Chương 25

"Vậy đi, buổi sáng ngày mai chúng ta lại đến mua bánh." Bàn lão gia nói.

Lần này tiểu tư không phản đối nữa, gật đầu phụ họa: "Ừm."

Nha hoàn mong chờ nhìn Tiêu Dụ: "Ngày mai ngươi nhất định phải tới đó."

Những người đi đường khác cũng phụ họa theo.

"Được, nhất định ta sẽ đến." Tiêu Dụ nói.

Đám người Bàn lão gia nhận được câu trả lời vừa lòng nên sôi nổi rời đi.

Bến tàu nhỏ tạm thời trở nên trống trải.

Minh Hà kinh ngạc nói: "Tiểu thúc thúc, bánh bao cũng bán hết sạch rồi!"

"Đúng vậy!"

"Kiếm được rất nhiều bạc nữa."

Tiêu Dụ vỗ vỗ túi áo, tiếng tiền đồng vang lên lách cách.

"Oa, nhiều quá đi, chúng ta phát tài rồi!" Minh Hà còn nhỏ, vẫn chưa có khái niệm với tiền bạc, cảm thấy nhiều thì đó chính là nhiều, chính là phát tài.

Không đến mức phát tài.

Nhưng trong lòng Tiêu Dụ thầm tính toán sổ sách, hai mươi chín cái bánh bao, bán hết sạch toàn bộ, tổng cộng tám mươi bảy văn, trừ đi những chi phí thì lợi nhuận cũng được đâu đó khoảng năm mươi văn, mà khi nguyên chủ làm người phục vụ ở tửu lâu Vọng Nguyệt một ngày mới được ba mươi văn, vậy nên cậu làm như này coi như làm được nhiều tiền hơn lúc trước.

Mà quan trọng nhất là việc buôn bán này có triển vọng, còn có thể chăm sóc cho Minh Hà, cậu cười nói: "Chúng ta tiếp tục cố gắng, về sau sẽ phát tài thôi."

"Vậy chúng ta mau chóng về nhà rồi gói thêm bánh bao để bán đi."

Tiêu Dụ nói: "Chúng ta đi mua chút đồ làm bánh trước đã."

"Mua cái gì ạ?"

"Bột mì không đủ, chúng ta mua thêm chút bột mì, mua thêm chút nấm hương khô, cà rốt."

"Đi, mua thôi!" Minh Hà quyết đoán nói.

Cậu cháu hai người buôn bán kiếm được tiền lời, có động lực, đi trên đường cũng có tinh thần hơn hẳn, bọn họ cùng nhau vào trấn Thanh Thạch, mua bột mì các thứ vân vân, trong túi áo của Tiêu Dụ vẫn còn một ít tiền, cậu muốn mua cho Minh Hà một xâu hồ lô ngào đường.

"Tiếng của tiền cũng nhỏ đi rồi, con không mua đâu." Minh Hà tưởng rằng chỗ tiền đó là rất nhiều, kết quả là vừa mua mấy thứ đồ cần thiết mà đã ít đi rất nhiều, tiểu thúc thúc vỗ túi áo lần nữa, âm thanh cũng không còn vang như trước.

Tiêu Dụ bị cách nói kiểu này của Minh Hà chọc cười, nói: "Được, vậy đợi âm thanh của món tiền nhỏ vang hơn một chút rồi chúng ta lại mua hồ lô ngào đường nhé."

"Vâng ạ." Minh Hà gật đầu.

Thúc cháu hai người trong lòng vui vẻ đi về phía thôn Cẩm Tú, có lẽ là vì hai ngày nay hai người đều được ăn cơm no nên trên đường trở về, bọn họ chỉ nghỉ chân ba lượt là về đến nhà.

Buổi trưa, bọn họ lấy chỗ gà nướng hạt dẻ và bánh gạo còn lại ăn sạch, buổi tối sẽ không có cơm thừa, Tiêu Dụ có ý muốn cho bản thân và Minh Hà thêm chút thịt, vậy nên đã lấy một ít bột mì ra làm mỳ thịt heo vụn và rau cải.

Có rau, có thịt, có nước canh, lại có tay nghề nấu nướng của Tiêu Dụ đảm bảo, Minh Hà ăn hết một bát vẫn còn muốn ăn thêm.

"Buổi tối không thể ăn nhiều như vậy, dễ bị khó tiêu, sẽ sinh bệnh." Điều kiện chữa bệnh của thời đại này không tốt, một căn bệnh nho nhỏ thôi cũng có thể dễ dàng bỏ mạng.

Minh Hà lập tức không ăn nữa.

Tiêu Dụ vẫn sợ cậu bé khó tiêu, kéo cậu bé đi lại vài vòng trong sân, đi tới đi lui đến khi gió lạnh thổi đến, xem ra nhiệt độ sắp giảm, cậu phải mau chóng kiếm tiền mua vải dệt, mua chăn bông, bằng không bọn họ không thể vượt qua mùa đông, vì thế bèn quyết định ngày mai làm năm mươi cái bánh bao.