Chương 3: Chiến tranh trong lớp học.

Tô Dương hừ nhẹ, đem cục giấy ném trở lại, khıêυ khí©h: “Cậu thử xem?”

Hà Kỳ Đa im lặng thu dọn hộp cơm, cầm một hộp sữa bò hương cam, nhún vai đi về phía cuối lớp học, miễn cho bị ngộ thương.

Tô Dương và Vương Tử Văn là CP phụ trong《Định mệnh ngọt ngào của chúng ta》. Hai người từ đều có tính cách ầm ĩ, quen biết nhau từ nhỏ, là một đôi hoan hỉ oan gia.

Hai người bọn họ thường xuyên đi chơi với nam nữ chính, ở trong tiểu thuyết giữ chức bạn thân của nam nữ chính.

Trong cốt truyện gốc, Tô Dương và Hà Kỳ Đa không có qua lại. Nhưng bởi vì khi khai giảng vào hai ngày trước, Hà Kỳ Đa giúp Tô Dương dọn bàn, dựa vào tích cách của Tô Dương hai người tự nhiên trở thành bạn.

Hà Kỳ Đa cũng không kháng cự Tô Dương vì ở bên cạnh cô ấy rất thoải mái.

Trong phòng học ban đầu vốn chỉ có Tô Dương và Vương Tử Văn ném giấy, nhưng lúc sau cũng khó tránh làm bạn học khác ngộ thương.

Trong phòng học vốn dĩ mọi người đang yên lặng ăn cơm, bị ném trúng lần một, lần hai, lần ba cuối cùng cũng bạo phát.

“Hai người các cậu còn có để cho người khác ăn sáng không?” Một người vóc dáng nhỏ bé đáng yêu không biết đã bị ngộ thương bao nhiêu lần cất tiếng.

Không biết từ đâu truyền ra một câu: “Với chiều cao này của cậu, ăn hay không ăn cũng giống nhau.”

Đột nhiên một cục giấy ném vào đầu nam sinh vừa nói xong câu kia, đang tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Nam sinh đang ăn ngẩng đầu, nhìn về phía ném ra cục giấy, chỉ thấy trên bàn của người vóc dáng nhỏ kia chất đầy giấy thành một ngọn núi nhỏ, một chân dẫm lên ghế, trong tay cầm một cục giấy ném lên không trung, cười uy hϊếp.

“Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa, đại gia ta nghe không rõ?”

Nam sinh đang ăn buông muỗng cơm xuống, đứng lên, thong thả ung dung lau miệng. Đối với vóc dáng nhỏ bé kia, miệng cong thành một độ cung khıêυ khí©h, dùng khẩu hình miệng nói: “Tiểu chú lùn.”

Mấy bạn học cũ lúc sơ trung của bạn học vóc dáng nhỏ bé kia toát ra mồ hôi lạnh. Vị đại ca này, chúng em kính anh là một hán tử, Kỳ gia ghét nhất là người khác nói hắn lùn!

Ngay khi nam sinh kia vừa nói thì hàng trăm cục giấy vo tròn bay thẳng về phía hắn, gia hỏa này thật lợi hại nha! Cảnh tượng lúc đó giống như hàng trăm viên đạn, mật độ dày đặc đến đáng sợ.

Hà Kỳ Đa lùi về một bước về sau, bước qsang bên phải.

Hai người kia cũng là CP phụ trong tiểu thuyết.

Nếu nói cặp đôi trước là tình yêu ngọt ngào thì tuyến tình cảm của hai người này lại hoàn toàn đẫm máu.

Một người tính tình nóng nảy là Kỳ Thanh, mọi người thường gọi là “Kỳ gia”, một người độc miệng cà lơ phất phơ tên Vi Tưởng. Một núi không thể có hai hổ, hai hổ cùng một lớp tất nhiên sẽ có chiến tranh. Trận chiến này vào ngày thứ ba sau khi khai giảng đã bắt đầu.

Vi Tưởng kéo rèm chặn lại tiểu đoàn đạn giấy nhưng hắn thì chặn lại được còn người khác thì không. Mức độ ngộ thương đạt đến trình độ cao hơn, ảnh hưởng đến tất cả người trong lớp.

Cứ tiếp tục như thế, người trong lớp học cũng không cần ăn bữa sáng nữa. Nếu cậu ném trúng tôi, tôi tức giận, tôi cũng sẽ ném trả.

