Chương 4

Mỗi buổi sáng đều phải gấp chăn, nếu không mẹ mới sẽ tức giận.

Lục Diên dùng mu bàn tay xoa xoa trán, đi đến bên bàn cẩn thận quan sát, chọn ra bông cúc có cánh hoa lớn hơn, nở rộ tươi sáng hơn, nắm chặt trong tay cẩn thận đẩy cửa phòng bệnh đi ra ngoài.

Xuyên qua hành lang đi sang bên kia.

Xung quanh có rất ít bệnh nhân, hầu hết đều là phòng trống, nhưng Lục Diên biết ở đầu hành lang có một phòng bệnh, trong đó có một lão gia gia.

Lão gia gia giống với Lục Diên, đều không có người tới thăm.

Lục Diên nắm chặt bông cúc non, giơ tay gõ cửa.

Bên trong không có phản ứng.

Cô rất kiên nhẫn gõ cửa lần nữa.

“Vào đi!” Bên trong truyền đến tiếng thở phì phì.

Lục Diên nhếch miệng lộ ra nụ cười tươi, đẩy cửa đi vào.

[Gia gia! Buổi sáng tốt lành]

Có một ông lão tóc trắng đang ngồi trên giường, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhìn trông vô cùng già nua, xung quanh bày biện rất nhiều dụng cụ, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh tít tít.

Sắc mặt vốn dĩ có chút tức giận nhưng bởi vì thấy người đi vào là cô bé liền lập tức nở nụ cười.

“Buổi sáng tốt lành.”

Ông cao hứng vẫy vẫy tay, vậy mà lại có thể hiểu được ngôn ngữ câm điếc của Lục Diên.

Đây chính là nguyên nhân vì sao Lục Diên thường hay chạy sang đây.

Lão gia gia này, là người duy nhất trong bệnh viện có thể nói chuyện với cô.

"Sao lại chạy lung tung như vậy? Đã nói không cần đến xem ông... Nào, ngồi xuống, ông có mua cho cháu một ít điểm tâm, nếm thử xem có thích hay không." Ông lão nói.

Lục Diên cười cười, cầm bông cúc nhỏ giấu sau lưng ra.

Lão gia gia lập tức hớn hở.

"Lại tặng hoa cho ông à? Ngoan quá."

Lục Diên chỉ chỉ vào bình hoa trên, đi tới lấy những bông hoa bách hợp sắp khô héo ra, thay vào bông cúc non mới.

Lần nào chị y tá mang tới hai bông hoa, cô bé cũng sẽ mang một bông đến đây.

Phòng bệnh quạnh quẽ nhợt nhạt có ánh sáng rực rỡ của bông cúc như được thắp sáng trở nên sống động.

Lão gia gia vui vẻ nói: “Nếu không phải ngày nào cháu cũng tới thăm ông, vậy nên ông sẽ không phàn nàn, cũng sẽ không nghĩ đến việc phá hoại bệnh viện.”

Lục Diên khuơ tay múa chân.

[Con sẽ đến thăm ông thường xuyên. ]

Ông lão mỉm cười gật đầu, sau đó cầm chiếc hộp bằng gỗ trên bàn lên, mở nắp ra.

"Ăn đi, đừng khách khí với ông, đây là đặc biệt mua cho cháu."

Hộp điểm tâm tinh xảo và đẹp mắt, thực sự giống như một tác phẩm nghệ thuật, với những chú thỏ trắng nhỏ nhắn, gấu trúc nhỏ, chó con tròn vo...

Lục Diên không kịp nhìn, liềm cầm lấy đưa vào trong miệng, vị ngọt thoang thoảng khó quên.

Thấy cô bé thích, ông lão cười vô cùng vui vẻ.

"Đều cho cháu, lấy về từ từ ăn."

Lục Diên vội vàng lắc đầu, giơ tay khoa tay múa chân trong chốc lát.

[Mẹ nói, con không được lấy đồ của người khác. ]

Ông lão giả vờ tức giận nói: “Ngày nào cháu cũng đến gặp ông, nói chuyện với ông, tặng hoa cho ông, ông đưa cháu một món quà cũng không được? Cầm lấy, nếu không ông sẽ tức giận.”

Nghe vậy, Lục Diên nghiêng đầu, đôi mắt to tròn vẫn luôn dừng trên điểm tâm.

Cô chưa bao giờ ăn món gì ngon như vậy, cô còn muốn ăn một miếng nữa nhưng lời nói của mẹ khiến cô do dự.

Khuôn mày thanh tú nhăn lại, suy tư hồi lâu, đột nhiên bước chân ngắn rời đi.

Chỉ chốc lát sau liền ôm một cái chén trở về.

Chỉ chỉ vào cái chén trên tay, lại chỉ chỉ điểm tâm.

Vô cùng nghiêm túc, đem hôm điểm tâp chia ra hay phần, đẩy lên bàn rồi kéo ngón tay của lão gia gia.

