Chương 16: Cửu điện hạ lòng dạ lương thiện, Cửu điện hạ là người tốt

“Không có, chỉ là ta thấy Thái Tử bị bệnh, mọi người đều hoảng loạn.”

Hoàng Thượng cũng đã hạ khẩu dụ, kêu đám người ở hậu viện cách xa Thái Tử ra một chút. Hoàng Thượng cảm thấy Thái Tử bị bệnh, nhất định có liên quan đến việc gã túng dục quá độ.

Mà Lý Đức Tráng hắn!

Chính là đồng lõa đó!

Nếu như thật sự điều tra kỹ lưỡng, nhất định hắn không tránh khỏi liên can!

Mục Giản ôm Lý Đức Tráng một cái, tựa như cái ôm ấm áp mà các bạn nhỏ hay dùng để an ủi người khác.

Cái ôm không vương chút ái niệm nào, khiến hắn cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Lý thị vệ đừng lo lắng cho Thái Tử ca ca, ngài lo lắng cho huynh ấy, ta sẽ không vui.”

Lý Đức Tráng nở một nụ cười khó hiểu.

Hắn thầm nghĩ, ta hơi đâu mà lo lắng cho tên biếи ŧɦái đó, ta chỉ đang lo cho chính mình thôi!

Hắn đáp lời Mục Giản qua loa lấy lệ:

“Thái Tử điện hạ thân thể ngàn vàng, sao ta có thể không lo lắng chứ?”

Vẻ mặt Mục Giản tối sầm, khi y buông Lý Đức Tráng ra, sắc mặt vẫn chẳng tốt hơn chút nào.

“Vậy tức là Lý thị vệ là thích Thái Tử ca ca sao?”

“Không có.”

Mục Giản lập tức vui vẻ trở lại.

“Vậy thì tốt rồi. Đêm đã khuya, Lý thị vệ có muốn đi nghỉ sớm chút không?”

Lý Đức Tráng gật đầu.

Hắn đang muốn tìm cớ tiễn Mục Giản ra ngoài, Mục Giản nhìn qυầи ɭóŧ mà hắn treo trên giá áo, mở miệng nói: “Quần này của Lý thị vệ hẳn là nên giặt rồi, hay là ta mang tới nhờ cung nữ giặt giúp ngài nhé?”

Lý Đức Tráng không nghi ngờ y, bèn nhấc quần đưa cho y, sau đó hắn tiễn y ra ngoài cửa, thổi tắt nến rồi đi ngủ.

Mục Giản vẫn đứng ở ngoài cửa phòng, lẳng lặng nhìn cửa phòng hắn một lúc mới chậm rãi đi về phòng mình.

Cửa phòng của y khép chặt.

Khi đẩy cửa ra, y thấy có người đang chờ sẵn.

Người nọ nhìn thấy Mục Giản quay về, lập tức quỳ xuống.

“Cửu điện hạ.”

Mục Giản đóng cửa lại, y xua tay, ý bảo hắn đứng dậy, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn.

Người nọ tiến lên, dâng tập tranh mà mình cất trong ngực áo: “Đây là tranh nô tài mua được ngày hôm nay.”

Mặt bìa tầm thường không có gì đặc sắc, không nhìn ra bất cứ sơ hở nào, bất cứ ai cũng sẽ không ngờ tới, sau khi mở ra, bên trong toàn là tranh vẽ bậy bạ.

Mục Giản ngồi ở trên ghế.

Ánh nến lay lắt, soi chiếu bóng hình y lúc sáng lúc tối, trông y như là một con thú hoang đang ẩn nấp giữa đêm đen.

Y lật giở tập tranh trong tay, đôi mắt như thể đang lóe sáng.

“Đều sắp xếp hết rồi chứ?”

“Tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa.”

Mục Giản cong môi, y cười một chút, khép tập tranh trong tay mình lại.

“Cứ theo lệnh mà làm, ta đợi tin của ngươi.”

Tên thị vệ kia hành lễ với y, khẽ “vâng” một tiếng, sau đó bước ra ngoài, biến mất trong màn đêm.

