏng vấn cũng không có…
Trần Hòa Nhan nghĩ, nếu cô có đủ kĩ năng để kiếm sống và có một công việc ổn định thì khả năng ở thời điểm đó cái kết của cô cũng không quá bi thảm, cũng không đẩy cô vào ngõ cụt…