【Cái này của lão gia gia, cái này của con】

Lão gia gia hiểu ý của cô, cười gật đầu.

"Được, cứ chia như vậy đi.”

Một bên lại nghĩ trong lòng: 【 Đúng là đứa trẻ đáng yêu, lát nữa mình sẽ lén bỏ điểm tâm cho con bé, để nó mang hết đi 】

Nghe thấy những lời này, Lục Diên che miệng cười trộm.

Gia gia thật ngốc, đều bị cô bé nghe thấy hết rồi.

Phân chia điểm tâm xong, Lục Diên ngồi trong phòng bệnh thêm chốc lát, cùng lão gia gia trò chuyện. Đôi tay vẫn luôn gắt gao che chở cái chén của mình, sợ lão gia gia trộm đem điểm tâm bỏ vào.

Mãi cho đến giữa trưa, Lục Diên lo lắng chị y tá trở về không thể nhìn thấy cô, mới ôm chén điểm tâm rời đi.

Vừa rời đi, ông lão ngồi trên giường cau mày nói: "Vội như vậy làm gì, vậy mà một cái cũng không bỏ vào được, không lẽ con bé biết mình muốn làm gì?"

_________________

Thú thật, Tạ Ứng sau khi đem đứa bé đến bệnh viện, lúc sau liền hoàn toàn quên mất.

Vừa mới tiếp nhận địa bàn cần phải trấn áp bằng vũ lực, anh đưa người hối hả ngược xuôi, chỉnh đốn cải cách, rồi lại chỉnh đốn cải cách. Tuy vẫn gặp phải một số phiền toái nhưng sau khi ra tay, anh phải xử lý những việc sắp xếp tiếp theo, có thể nói là bận đến mức chân không chạm đất.

Vì thế khi hồ ly nói bệnh viện tìm anh, Tạ Ứng vẫn chưa kịp phản ứng.

“Cái gì bệnh viện? Lão tử cả đời này mẹ nó chưa từng đi bệnh viện, đầu óc mày rỉ sét thì móc ra kì cọ đi.”

Hồ ly bất đắc dĩ: “Đại ca, hai ngày trước xảy ra việc gì, anh quên rồi sao?”

Hắn cẩn thận miêu tả lại tình huống ngày hôm đó, Tạ Ứng mới nhớ lúc mình đem người tới bệnh viện, thuận tay để lại số điện thoại.”

Đương nhiên, số điện thoại để lại là của hồ ly.

Anh không nghĩ bệnh viện lại có việc quấy rầy mình.

Ngay sau đó, hình ảnh cô bé rơi nước mắt trong cơn mưa, ngoan ngoãn lại cứng cỏi, nháy mắt hiện lên trong đầu.

Ấn tượng quá sâu sắc.

Tạ Ứng cầm lấy điện thoại, thanh âm thô bạo hỏi: “Người còn sống sao?”

Thái độ này vô cùng giống lão đại, tiếp theo khả năng sẽ nói câu ——còn sống thì lại xử chết đi!

Hộ sĩ ở đầu bên kia điện thoại một phen hoảng sợ.

Lúc sau mới ổn định tâm lí.

“Ngày mai cô bé có thể xuất viện, hiện tại đứa bé là do các anh đưa tới bệnh viện, nhưng các anh không phải người nhà của cô bé đúng không? Có thể liên hệ với người nhà đến đón cô bé, thuận tiện làm thủ tục.”

Người nhà?

Tạ Ứng làm sao biết được.

Anh ở trên đường tùy tiện nhặt được một đứa bé, cái gì cũng không biết.

Nhưng mà, từ trước đến nay anh làm việc đến nơi đến chốn, cũng không thể trực tiếp mặc kệ ném đứa bé ở bệnh việc được.

“Ngày mai tôi không có thời gian.”

Bận đi kiểm tra.

Tạ Ứng cau mày: “Hôm nay đi, bây giờ tôi đến xem.”

“Bây giờ? Nhưng mà bây giờ còn...”

Hộ sĩ còn chưa nói xong, Tạ Ứng đã cúp điện thoại, quay đầu nhìn về mấy tên điên tiểu đệ đang chơi trong phòng khách, muốn tìm một đứa đi đón người.

Nhưng nhìn quanh, nơi nơi chướng khí mù mịt, rác rưởi đầy mặt đất, còn có bia rượu, mấy tên hướng mặt đối diện trần nhà cười ngây ngô.

Lông mày Tạ Ứng run rẩy, kiềm chế xúc động muốn xử lí, đi đến trước sô pha, không biết mông ai, dùng chân hung hăng đạp một cái.

“Ban ngày ban mặt uống rượu cái con mẹ chúng mày. Dọn dẹp sạch sẽ cho tao!”

Mấy tên này đều không dùng được.

Vậy dứt khoát tự mình cầm chìa khóa xe, xoay người đi ra ngoài.

Editor: Tuần rồi máy tính bị hỏng giờ mình mới edit truyện được😭😭