Mục Giản đứng lên, y mở tủ quần áo của mình ra, lấy ra một cái hòm ở tít sâu bên trong tủ. Nắp hộp được mở ra, bên trong có vài tập tranh giống như tập tranh khi nãy.

Y bỏ tập tranh mới vào hộp, sau đó đậy nắp kỹ càng, dùng quần áo thường ngày che lại, sau đó đóng cửa tủ.

Trên ghế còn chiếc quần trong của Lý Đức Tráng.

Mục Giản cầm quần ấy ném lên trên giường, sau đó tự cởϊ áσ nằm vào trong chăn, ôm chiếc quần của hắn vào l*иg ngực, y kéo quần lên mũi khẽ ngửi.

Là mùi hương trên người Lý thị vệ…

Y vùi mặt vào trong quần, chậm rãi cười thành tiếng.

Ngày hôm sau Lý Đức Tráng vừa tỉnh dậy đã nghe thấy một tin động trời!

Đám nam sủng của Thái Tử đi hết rồi!

Trong một đêm, ngoại trừ người mới tới mấy hôm trước, những người khác đều chạy cả rồi!

Mặt mũi của Thái Tử cũng mất sạch sẽ chẳng còn gì!

Thái Tử trên giường bệnh nghe thấy tin này, tức giận tới mức ho ra cả máu.

“Bọn họ chạy cái gì? Vì cảm thấy ta không sống nổi sao? Hay là sợ bệ hạ giáng tội?!”

Xoảng!

Thái Tử vớ lấy chén trà trong tầm tay mình, dùng sức mà nện xuống đất.

Vừa hay đúng lúc lúc Mục Giản bước vào phòng.

Mảnh vỡ của chén trà lộn xộn dưới chân, khiến y sợ tới mức không dám bước tới.

Thái Tử ngẩng đầu trông thấy y, sắc mặt mới hòa hoãn trở lại, gã thở dài một tiếng: “Là Cửu đệ sao? Sao đệ lại tới đây?”

“Đệ đến thăm Thái Tử ca ca.”

Thái Tử thở dài: “Bệnh tình của ta không đáng ngại.”

Mục Giản lại gần nói thầm: “Thái Tử ca ca đừng vì mấy nam nhân đó mà không vui. Người chạy rồi, cứ tìm về là được.”

Thái Tử cười lạnh: “Tìm về? Nếu ta gióng trống khua chiêng đi bắt người, há chẳng phải là chứng thực lời đồn đại trong kinh thành hay sao. Sau này ta biết để mặt mũi vào đâu đây?!”

“Vậy huynh muốn buông tha bọn họ sao?” Mục Giản nói thầm, lại như nhớ tới cái gì đó: “Cũng không biết khi bọn họ bỏ ra ngoài, có kẻ nào tay chân không sạch sẽ mà trộm đồ trong cung không. Thái Tử ca ca nhất định phải nhanh chóng cho người kiểm kê kỹ càng đó.”

Hai mắt Thái Tử sáng lên, gã vươn tay xoa đầu Mục Giản, cong môi cười gian trá tựa hồ ly:

“Cửu đệ nói rất phải! Người đâu! Đông cung bị mất vật do phụ hoàng ngự ban, mau phong tỏa các cửa thành, canh giữ nghiêm ngặt, tra hỏi cẩn thận, không được để cho các nam tử mặt hoa da phấn rời khỏi kinh thành! Các ngươi lập tức ra ngoài, bắt đám trộm cắp kia trở về đây! Nếu gặp kẻ chết cũng không tuân, có thể gϊếŧ không cần hỏi!”

Thái Tử vừa ra lệnh, thân binh tức khắc lên đường.

Thân binh của Đông cung chia làm ba đội, truy lùng tứ phía ở kinh thành, sau một ngày lùng bắt lại chẳng túm được ai.

Thái Tử tức giận ném vỡ mấy chén trà được hoàng đế ngự ban.

Cung nữ và thái giám trong phòng không dám lên tiếng.

