Chương 4

Chương 2: Gặp mặt

Mạnh Nguyên núp ở trong góc, chờ sau khi cơ thể hồi phục một chút sức lực lần nữa tranh thủ thời gian mở ra túi trữ vật (*) trên người của chủ nhân của thân thể này, chủ nhân của thân thể này là con gái của trưởng lão Vạn Đạo Tông, cha ruột còn là một vị Luyện Đan Sư cấp tám, dựa theo thiết lập gốc, toàn bộ tu chân giới chỉ có ba người Luyện Đan Sư cấp tám, có thể tưởng tượng được địa vị của “Mạnh Nguyên” ở trong tông môn cao như thế nào, gần như có thể nói nghênh ngang mà đi.

(*) Túi trữ vật: túi đựng đồ

Tự nhiên, bảo bối trên người cũng không ít.

Lúc Mạnh Nguyên đọc sách còn đang suy nghĩ, “Mạnh Nguyên” này sao lại phải bám lấy Dung Thiếu Khanh không buông? Phải chịu nhiều đau khổ, nằm thắng ở tông môn không tốt sao?

Không nghĩ tới chính mình lại xuyên qua tới, nhớ đến mọi thứ mà chủ nhân của thân thể này trải qua trong sách, Mạnh Nguyên bất an trong lòng, nghĩ đến sau lần này sẽ tranh thủ thời gian cùng các nhân vật chính tạm biệt, về ăn bám ở tông môn.

Suy nghĩ vớ vẩn như vậy, Mạnh Nguyên cố gắng lấy đan dược từ trong túi trữ vật ra, chủ nhân của thân thể này cái khác không có nhiều, trên người chỉ có đan dược là nhiều nhất, cấp thấp nhất đều là cấp bốn, tất cả đều là đan dược thượng đẳng chất lượng cực tốt, gần như không có đan dược có độc.

Vụng về đưa thần thức vào trong túi trữ vật tìm kiếm, sau đó tập trung tinh thần, mặc dù biết làm như thế nào, nhưng vẫn là có chút chưa quen, thử ba bốn lần, mới khó khăn lấy ra một bình Phục Nguyên Đan cấp năm.

Việc này cũng tiêu hết tất cả linh lực trên người cô, cơ thể trở nên đặc biệt mệt mỏi, nặng nề thở hổn hển hai cái, sau đó run tay đổ ra một viên đan dược. Lần đầu tiên nhìn thấy đồ vật này, Mạnh Nguyên không nhịn được chăm chú nhìn mãi như đồ nhà quê, đan dược màu trắng tinh khiết tỏa ra ánh sáng lấp lánh, kích thước to như quả trứng chim cút, tròn vo mập mạp, mơ hồ có hoa văn phức tạp màu vàng được khắc hoạ ở phía trên, vừa lấy ra, liền tràn ngập ra mùi thuốc nồng nặc.

Ngửi được mùi này, Mạnh Nguyên liền không tự chủ nuốt xuống một ngụm nước bọt, phản ứng của cơ thể nói cho cô đây là đồ tốt.

Không hề có một chút do dự cúi đầu xuống cầm đan dược ở trong tay nuốt vào, đan dược không có bất kỳ hương vị gì, vừa vào bên trong cổ họng liền hóa thành nước, theo các cơ quan nội tạng, một luồng năng lượng nhẹ nhàng lan ra toàn thân, quét sạch tất cả mọi sự mệt mỏi và uể oải trên người cô.

Mạnh Nguyên theo bản năng nhắm mắt lại bắt đầu nhập định, sau khi nhắm mắt lại, có vẻ như cô có thể nhìn thấy sự thay đổi của cơ thể, một luồng không khí nhẹ nhàng di chuyển trong cơ thể, cuối cùng lan toả xuống bụng dưới, khiến cho đan điền vốn khô cạn dần dần sung túc lên.

Cô dựa theo trí nhớ trước kia ở trong đầu của chủ nhân của thân thể này, từ từ hấp thu sợi khí trong lành này, đan điền có chút nóng lên, cả người giống như đang ởdưới ánh mặt trời ở ngày đông dịu êm, vô cùng thoải mái.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Mạnh Nguyên mới mơ màng mở mắt ra, giống như vừa tỉnh ngủ như thường ngày, có chút bối rối nhìn xem mọi thứ trong hang động, hơn nửa ngày mới phản ứng được đây là tình huống như thế nào.

Bực bội gãi đầu, cuối cùng không thể không tiếp nhận tất cả những thứ này, suy nghĩ, đầu tiên là xem xét tình hình cơ thể của mình một chút, phát hiện cơ thể cùng tinh thần cũng không tệ lắm, giống như là ngủ một giấc rất ngon, linh lực trong cơ thể cũng rất phong phú, khôi phục được bảy tám phần, nhưng cũng không dám tiếp tục ăn đan dược, cho dù đan dược này ít độc, nhưng ăn nhiều một lúc cũng không tốt.

Đôi mắt nhìn về phía lối đi màu đen nằm nghiêng ở phía đối diện, trong lòng lo sợ, cũng không xác định được lúc nào Tư Chước đi ra, sẽ không phải quên cô rồi đi?

Bất quá cô nghĩ lại, lại cảm thấy là mình nghĩ nhiều rồi, trong sách Tư Chước khát vọng thật sự trở thành một yêu quái như vậy, hiện tại có cơ hội bày ra ở trước mặt hắn, hắn không có khả năng từ bỏ.

Mạnh Nguyên ôm đầu gối ngồi chờ, mặc dù hiện tại cô đã gần như hồi phục linh lực, nhưng cũng không dám đi ra ngoài một mình. Trong sách miêu tả liên quan tới ma động này không nhiều, là sự khởi đầu của việc nhân vật nam nữ chính tình cờ tiếp xúc với Tà Hoàng, lúc này bọn họ còn chưa ý thức được đây là nhân vật nguy hiểm, cho đến mấy lần lúc sau gặp phải những người khác, mới từ từ phát hiện ra tu chân giới có tồn tại một thế lực hắc ám như thế này.

Cho nên, tình tiết liên quan tới ma động này cũng không nhiều. Nhưng Mạnh Nguyên nhìn kết cục mà mấy nhân vật nam nữ chính đi vào ma động này, mỗi một lần đều không đơn giản, để một người gà mờ như cô an toàn đi ra ngoài gần như là việc không thể xảy ra, tư chất của chủ nhân thân thể này bình thường, thường ngày cũng không hề tu luyện, nói dễ nghe là Trúc Cơ Trung Kỳ, nhưng thật ra chính là một gà mờ, vẫn là cha ruột tìm được một cây linh thảo cấp chín mạnh mẽ nâng cao cảnh giới của cô.

Trong sách, cô chính là người vướng víu.

Hiện tại Mạnh Nguyên trở thành người “vướng víu” không có can đảm ra ngoài một mình, không còn cách nào khác ngoài kiên nhẫn và ngoan ngoãn chờ đợi.