Vốn dĩ ban đầu chỉ là cuộc chiến của hai người từ từ trở thành cuộc chiến của cả lớp.

Trên đất nhiều ‘đạn’ giấy đến nỗi nhấn chìm bàn chân của mọi người.

Nhưng kỳ quái chính là không có bất kỳ một viên đạn giấy nào bay về phía Hạ Dương.

Hà Kỳ Đa:......

Hà Kỳ Đa kéo một cái ghế đến kế bên Hạ Dương, ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm không hề gợn sóng cậu.

Trên mặt Hà Kỳ Đa nở nụ cười, đem ly sữa hương cam trong tay cho Hạ Dương.

“Bạn học Hạ, hộp sữa này cho cậu đó, vị của nó thật sự rất ngon. Chỉ là…..tôi có thể ngồi ở đây để tránh ”Chiến tranh” không?”

Hạ Dương liếc nhìn hộp sữa hương cam cô cẩn thận cầm trong tay, sau đó lại cúi đầu viết tiếp đề mục của mình: "Tôi không thích uống sữa bò.”

Hà Kỳ Đa nói thầm trong tâm: Cậu thích cái gì, tôi có thể không biết sao!!!!

Hà Kỳ Đa để hộp sữa bò ở trên bàn hắn, một tay đặt trên bàn, một tay chống cằm, tươi cười nói: “Bạn học Hạ, tôi rất thích cậu, chúng ta làm bạn nhé.”

Hạ Dương ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tươi cười và chân thành của cô.

Vào thời khắc này, hai người dường như đã tách ra khỏi thế giới hỗn loạn bay đầy giấy xung quanh, chỉ còn lại bọn họ và chiếc bàn bên dưới.

Sau đó……

“Không có hứng thú.” Hạ Dương liếc nhìn cô một cái, cúi đầu lạnh lùng nói.

Khuôn mặt Hà Kỳ Đa nhăn nhó, đầy thất vọng và khổ sở: “Làm bạn với tôi thật sự rất tốt. Tôi không ầm ĩ, kêu là đến, tiện nghi còn dùng tốt. Hơn nữa tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho cậu!!! Thật đó~bây giờ cậu có hứng thú không?”

“Không có.”

“Bạn học Hạ, chúng ta làm bạn đi~”

“Trở về chỗ ngồi của cậu đi.”

“Nhưng nếu tôi trở về chỗ ngồi sẽ bị “chiến tranh” ảnh hưởng ngộ thương, tôi không trở về đâu~”

“Không ầm ĩ? Không phiền toái?” Hạ Dương nhàn nhạt nhìn cô.

Hà Kỳ Đa: “.... Tôi…. về.” Lúc nãy cô đã nói cái gì vậy!?

Hà Kỳ Đa ngoan ngoãn trở về vị trí của mình ngồi xuống, nhưng vừa ngồi xuống chưa được 30 giây đã bị ném trúng 27 lần. Cô khóc không nước mắt quay đầu nhìn về khu vực an toàn duy nhất ở phía sau. Phát hiện Hạ Dương vẫn đang cúi đầu làm bài, không hề bị quấy nhiễu.

Hà Kỳ Đa quay đầu lại, lấy áo khoác che đầu lại muốn tự cứu bản thân, nằm bất động trên bàn.

Giữ mạng quan trọng!

Trên mặt đất của ban 7, giấy đã dâng đến cẳng chân nhưng tình hình chiến đấu lúc này vẫn đang rất căng thẳng.

Kỳ Thanh dùng đôi tay thon dài trắng nõn vuốt tóc trên trán, thè cái lưỡi hồng phấn liếʍ khóe miệng, nở một nụ cười khinh thường, dùng chân đá văng cái bàn trước mặt hắn, nắm đấm hướng về phía Vi Tưởng nhanh chóng đánh tới.

Vi Tưởng nghiêng người né tránh, cười tủm tỉm nắm lấy cánh tay phải đang đấm tới, quay về phía sau định quật ngã Kỳ Thanh qua vai, nhưng bị Kỳ Thanh nhìn ra ý đồ dùng sức giữ chặt eo của hắn ta.

Vi Tưởng híp mắt, khóe miệng cong lên, đá một phát vào chân hắn.___________

Ed: Cho tui xin đề cử để có động lực ra chương nha mấy bà, nay tui hơi nản.