Chương 5

Thật phiền toái!

Anh ở trong lòng mắng một tiếng, sải bước lên xe máy, nhanh như chớp vọt tới bệnh viện.

Hiện tại đang là giữa trưa, ở bệnh viện có không ít người nhìn thấy ngoại hình hung hãn của anh, đều sợ tới mức phải đi đường vòng.

Tạ Ứng đã quen với hình ảnh này, trực tiếp đi đến khu làm việc của hộ sĩ.

“Ba ngày trước tôi đưa một đứa bé tới, mấy người vừa mới gọi tôi tới vậy người đâu?

Hộ sĩ đối với anh có ấn tướng sâu sắc, bị khí thế cộng thêm bộ dáng hung hãn kia dọa đến mức co rụt lại, nhỏ giọng nói: “Cái kia...chúng tôi nói tốt nhất là ngày mai xuất viện...”

Tạ Ứng nhíu mày: " Không phải tôi đã nói rồi sao, ngày mai tôi không có thời gian.”

Anh chau mày, ngũ quan thô cuồng lại càng có vẻ hung thần độc ác, hộ sĩ sợ tới mức nhanh chóng thỏa hiệp: “Tôi, tôi trước tiên mang anh đi tìm bác sĩ, người bệnh sẽ đến đây ngay lập tức.”

Tạ Ứng nhìn theo bóng lưng đi vào trong, nhìn bộ dáng run run rẩy rẩy của hộ sĩ, trong lòng càng thêm thiếu kiên nhẫn.

Anh tự nhận hôm nay mình còn có chút lễ phép, sợ cái rắm à!

Khi đến văn phòng của bác sĩ, hộ sĩ nhanh như chớp chạy mất.

Tạ Ứng ngồi xuống, rút ra một điếu thuốc, cầm trên tay cân nhắc một lát, vẫn không hút.

“Nói đi, chuyện gì?”

Ngữ khí này, rất giống lãnh đạo cao cấp đến nghe báo cáo.

“Cậu là người giám hộ của bệnh nhân, có một số việc chúng ta cần...”

Tạ Ứng: “Tôi không phải người giám hộ của con bé, tôi không quen biết nó.”

Bác sĩ: ???

“Nhưng mà có một số việc, chúng tôi cảm thấy vẫn nên nói cho cậu.” Nói rồi bác sĩ lấy ra mấy cái ảnh chụp: “Đứa nhỏ này, giống như bị người ta ngược đãi, trên người có thể nhìn ra một ít vết thương.”

Nghe vậy, sắc mặt Tạ Ứng khẽ thay đổi, ngay lập tức ngồi thẳng.

Anh cầm lấy ảnh chụp nhìn nhìn, ảnh chụp cô bé, cánh tay, đùi, trên mặt có thể mơ hồ nhìn thấy vệt đỏ, giống như dùng thứ gì rút ra.

Mới cũ đan xen lặp đi lặp lại, làn da mon mịn của đứa trẻ lại trông vô cùng khϊếp sợ.

Đỉnh mày Tạ Ứng căng chặt, ánh mắt âm u.

“Ai làm?”

Bác sĩ bị khí tức lãnh lẽo trên người anh dọa cho cả kinh, liền kéo lui khoảng cách.

“Không rõ ràng lắm, cái này phải dò hỏi cô bé, nhưng mà cô bé không thể nói chuyện, cái gì cũng...”

“Không thể nói chuyện?”

Bác sĩ: “Đúng vậy, cậu không biết sao?”

Tạ Ứng nắm chặt tay, cẩn thận nhớ lại tình huống ngày hôm đó.

Cô bé nằm trên mặt đất hé miệng, nhưng một chữ cũng không nói lên lời.

Không sai, anh lúc ấy nên nhận ra mới phải.

Chân mày Tạ Ứng lại càng thêm nhăn, mở miệng ra ngữ khí thế mà lại có phần hoảng loạn.

“Con bé...tại vì cái gì, lại không thể nói chuyện? Có phải tại mắc mưa không? Hay do trước kia bị ngược đãi?”

Bác sĩ: “Không có, chúng tôi đã kiểm tra qua, đây là bẩm sinh.”

Nghe vậy, Tạ Ứng trầm mặc không nói lời nào, trong lòng lại có nửa điểm nhẹ nhõm.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Bác sĩ, tôi đưa bệnh nhân đến đây rồi.”

