Chương 4: Lấy cái chết để tạ tội.

Kỳ Thanh mắt mở to, chân lập tức mất điểm tựa, bị Vi Tưởng xô ngã xuống đất.

Tô Dương bị Vương Tử Văn ném đến cả mặt đầy vết đỏ, tức giận ngồi xổm trên mặt đất nhặt giấy liên tục ném mạnh về phía Vương Tử Văn.

Vương Tử Văn bị ném nhiều đến mức phải chạy loạn trong lớp.

“Cạch…” Đột nhiên cửa phòng học mở ra, Lục Chí Vũ, chủ nhiệm ban 7 cầm sách giáo khoa bước vào.

Vương Tử Văn vừa vặn đối diện với ông ấy, cậu ta đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Lục Chí Vũ.

Lục Chí Vũ còn chưa kịp hoàn hồn trước cảnh tượng giấy trắng bay toán loạn, học sinh cuồng ma loạn vũ trước mặt đã bị vô số viên đạn giấy do Tô Dương ném trúng mặt.

“A..”

Giọng của Lục Chí Vũ không lớn nhưng toàn bộ học sinh trong lớp đều nghe thấy, động tác nháy mắt cứng đờ, vẻ mặt như gặp phải đại địch.

Trong lớp yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất...

Hà Kỳ Đa cảm thấy kỳ lạ, thò đầu ra khỏi áo khoác. Nhìn thấy Lục Chí Vũ mới hiểu vì sao lớp học lại đột nhiên an tĩnh xuống.

Nếu không phải vào ngày khai giảng đầu tiên đã bị chủ nhiệm ban 8 bên cạnh tên là Hình Thịnh, cũng là bạn nối khố của chủ nhiệm lớp Lục Chí Vũ “Ôn nhu dễ gần” uy hϊếp qua thì cả lớp cũng không đến mức sợ hãi thành như vậy.

Hà Kỳ Đa thầm nghĩ: Các huynh đệ à, tôi nói ra có thể các cậu sẽ không tin nhưng tôi đã trải qua những chuyện còn đáng sợ hơn các câu, tôi đã bị uy hϊếp ba mươi sáu lần!

Học sinh trong lớp nháy mắt hoàn hồn, nhanh chóng chạy về phía Lục Chí Vũ.

“Thầy chủ nhiệm, chúng em xin lỗi! Thầy không sao chứ? Chúng em không phải cố ý đâu!"

"Thầy, thầy còn nhìn thấy rõ chúng em không?”

“Thầy ơi, đây thật sự là ngoài ý muốn, tất cả là do Vương Tử Văn.”

“A! Tại sao lại là tôi? Rõ ràng là do cậu ném.”

Lục Chí Vũ dịu dàng mỉm cười: "Thầy không sao. Nhưng... lớp học xảy ra chuyện gì vậy?"

Lục Chí Vũ đặt sách giáo khoa lên bục giảng, ngập ngừng nhìn xung quanh.

Mọi người trong lớp: ........

Hà Kỳ Đa cười ngọt ngào gọi nhỏ một tiếng:

"Bạn học Hạ~"

Một bên trộm di chuyển đến vị trí bên cạnh Hạ Dương (khu vực an toàn).

Hạ Dương từ đầu đến giờ vẫn chưa từng ngẩng đầu lên.

Kỳ Thanh và Vi Tưởng nhanh chóng tách ra thân thể đang dây dưa trên đất, một người dường như không có việc gì, thản nhiên ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, người còn lại mở một cục giấy nhăn nhó rồi học từ đơn trên đó.

Mọi người trong lớp:...Vừa rồi chẳng phải hai người các ngươi hăng hái nhất sao?! Còn giả vờ cái gì...

"Có bạn nào có thể cho thầy biết đã xảy ra chuyện gì không?" Lục Chí Vũ nhìn toàn bộ học sinh đang cúi đầu xung quanh, dò hỏi.

……..

Vương Tử Văn nhìn những bạn học khác đang cúi đầu, cam chịu giơ tay, nói: "Thầy, em là người mở đầu ném giấy, sau đó vô tình làm ngộ thương những bạn khác, lúc sau cứ như vậy..."

Lục Chí Vũ nhìn Vương Tử Văn ăn năn hối lỗi, lại nhìn vẻ mặt khốn khổ của học sinh trong lớp học, nhớ đến bộ dạng răng dạy của hiệu trưởng, có chút đau đầu mà nhíu mày.

Vương Tử Văn bỗng nhiên mang vẻ mặt “Chịu chết” nhặt một cục giấy từ trên mặt đất lên, vuốt nó trở về hình dạng bình thường, gào cổ nức nở: “Em biết hiện tại có nói gì cũng không thể vãn hồi. Em chỉ có thể lấy cái chết tạ tội mới có thể bù đắp sai lầm. Hẹn gặp lại thầy!” Vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với bạn bè xung quanh.

Mấy nam sinh xung quanh lập tức lao tới giữ lấy cánh tay hắn, hô to hết cỡ: “Không được, ngươi còn trẻ như vậy, như thế chết thì thật đáng tiếc…”

“Chỉ là không phải chỉ ném vài cục giấy thôi sao – – không cần phải như vậy.”

Vài cục giấy?

Hà Kỳ Đa câm lặng nhìn thoáng qua số lượng giấy trên đất đã cao đến nữa cẳng chân.

Vương Tử Văn hai mắt đỏ hoe, mang vẻ mặt ý đã quyết đẩy bọn họ ra: "Đừng ngăn cản ta, ta chỉ có chết mới có thể bảo vệ các ngươi chu toàn!"

"Không - sư phụ sẽ không trách ngươi, ông ấy rất yêu thương chúng ta!"

"Vương Tử Văn, ngươi phải tin sư phụ--"

"Đừng cản ta!"

"Không! Vương Tử."

"Đừng cản ta!"

"Ngươi phải tin tưởng sư phụ!"

"Đừng cản ta..."

Một đám người bọn họ giống như những cây lúa bị gió thổi, lúc thì nghiêng sang trái, lúc thì nghiêng phải, cực kỳ theo quy luật.

Lục Chí Vũ bất đắc dĩ cười, nhẹ giọng nói: "Được rồi, thầy hiểu rồi. Các em trước tiên dọn bàn học đi, tiết học đã bắt đầu rồi, sau giờ học các em thì dọn dẹp giấy trên đất sạch sẽ."

Vương Tử Văn hai mắt sáng lên, ném tờ giấy trong tay đi, lập tức nâng cái bàn bên cạnh nói: "Các ngươi có nghe thấy không? Trước tiên dọn bàn sạch sẽ! Các ngươi chính là một đám tiểu quỷ ngày nào cũng gây rối.”

Những huynh đệ xung quanh:...Không biết xấu hổ.

Tô Dương từ khi hắn bắt đầu biểu diễn vẫn luôn nhìn hắn, đúng lúc này Vương Tử Văn đột nhiên xoay người lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của cô, ai ngờ Vương Tử Văn trực tiếp giơ tay khıêυ khí©h, làm hai động tác với cô.

Tô Dương nheo mắt lại, đẩy ghế ra đi tới, trực tiếp đá hắn một cái khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt.

Hà Kỳ Đa lợi dụng lúc mọi người đang dọn lại vị trí bàn, dùng ba hộp sữa bò để đổi chỗ ngồi với Vương Tử Văn.