Chương 29

Minh Hà vui vẻ rung đùi đắc ý.

Tiêu Dụ kéo Minh Hà tiếp tục đếm tiền, trừ đi chi phí bọn họ đã dùng để mua vải dệt, may vá, bột mì, muối vân vân mấy ngày nay, hiện tại trong tay bọn họ vậy mà còn hẳn một lượng một quan mười lăm văn bạc.

Tuy rằng không nhiều lắm nhưng bây giờ bọn họ đã có cái để buôn bán, kiếm tiền thêm mười ngày nữa là có thể kiếm được xấp xỉ hai lượng bạc, như vậy cậu sẽ có tổng cộng là ba lượng một quan bạc.Bọn họ có thể mua vải dệt loại rẻ, sợi bông, có thể chống chọi với không khí lạnh đầu tiên của thôn Cẩm Tú, lại tiếp tục bán thêm một khoảng thời gian nữa, bọn họ sẽ mua ít vải dệt và sợi bông làm áo bông, vậy là có thể sống sót qua mùa đông năm nay rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Dụ lập tức tràn đầy tinh thần hăng hái.

Sáng sớm ngày tiếp theo, bọn họ hấp bảy mươi cái bánh bao, vừa đến bến tàu nhỏ đã lại bán hết, tiếp theo bọn họ hấp tám mươi cái, chín mươi cái, một trăm, liên tục nhiều ngày đều là một trăm bánh bao, là tiểu thương buôn bán tốt nhất trên bến tàu nhỏ, rất nhiều tiểu thương khác ngưỡng mộ không thôi.

Lưu nãi nãi bán trứng gà cũng quen biết Tiêu Dụ và Minh Hà, vào thời điểm Tiêu Dụ và Minh Hà chuẩn bị dọn quán, bà cụ gọi một tiếng: "Tiêu Dụ à."

"Ấy, Lưu thẩm đấy ạ." Tiêu Dụ đi đến trước mặt Lưu nãi nãi.

"Tiêu Dụ à, cảm ơn cháu."

"Người cảm ơn cháu làm gì ạ?" Tiêu Dụ không hiểu.

"Bánh bao của cháu thu hút rất nhiều người đi đường đến đây, trứng gà của ta cũng nhờ đó mà bán được nhiều hơn." Trước kia, một ngày Lưu nãi nãi bán được bốn, năm quả trứng gà đã là không tệ rồi, nhưng từ sau khi Tiêu Dụ đến đây, mỗi ngày bà cụ bán được ít nhất mười quá, có một lần còn bán được tận hai mươi quả.

"Đó là do trứng gà của người vừa to vừa ngon thôi ạ." Tiêu Dụ nói.

Lưu nãi nãi cười nói: "Vẫn là cháu biết ăn nói."

Tiêu Dụ cũng cười.

"Tiêu Dụ à." Lưu nãi nãi lại hạ giọng gọi một câu.

Tiêu Dụ cảm giác bà ấy có lời muốn nói với mình bèn nhích tới gần phía Lưu nãi nãi một chút.

Lưu nãi nãi nói: "Bánh bao của cháu lần nào cũng bán hết sạch, những người khác không bán được hàng, trong lòng sẽ ghen tị, cẩn thận có người giở trò xấu."

"Được, cháu sẽ chú ý, cảm ơn người."

"Đừng khách sáo, đúng rồi, mấy ngày trước cháu nói rằng rau cải trong nhà đều hái hết rồi đúng không, vậy cháu phải làm nhân bánh bao như thế nào?" Lưu nãi nãi thấy thúc cháu hai người Tiêu Dụ và Minh Hà ngoại hình đẹp mắt lại lễ phép, vậy nên vô cùng quan tâm.

Tiêu Dụ cũng không giấu diếm gì, nói: "Cháu lên trên trấn mua, sau này làm hai loại nhân bánh bao là nhân củ cải trắng và nhân rau cải."

"Củ cải trắng cũng có thể làm bánh bao sao."

"Có thể ạ, ngày mai cháu mang cho bà nếm thử."

Lưu nãi nãi còn chưa kịp trả lời thì chợt nghe thấy một giọng nói mềm như sữa: "Ba văn tiền!"

Bà cụ cười ha ha mắng yêu một câu: "Nhóc quỷ keo kiệt!"

Minh Hà biết Lưu nãi nãi đang trêu chọc mình, cậu bé có chút xấu hổ nằm úp sấp trên đùi Tiêu Dụ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vùi vào trong quần áo của Tiêu Dụ.