Chương 30

Tiêu Dụ cười cười, lại nói thêm đôi câu với Lưu nãi nãi, sau đó dẫn theo Minh Hà vào trấn Thanh Thạch, vốn nghĩ mười ngày sau sẽ tích góp được hơn ba lượng một quan bạc, nhưng ngoài ý muốn lại tích góp được hẳn năm lượng, đúng lúc cậu có thể mua vải dệt, sợi bông về làm chăn, lại mua thêm một ít rau cải, cà rốt và củ cải trắng, thoáng chốc đã xếp đầy trong giỏ trúc.

"Tiểu thúc thúc, con cũng xách, con cũng xách giỏ trúc." Minh Hà sợ tiểu thúc thúc mệt.

Tiêu Dụ và Minh Hà đã được ăn uống no nê suốt mấy ngày liền, thể lực càng ngày càng tốt, xách một cái giỏ trúc không phải là vấn đề gì lớn, nhưng cậu không thể để cho Minh Hà đi tay không, muốn cho đứa trẻ này hiểu được phải nỗ lực mới có thể nhận được đền đáp, vì thế bèn lấy một cây củ cải trắng vừa to vừa tươi ngon mọng nước ra đưa cho Minh Hà: "Ôm đi."

Minh Hà vui vẻ ôm củ cải.

Cậu cháu hai người rời khỏi trấn Thanh Thạch.

Minh Hà bắt đầu ngâm nga đọc thuộc lòng: "Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn trích hòa hạ thổ. Thùy tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ."

"Ừm, thuộc tốt lắm." Sau khi phát hiện đầu óc của Minh Hà cực kì thông minh, Tiêu Dụ chẳng những dạy Minh Hà học toán mà còn dạy Minh Hà học thuộc một vài bài thơ hay, cậu làm vậy chính là vì hy vọng Minh Hà lớn lên có thể làm một người tốt.

Minh Hà còn biết cả ý nghĩa của bài thơ: "Ý nghĩa của bài thơ này là phải biết quý trọng lương thực, không thể lãng phí."

"Đúng rồi, nói đúng lắm, Minh Hà nhà ta thật là thông minh."

Minh Hà vui vẻ ôm chặt cây củ cải trắng to mập, tiếp tục đọc thuộc thơ.

"Ái chà, mua nhiều đồ thật đấy nhỉ." Phía trước bỗng nhiên vang lên một giọng nói.

Tiêu Dụ và Minh Hà đồng thời ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi vợ chồng Dương Cửu bán bánh bao ở bến tàu nhỏ đang đứng đằng trước, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía bên này, ánh mắt cực kì không có thiện ý.

Trẻ con có thể cảm nhận được tâm tình của người lớn rõ ràng nhất, Minh Hà lại càng là như vậy, cậu bé chạy bịch bịch lên đứng chắn trước mặt Tiêu Dụ, hai tay nhỏ xíu cầm cây củ cải trắng giống như đang cầm một thanh Đồ Long đao, nhắm chuẩn về phía vợ chồng Dương Cửu, hung dữ hùng hổ nói: "Không được bắt nạt tiểu thúc thúc của ta!"

"Không bắt nạt, tại sao lại phải bắt nạt chứ?" Dương Cửu không nóng không lạnh mỉm cười với Minh Hà, sau đó nhìn về phía Tiêu Dụ, nói: "Chúng ta chỉ muốn thương lượng với cậu ấy một chuyện mà thôi."

"Một chuyện gì?" Tiêu Dụ hỏi.

"Người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, Tiêu tiểu tử, sau này ấy, ngươi không được đến bến tàu nhỏ này bán bánh bao nữa." Dương Cửu thẳng thắn nói.

Người vợ Ngô thị của Dương Cửu cũng gật đầu phụ họa.

Cái này mà gọi là thương lượng?

Đây rõ ràng là đang ra lệnh!

Khi bà cụ Lưu mở lời nhắc nhở Tiêu Dụ phải cẩn thận người cùng ngành, cậu cũng đã đoán ra được người cùng ngành này là vợ chồng Dương Cửu, cũng biết hai người kia chia nhau bán bánh bao ở bến tàu nhỏ và trên thị trấn, công việc làm ăn xem như không tệ.

Chẳng qua từ sau khi cậu xuất hiện, việc buôn bán của bọn họ bên phía bến tàu nhỏ này lại không tốt lắm, cậu từng nhận được ánh mắt căm phẫn của hai người bọn họ không chỉ một lần, bây giờ lại lọt vào vòng vây của bọn họ, cậu không tỏ ra kinh ngạc hay kích động mà đi lên phía trước một bước, che chắn cho Minh Hà ở phía sau.