Chỉ có Mục Giản từ tốn lại gần, như đứa nhỏ vỗ về huynh trưởng không vui: “Thái Tử ca ca đừng giận mà, hay là đệ dẫn huynh ra ngoài tìm thử.”

Thái Tử liếc mắt nhìn y.

Gã thầm nghĩ, nhiều thân binh như vậy cũng không tìm thấy, đệ có thể tìm được sao?

Gã cười lạnh trong lòng, tâm phiền ý loạn, thuận miệng nói đồng ý:

“Được được được, đệ thử ra ngoài tìm xem.”

Mục Giản đi được hai bước, lại quay trở vào, ghé vào bên giường Thái Tử, hơi khó xử mà ấp a ấp úng, nói mình không có uy phong như Thái Tử, cũng không thể điều động thân binh, khi hành sự có thể sẽ gặp trở ngại, muốn xin thẻ bài để tiện ra vào.

Thái Tử chỉ thấy phiền phức: “Thẻ bài của ta ở trên bàn, cầm đi cầm đi!”

Mục Giản cảm tạ Thái Tử, cầm thẻ bài đi ra cửa.

Y nhìn một lượt thân binh đứng trước mặt, giơ thẻ bài ra lệnh:.

“Lý Ngọc, sắp xếp hai mươi thân binh, theo ta xuất cung tìm người!”

Lý Ngọc quỳ xuống hành lễ: “Tuân mệnh điện hạ!”

Màn đêm đen kịt.

Trong một gian miếu hoang ở phía thành Tây, có mười mấy vị thiếu niên trẻ tuổi yêu kiều đang co ro chen chúc vào một chỗ.

Có tên rón rén bước ra cửa, nhìn bên ngoài tối đen như mực, không kìm nổi lo lắng mà nói rằng: “Cửu điện hạ nói sẽ tới đây tiếp ứng cho chúng ta ra khỏi thành, sao còn chưa tới?”

Có tên trẻ hơn một chút lại gần đó: “Điện hạ sẽ không gạt chúng ta chứ?”

Tên khác lại không đồng ý:

“Nói bậy! Nếu Cửu điện hạ thật sự muốn lừa gạt chúng ta, cần gì phải hao hết tâm tư mà thả chúng ta ra ngoài?”

Một tên khác nói theo: “Cho dù điện hạ có gạt chúng ta thì huynh trưởng của Lý Hoài cũng sẽ không lừa đệ đệ mình đâu?”

Lại có một tên khác lên tiếng: “Cho dù điện hạ không tới, chúng ta trốn ở nơi này cũng rất dễ bị phát hiện, tự chúng ta cũng có thể chạy mà! Còn tốt hơn chờ chết ở Đông cung!”

Lời này vừa nói ra, lập tức có kẻ gật đầu đồng ý.

Khi Thái Tử mới bị bệnh, Hoàng Thượng đã quở trách rồi. Địa vị của bọn họ ở Đông cung ngày càng thuyên giảm, có ai mà không lo sợ?

Huống hồ, trong đám người này có đệ đệ ruột của một thân binh, người đó đã nghe được Cửu điện hạ nói chuyện với Thái Tử. Bệnh tình của Thái Tử điện hạ lại tái phát, bây giờ ăn cái gì cũng chỉ được hai ba thìa là nôn mửa, mọi người lại càng sợ hãi.

Ai dám ở lại Đông cung chờ chết chứ?

Có người nói: “Cửu điện hạ có quá khứ gian khổ, có thể sẽ muốn cưu mang chúng ta, nếu đã nói sẽ giúp chúng ta, người nhất định sẽ đến.”

Lời này vừa nói ra, mọi người ngươi một câu, ta một câu.

Nói Cửu điện hạ tâm địa thiện lương, khen Cửu điện hạ là người tốt.

Đột nhiên, có người nhìn thấy ánh đuốc lờ mờ trong đêm tối.

Mọi người như trông thấy được hy vọng.

“Mau nhìn kìa! Nhất định là Cửu điện hạ!”