Cửa mở ra, hộ sĩ vừa nãy dẫn đường cho Tạ Ứng kéo một cô bé đi vào.”

Cô bé còn đang mặc đồ bệnh nhân màu trắng, rộng thùng thình, khiến cho cô bé càng trông gầy gò, đôi mắt đen nhánh như viên lưu châu, tò mò nhìn xung quanh.

Sau đó tầm mắt dừng trên người Tạ Ứng.

Chính là người ở thế giới này, anh ấy đã cứu cô bé.

Tạ Ứng nhớ rất rõ đôi mắt của cô bé.

Chỉ là không nghĩ tới, ngày đó bị mưa xối đến dơ hầy, cô bé nhỏ cả người dính đầy bùn đất, sau khi thu thập sạch sẽ lại xinh đẹp giống như Dương Oa Oa.

Khi Tạ Ứng còn nhỏ ở cô nhi viện, cũng có những cô bé dơ dơ, lại xinh xinh.

Nhưng mà vừa rồi xem ảnh chụp, lại nghe bác sĩ nói, trong lòng Tạ Ứng trầm xuống.

Thấy cô bé còn đang đánh giá chính mình, nghĩ đến bộ dáng của mình sợ làm cô sợ, liền gian nan kéo kéo khóe miệng, dùng hết toàn bộ khả năng có thể cho phép, dùng ngữ khí ôn hòa nhất nói: “Nhóc con, mạng lớn thật đấy.”

Bác sĩ:...

Hộ sĩ:...

Nghĩ thầm đứa bé chắc chắn bị dọa sợ.

Đang muốn an ủi, không nghĩ tới Lục Diên nhếch miệng hướng về phía Tạ Ứng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, tựa hồ một chút cũng không sợ bộ dáng hung ác của anh, nhanh chóng chạy tới, ôm chặt cánh tay Tạ Ứng so với đùi của mình còn thô ráp hơn.

Còn nhẹ nhàng dụi dụi làm nũng.

Đôi mắt lấp la lấp lánh nhìn anh.

Là đại ca ca!

Đại ca ca này cùng với một anh trai cô bé nhìn thấy trong mộng, lớn lên giống nhau như đúc!

Bởi vì mấy ngày nay ở trong mộng, Lục Diên vẫn luôn đi theo sau mông bọn họ chạy tới chạy lui, bây giờ nhìn thấy mặt lập tức cảm thấy vô cùng thân thiết.

Hơn nữa cô nhớ rõ, hôm đó lúc cô bị đau trong cơn mưa, là đại ca ca này bế cô bé, khẳng định là anh ấy đưa Lục Diên tới bệnh viện!

Đứng sát vào là biết.

Mùi hương giống nhau như đúc.

Thật tốt.

Tạ Ứng nhìn cô bé trong nháy mắt nhào tới, cả người liền như hóa thạch không dám động đậy.

Cánh tay bị cô bé lay lay, giống như chạm vào một khối kẹo bông gòn mềm mại.

Cả đời này anh chưa từng chạm vào thứ mềm như vậy, đáng yêu như vậy.

[Mẹ nó! Đều là con người sao lại có thể đáng yêu như vậy!]

Một chuỗi âm thanh không hề dự liệu truyền vào trong tai.

Tiểu Lục Diên nghiêng đầu.

“Mẹ nó” là cái gì?

Cái gì mẹ?

Trong lòng cô tràn đầy nghi hoặc, nhưng lại nhanh chóng nhớ tới một việc khác.

Mấy ngày nay, Tiểu Lục Diên thường xuyên nằm mơ, trong mộng có ba đại ca ca, trước mắt có đại ca ca trước mặt này.

Ở trong mộng, bọn họ ở cùng một cô nhi viện, sau này đại ca ca cùng một đám người hung dữ kết bằng hữu, làm rất nhiều chuyện xấu, cuối cùng bị bác cảnh sát bắt đi.

Anh ở trong một căn phòng so với phòng ngủ của Lục Diên còn bé hơn, ở rất lâu, rất lâu, đến lúc ra ngoài tóc đã bạc hết.

Không có ai chơi với anh ấy, cũng không ai thích anh, cuối cùng đại ca ca nhảy vào trong sông...

Không còn trở về nữa.