Chương 3

Vì mạng sống, lời gì cũng có thể nói được.

Nhưng lần này, một chút tiếng động đều không có.

Mạnh Nguyên nhìn xem bóng dáng càng ngày càng gần của con rối, con ngươi co rút, cánh môi không khống chế được mà run rẩy, vô cùng sợ hãi, cuối cùng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, to giọng buột miệng nói ra: “Ta biết biện pháp thay đổi huyết mạch, có thể để cho ngươi thực sự trở thành yêu......”

Vừa nói lời này ra, xung quanh bỗng chốc yên lặng.

Mạnh Nguyên còn đang muốn nói tiếp cái gì, không ngờ hai con rối đứng ở sau lưng cô đột nhiên cử động, một con bắt cô từ dưới đất đứng lên, một con lấy tay giữ cằm của cô, ép cô mở miệng.

Sức lực lớn đến nỗi cô không có cách nào phản kháng.

“Tư...... Cứu...... Ô ô ô............”

Mạnh Nguyên hoảng sợ nhìn xem con rối đang đi đến trước mặt, xung quanh vẫn không có bất kỳ tiếng động gì, vẻ mặt lộ ra sự tuyệt vọng.

Cô thực sự sẽ chết sao?

Con mắt nhìn cổ trùng màu đen trong tay con rối kia càng ngày càng tới gần, Mạnh Nguyên thở gấp, trên người nổi hết da gà, cô nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng buồn nôn này.

Nhưng càng nhắm mắt lại càng dày vò, mỗi một giây đối với cô mà nói đều là hình phạt.

Cuối cùng, chỉ có thể hy vọng ở trong lòng tất cả đều là mơ, lúc tỉnh dậy cô sẽ trở lại thế giới cũ, dù có tàn tật nằm trên giường bệnh suốt đời cũng tốt.

Nhưng mà, ngay lúc cổ trùng cách cánh môi của Mạnh Nguyên hai tấc (*), trong bóng tối có người chuyển động.

(*) Hai tấc: hai inch

Hang động rơi vào im lặng, đứng im giống Mạnh Nguyên còn có con rối trước người.

Sau đó cảnh tượng để cho người ta kinh ngạc xuất hiện, con rối đứng ở trước mặt Mạnh Nguyên đột nhiên nổ tung lên, trực tiếp nổ thành một làn khói đen, tiếp theo là hai con rối giữ lấy cô, từng con một...... Giống như pháo hoa.

Rất nhanh toàn bộ hang động liền biến thành một màu đen.

Trong động một lần nữa yên tĩnh lại, một lát sau, trong lối đi phía sau có một bóng dáng màu đen đi tới, người kia đi rất chậm, nếu như nhìn kỹ, liền phát hiện chân của hắn có chút khập khiễng.

Theo sự xuất hiện của hắn, làn khói đen bao phủ trên không trung dần dần tan ra, nhường đường cho lối đi sạch sẽ.

Mạnh Nguyên cố gắng mở to hai mắt để nhìn rõ, bên ngoài người này khoác một cái áo choàng rộng lớn, áo choàng dài quét đất, đem cả người hắn bao phủ hoàn toàn, hắn đội mũ, mũ trên áo choàng rất lớn, gần như che khuất cả khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm trắng nõn mịn màng.

Dáng người của hắn hình như hơi gầy, sau khi đi vài bước liền đưa nắm tay lên đặt ở bên môi, nghẹn ngào ho khan hai tiếng.

Mạnh Nguyên không chống đỡ nổi cơ thể liền ngã xuống trên mặt đất, nhìn người đang từng bước đến gần cô, không xác định kêu lên một tiếng, “Tư Chước?”

Vừa nói xong, cổ của cô liền bị một đầu roi cuốn lấy thật chặt, lập tức không thể thở được.

Bóng đen dừng lại ở trước mặt cô, nhìn xuống từ trên cao. Mạnh Nguyên nhìn từ dưới lên, liền thấy dưới mũ cất giấu một khuôn mặt quá mức nữ tính, môi đỏ tóc đen, mắt phượng mày ngài, làn da tái nhợt trong suốt, con ngươi đen nhánh hiện ra ánh sáng âm u màu xanh da trời, nhìn có vẻ còn giống yêu dã (*) hơn so với ba người vừa trúng cổ lúc nãy.

(*) Yêu dã: yêu quái quyến rũ

Mạnh Nguyên sợ bị hắn quấn lấy, cố gắng phát ra âm thanh, “ô ô...... Ô là hỏa (*) tinh, hỏa tinh là vật cộng sinh của Thượng Cổ Chúc Cửu Âm, chính là bảo vật quý báu của Yêu tộc, là thần vật, một khi luyện hóa vật này, chẳng những có thể lấy cải tạo huyết mạch, còn có thể để cho ngươi thật sự hoá hình, ngươi cứu ta, ta sẽ cho ngươi biết thứ này ở đâu......”

(*) Hoả: lửa

Nghe nói như thế, sức lực quấn lấy cổ cô buông lỏng một chút.

Thấy cô nói một nửa lại không nói tiếp, nam nhân nheo mắt lại hỏi: “Ở đâu?”

Mạnh Nguyên dùng sức thở hổn hển hai cái, cảm giác cổ của mình muốn gãy mất, cụp mắt xuống tỏ vẻ yếu ớt không có sức lực, không có trực tiếng nói ra, mà nhỏ giọng mặc cả, “Ngươi...... Ngươi cứu ta ra ngoài trước, ta sẽ nói cho ngươi biết hỏa tinh ở đâu.”

Tư Chước nhìn chằm chằm cô một lúc, buông lỏng roi đang quấn cổ của Mạnh Nguyên, lập tức roi trở nên ngắn hơn, trong tay hắn không biết từ lúc nào đột nhiên có thêm một tấm khăn trắng tinh, nghiêm túc lại cẩn thận lau roi từ đầu tới cuối, lau xong ném khăn tay sang một bên rớt ở trên mặt đất, dường như gặp phải mấy thứ bẩn thỉu gì đó không thể nhìn được.

Hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh nói: “Đợi ở chỗ này đừng di chuyển.”

Thậm chí không nhìn cô một chút, quay người biến mất trong làn khói đen.

Người không thấy.

Cơ thể căng thẳng của Mạnh Nguyên lập tức mềm xuống, liếc mắt đến cổ trùng màu đen đang vặn vẹo cách đó không xa, bị dọa sợ đến mức bò sang bên cạnh, cũng không biết có phải Tư Chước làm cái gì hay không, trên người cô từ từ có sức lực, nhưng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ có thể sử dụng tất cả sức lực từ khi sinh ra để di chuyển.

Bò đến trong góc, Mạnh Nguyên dựa lưng vào vách tường của hang động, lúc này mới tìm được đường sống trong chỗ chết, thở phào nhẹ nhõm.