Chương 6



Lục Diên nhớ tới giấc mơ của mình, suốt ruột giơ tay khoa tay múa chân.

[Đại ca ca! Thật tốt quá, anh không có việc gì, em đã ở bờ sông đợi anh rất lâu.]

[Đại ca ca, anh không cần kết bạn với đám người xấu, Lục Diên tới làm bạn với anh.]

[Đừng làm chuyện xấu, nếu không bác cảnh sát sẽ lại tìm anh.]

[Lục Diên thích anh, Lục Diên đem phòng nhường cho anh, anh không cần phải ở căn phòng nhỏ đó.]

[Đại ca ca...]

Tạ Ứng xem không hiểu, chỉ nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của cô bé, trong lòng chợt căng thẳng.

“Con bé nói cái gì”

Bác sĩ cùng hộ sĩ cũng không hiểu, nhưng thấy Lục Diên tới gần anh như vậy, liền đem cô bé kéo trở về, sợ Tạ Ứng động thủ.

Cánh tay kia so với bắp đùi còn thô to hơn, phỏng chừng một chút là có để đem đứa bé vật trên mặt đất.

“Tạ tiên sinh, ngài là người giám hộ của cô bé sao?”

Cánh tay không còn cô bé cám lấy làm nũng, Tạ Ứng có chút không vui nhìn người khởi xướng. “Không phải, sao vậy?”

Hộ sĩ khẩn trương nói: “Nếu không phải người giám hộ, chúng tôi không thể đem người giao cho anh.”

[Lớn lên trông như vậy, vừa nhìn liền biết không phải người tốt.]

Nghe thấy những lời này, Lục Diên vội vàng xua tay.

Không phải!

Đại ca ca không phải người xấu!

Nói đoạn, cô bé giãy giụa một chút, muốn đi tìm Tạ Ứng, vẻ mặt vội vàng.

Thời điểm Tạ Ứng khi còn nhỏ ở cô nhi viện, anh chính là lão đại, anh không có người thân*, nên vô cùng hưởng thụ cảm giác được người khác ỷ lại.

*Tạ Ứng có em trai ruột nhưng mà tác giả ghi vậy nên mình để nguyên nhé.

Đáng tiếc sau khi kết bái với hai đứa trẻ ngốc kia, chúng vô cùng độc lập, căn bản không cần anh quản, làm anh vô cùng bực bội.

Lúc này thấy ánh mắt của cô bé, trong lòng anh dường như mềm nhũn đến cùng cực.

“Là tôi mang con bé đến đây, mấy người lại không cho tôi mang đi, muốn làm gì? Mấy người xem con bé tự nguyện đi theo tôi, chờ về sau, tôi giúp con bé tìm được người nhà sẽ đưa trở về.”

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác.

Tìm cái mông, đem người đánh thành như vậy, nếu tìm được cha mẹ nhất định sẽ đánh chết.

Giọng anh giống như tiếng chuông lớn, lúc nghiêm túc nghe rất có nội lực, hù cho bác sĩ lẫn hộ sĩ đều dao động.

“Vậy được rồi, nhưng mà cậu đi đăng ký số liệu một chút, rồi nhanh đưa cô bé về nhà đi.”

Tạ Ứng khinh thường, tùy tiện đem tên của hồ ly cùng số điện thoại của của hắn điền vào, sau đó hướng về phía cô bé vẫy vẫy tay.

“Lại đây.”

Thân hình vạm vỡ, cực kì bài xích với nụ cười, bàn tay to giống như chiếc quạt, bộ dạng y hệt người xấu bắt cóc trẻ em trên TV.

Nhưng Lục Diên không sợ chút nào, ngược lại còn cảm thấy thân thiết, cộp cộp cộp liền chạy qua, bám lấy tay áo Tạ Ứng, ngẩng đầu chớp chớp mắt.

Đại ca ca, chúng ta phải về nhà sao.

Tạ Ứng bị cái chớp mắt của cô manh đến chịu không nổi, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Thậm chí bời vì muốn kím nèn nụ cười trên mặt còn cố tình làm cho ngũ quan trở nên vặn vẹo hung ác.

“Đi thôi.”

Hung hãn hướng mắt về phía bác sĩ, sau đó liền mang Lục Diên đi ra ngoài.

Đôi môi góc cạnh gấp gáp khép lại, không nghĩ tới trong đầu Lục Diên lúc này đã sớm tiến vào một chuỗi kinh hô.

[Trên thế giới này còn có đứa bé ngoan như này sao? Mẹ nó đều do mấy đứa trẻ hư trước đó ảnh hướng đến phán đoán của mình.]

[Tay cũng nhỏ quá đi, đáng yêu!]

[Bình tĩnh bình tĩnh, cũng chỉ là nhiều thêm một đứa nhỏ thôi sao? Tạ Trường Khâm với Tạ Kỳ lúc còn nhỏ cũng như vậy...]

[Không đúng, hai cái đứa hỗn đản kia sao có thể so với con bé?]

Lục Diên lấy tay nhỏ che miệng tiếp tục cười trộm.

Đại ca ca thích cô.

Thật tốt quá.

Quá nhiên so với tưởng tượng của mình rất giống nhau, đại ca ca tuy rằng lớn lên nhìn có hơi hung dữ, nhưng là người tốt.

Không chỉ mang Diên Diên đi bệnh viện, còn khen cô bé đáng yêu.

Chỉ là.

Đầu nhỏ của Tiểu Lục Diên có chút khó hiểu.

“Mẹ nó” rốt cuộc là thứ gì?

Mẹ có thứ gì?

Cô bé vẫn không rõ.

Tác giả có lời muốn nói: Ba anh em

Tạ Ứng: 20 tuổi

Tạ Kỳ: 18 tuổi

Tạ Trường Khâm: 17 tuổi Tạ Ứng và Tạ Kỳ là anh em ruột, Tạ Trường Khâm không phải.