Chương 2

Ở trong mắt hắn, tiêu diệt toàn bộ tu chân giới mới là điều quan trọng nhất, không xứng có tình yêu.

Một lần mềm lòng duy nhất, chắc là lúc gần kết thúc, hắn bảo vệ nữ chính Ninh Trăn gϊếŧ Tà Hoàng, đồng bọn của mình, mà cũng chính lúc đó, Ninh Trăn cho hắn một kiếm từ phía sau lưng.

Trong sách Tư Chước nghiêng đầu sang chỗ khác dùng ánh mắt không thể tin được nhìn nữ chính, vẻ mặt của Ninh Trăn đau khổ nhưng vẫn kiên định, “Ngươi là ma, phải chết.”

Tư Chước cười, nụ cười có chút buồn, lúc hồn phi phách tán (*) nói một câu, “Nếu có kiếp sau, ta không muốn gặp lại ngươi.”

(*) Hồn phi phách tán: hồn bay phách lạc

Cũng chính là câu nói này, lấy được rất nhiều nước mắt từ người đọc, thương tiếc tình yêu của Tư Chước quá sâu đậm.

Còn từ bên trong một đống vụn thủy tinh tìm đường ăn, nói hắn là một nam phụ phản diện tích cực gây dựng sự nghiệp, nếu không phải vì yêu nữ chính, tất cả mọi người trong sách đều phải bị hắn gϊếŧ sạch.

Đánh rắm!

Mạnh Nguyên chỉ cảm thấy chính mình cùng các cô ấy không đọc cùng một quyển sách, chỗ nào nhìn ra cái tên này yêu quá sâu đậm vậy? Rõ ràng chính là tác giả mạnh mẽ tập hợp cốt truyện, không hề phù hợp với hướng đi của nhân vật.

Cái tên này có thể nói là rất xấu xa, từ đầu tới cuối, hắn liền chưa có làm qua một chuyện tốt, pháo hôi (*) “Mạnh Nguyên” chỉ mới trêu đùa hắn vài câu ở lần đầu gặp mặt, hắn liền âm thầm ném đá giấu tay đối với nữ phụ, đừng nói đến mấy nữ phụ đối xử tử tế với hắn, chỉ vì nữ phụ làm lộ thân phận của hắn, liền rút linh hồn của người ta luyện hóa thành quỷ nô, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng.

(*)Pháo hôi: vật thế mạng, bia đỡ đạn

Một người đáng sợ như vậy, làm sao có thể đột nhiên trở thành người tốt được?

Cho dù hắn chết, cũng nhất định sẽ kéo theo những người khác chết cùng một chỗ.

Con rối đưa Mạnh Nguyên đi qua lối đi dài, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng đi vào trong một hang động tràn đầy mùi tanh nồng nặc, hang động này rất lớn, hình dáng như hồ lô, vòng tròn nhỏ ở trong hang động là trận pháp, ở giữa hang treo lên mười mấy người, không ngừng chảy máu xuống dưới, máu rơi vào trong trận pháp trên mặt đất, thông qua hoa văn trong trận pháp lan ra từng chút một đến vòng tròn lớn phía sau hang động đi vào trong hồ máu.

Ở đây có lối đi phía trước và phía sau, lối ra là màu đen, lúc Mạnh Nguyên bị ném trên mặt đất, nhanh chóng liếc một chút, không thấy rõ đi về hướng nơi nào.

Nhưng cô biết, Tư Chước đang nấp ở nơi đó.

Ánh nến vàng mờ của ngọn đèn dầu màu đồng chiếu sáng hang động, ở chính giữa hồ máu, bên trong bong bóng máu dâng lên “ục ục”, giống như là đang sôi lên, lúc Mạnh Nguyên bị ném xuống đất, đúng lúc mặt hướng về phía hồ máu, sau đó liền thấy hồ máu hình vuông dường như có cổ trùng màu đen đang di chuyển.

Mạnh Nguyên đảo mắt, bên trái cô có ba người, vừa rồi trước khi cô bị ném có năm người, nói cách khác, thêm cả cô, tổng cộng có chín người.

Chín người, cũng không biết những con rối này sẽ bắt đầu từ bên nào.

Vậy mà sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, Mạnh Nguyên vừa nghĩ như vậy, liền thấy bên cạnh hồ máu bỗng nhiên xuất hiện một con rối màu đen, thân hình của con rối kia hơi cứng đờ đi lại gần hồ máu, sau đó đưa tay vớt ra một con cổ trùng màu đen từ bên trong, lập tức đi đến phía người đầu tiên bên trái của cô.

Cổ trùng bị kẹp ở giữa đầu ngón tay tái nhợt của con rối kia, to bằng ngón tay cái, dài khoảng hai tấc (*), không ngừng giãy dụa thân thể mập mạp.

(*) Hai tấc: hai inch

Khả năng do xuyên thư đổi thân thể khác, hiện tại thị lực của Mạnh Nguyên vô cùng tốt, có thể nhìn thấy hoa văn trên cổ trùng rõ ràng, dáng vẻ có chút giống tằm, nhưng lại lớn hơn rất nhiều.

Mạnh Nguyên nhìn một cái thiếu chút nữa liền nôn ra, càng làm cho cô buồn nôn chính là, hai con rối đứng sau lưng người đầu tiên ở bên trái, cũng chính là hai con rối vừa rồi kéo bọn cô tới đây, một con kéo người từ dưới đất lên, một con gỡ miệng của người ta ra.

Người kia là nam nhân trung niên, mặc trên người đạo bào màu trắng, nhìn dáng vẻ như vậy chắc là một tu sĩ, hình như ý thức của ông ta cũng tỉnh táo, nhìn thấy thế khóe mắt sắp nứt ra, trong cổ họng phát ra âm thanh “Ô Ô” sợ hãi.

Nhưng lại không thể chống cự dù chỉ một chút, cứ thế mà để con rối đút cổ trùng màu đen vào trong miệng, gần như khoảnh khắc mà ông ta nuốt vào, Mạnh Nguyên liền thấy thân thể của nam nhân kia bị hút khô, máu thịt trên người khô quắt lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, hốc mắt lõm xuống, thành hai cái lỗ đen sì, làn da biến thành màu đen sẫm, mơ hồ có côn trùng chuyển động ở dưới làn da của ông ta.

Mạnh Nguyên hít khí lạnh một hơi, đứng thứ hai chính là nữ tu sĩ trẻ tuổi, trực tiếp bị dọa đến hét ra tiếng, “A ——”

Cũng chính là lúc này, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, làn da của ông ta dần dần căng lên, quần áo trên người rơi xuống cũng bắt đầu giơ lên một chút, cho đến cuối cùng, chỉ thấy người này khôi phục dáng vẻ như lúc nãy, chỉ là cùng vừa rồi so sánh vẫn còn có một chút không giống với lúc trước, con mắt của ông ta hoàn toàn biến thành màu đen, không có tròng trắng trong mắt, giống hai vòng xoáy, làn da trên mặt lại càng trắng hơn không hồng hào chút nào, cánh môi lại tươi đẹp giống hồ máu cách đó không xa.

Nhưng Mạnh Nguyên biết, người này đã chết, ông ta thành vật chủ của cổ trùng màu đen kia.

Rất nhanh, liền đến lượt nữ tu sĩ thứ hai, nữ tu sĩ biết cổ trùng có vấn đề, khóc thét to hơn, “Ta không muốn, thả ta ra, các ngươi có biết ta là ai không? Mẹ ta sẽ gϊếŧ ngươi ——”

Nhưng cho dù gào khóc như thế nào, cô ấy vẫn bị cho ăn cổ trùng màu đen, cùng nam tu sĩ trung niên xảy ra chuyện giống nhau, sau đó là nữ tu sĩ thứ ba, nhìn quần áo mặc trên người, hình như cùng nữ tu sĩ thứ hai xuất thân cùng một tông môn.

Nữ tu sĩ này đang ở trạng thái hôn mê, trực tiếp không hề kháng cự bị cho ăn cổ trùng màu đen.

Sau đó, kế tiếp chính là...... Cô.

Mạnh Nguyên nhìn con rối đứng ở cạnh hồ máu vớt cổ trùng màu đen, mặt lộ vẻ sợ hãi, nhưng hiện tại khắp người cô không có một chút sức lực nào, liền cử động một ngón tay đều làm không được, đừng nói đến vùng vẫy thoát ra.

Cô không muốn chết, cô còn chưa có sống đủ đâu, cho dù là xuyên sách, cô cũng muốn cố gắng sống sót.

Mắt nhìn thấy con rối kia mò được một con cổ trùng màu đen siêu lớn, cũng không biết có phải ảo giác của Mạnh Nguyên hay không, cảm giác lớn hơn nhiều so với mấy con phía trước, vừa nghĩ đến muốn nuốt vào cổ trùng lớn như vậy, Mạnh Nguyên liền hận không thể chết đi tại chỗ.

Trái tim khẩn trương đập bịch bịch lên, trên người càng là bị dọa đến chảy ra mồ hôi lạnh, thấy con rối quay người đi về phía cô, dưới tình thế cấp bách, đột nhiên trong đầu bỗng nhiên hiện lên ánh sáng, chợt nhớ tới cái gì, tranh thủ thời gian di chuyển con mắt nhìn xung quanh, không suy nghĩ liền hét lớn: “Tư Chước, ta biết ngươi đang ở gần đây, ngươi cứu ta đi, ta không thể chết được, ta biết ngươi yêu thích Ninh Trăn, chỉ có khi ta còn sống, Ninh Trăn mới không thể ở một chỗ cùng Dung Thiếu Khanh, ngươi cứu ta cũng là đang giúp chính mình......”

Nào biết còn chưa nói hết, Mạnh Nguyên liền nghe thấy một tiếng cười nhạo trong không khí.

Nghe thấy âm thanh, Mạnh Nguyên sinh ra một tia hi vọng, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm con rối đang đi về phía cô, sợ đến nỗi nói lắp “Chuyện lúc trước ta sẽ giải thích cho ngươi, ta...... Ta thật ra rất thích ngươi , ta...... Là ghen tị với Ninh Trăn, ghen tị ngươi thích nàng, lúc sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa ......”