Chương 15: Thái Tử sinh bệnh

Đây là lần đầu Lý Đức Tráng làm việc này.

Có chút mới lạ!

Nhưng đương nhiên, hắn có chết cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài!

Mục Giản nhìn chằm chằm Lý Đức Tráng, trong đôi mắt sâu thăm thẳm tựa hồ như có dã thú đang ẩn nấp, y hận không thể nuốt người này vào bụng, ăn sạch tới mức không để lại chút xương nào.

Thật lâu sau, Lý Đức Tráng mới đứng dậy: “Điện hạ bắn hết lên người ta rồi.”

Mục Giản bình tĩnh nhìn hắn chậm rãi đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo tóc tai: “Ta đi ra ngoài lau chút.”

Mục Giản nói được, khuôn mặt lại liếc nhìn dưới mặt bàn, chỗ đó có một bức tranh. Y tò mò bước tới, lật tranh lên xem.

Mục Giản trợn tròn mắt.

Tới cả hơi thở cũng ngưng trệ…

Lý Đức Tráng rửa tay quay lại, nhìn thấy Mục Giản yên lặng ngồi bên cạnh bàn vẽ, tròng mắt chậm rãi liếc sáng hắn, trong tròng mắt đen huyền như đang giấu một loại xúc cảm không tên nào đó.

Lý Đức Tráng cảnh cáo y: “Chỉ lần này thôi, không còn có lần sau!”

Mục Giản cũng không làm nũng nữa, chỉ “Ừ” một tiếng, y ghé lại trên bàn, nhìn chằm chằm Lý Đức Tráng, thần sắc đen tối mịt mờ.

Lý Đức Tráng bị y nhìn chằm chằm thì không thoải mái lắm, cảm thấy mình chẳng khác nào một miếng thịt mỡ ngoài chợ, mặc cho người ta soi xét.

Hắn cau mày: “Điện hạ về phòng đi.”

Mục Giản ngồi thẳng người: “Ngài không cần ta giúp sao?”

“Không cần.”

“Người xưa có câu, phải biết tương trợ lẫn nhau.”

“Ta chỉ đang dạy điện hạ làm chuyện này.”

Mục Giản cong môi, trong mắt ẩn giấu chút ý cười, y đứng lên, đột ngột bước về phía hắn. Lý Đức Tráng bị dọa cho nhảy dựng lên:

“Điện hạ làm gì vậy?!”

Mục Giản lắc đầu cười, y đưa tay vén lọn tóc thừa của hắn ra sau tai, động tác cực kỳ nhẹ nhàng.

“Tóc ngài rối cả rồi.”

Động tác của y có chút ái muội.

Lý Đức Tráng không thoải mái bèn lui về phía sau một bước, sau đó lại cảm thấy sai sai.

Hắn lui nửa bước thôi cũng có thể khiến y tổn thương.

Mục Giản lại làm như không thấy, y tươi cười nhìn hắn, nhe cặp răng hổ đáng yêu: “Lý thị vệ ngủ ngon, ta đi về trước.”

Lý Đức Tráng cảm thấy y có vẻ kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu.

“Được, cung tiễn điện hạ.”

Ban đêm Lý Đức Tráng mơ thấy ác mộng.

Hắn mơ thấy mình lấy việc giúp người làm vui, nhưng lại đẩy mình vào nguy hiểm. Khi tỉnh lại, cả người hắn đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Hắn bước xuống giường, trái tim trong l*иg ngực vẫn còn đập thình thịch liên hồi.

Hắn khẽ xoa thái dương.

Quyết định tiếp tục sự nghiệp.

Bây giờ khoảng cách giữa hắn và Mục Giản càng lúc càng gần, tình cảnh chẳng khác nào đi trên dây!

Vừa hay, bên Thái Tử truyền tới, mấy ngày gần đây thân thể Thái Tử không khoẻ. Không cần hắn tới vẽ tranh nữa.

Lý Đức Tráng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhân cơ hội này, ra khỏi Đông cung tìm Thương Ân uống rượu.

Thương Ân mang tới cho hắn một tin tốt.

“Có một kẻ có tiền muốn thuê ngươi vẽ tranh riêng cho hắn, hắn đã trả một thỏi vàng làm tiền đặt cọc.”

Lý Đức Tráng nhìn nén vàng trên bàn kia, trong lòng phiền muộn.

Sao mà vàng này lại giống đống vàng hắn mới mất vậy…

“Ra tay hào phóng vậy sao?”

Thương Ân gật đầu: “Ta thấy cũng đúng thôi. Dù sao thì vẽ tranh thông thường cũng an toàn hơn tranh này của ngươi. Chỉ là người nọ…”

“Người nọ làm sao vậy?”

“Người nọ muốn vẽ tranh nam nhân ở bên nhau.”

Con mẹ nó!

Ta không bỏ của chạy lấy người được phải không?!

Thương Ân nhìn mặt hắn có vẻ khó xử. Y cảm thấy thật buồn cười, Lý Đức Tráng còn từng làm tiểu quan, chỉ là vẽ tranh mà thôi, vậy mà cũng làm khó hắn sao? Chẳng lẽ là do vị chủ tử kia quản nghiêm quá? Không cho hắn vẽ?

Ngay lúc Thương Ân còn đang nghi hoặc, Lý Đức Tráng đã mở miệng, “Tất cả mọi người ở đây, có phải đều như vậy hay không?”

“Hả?”

“Tất cả đều chỉ thích nam nhân, không thích nữ nhân?”

Thương Ân kinh ngạc: “Cũng không phải như vậy! Chủ yếu là do trong cung đồn đại Thái Tử điện hạ thích nam nhân, mọi người mới cảm thấy mới mẻ thú vị mà bắt chước theo. Vậy nên người thích mấy thứ này mới nhiều hơn, người bình thường tất nhiên không như vậy!”

Lý Đức Tráng hừ lạnh.

Nguồn gốc của mọi tội lỗi!

Hắn chống cằm nghĩ ngợi: “Căn nhà của ta sao rồi?”

Thương Ân vỗ ngực bảo đảm với hắn: “Cũng sắp ổn thỏa rồi, chỉ đợi tiền của ngươi thôi.”

Thương Ân đã thoát được mối hôn sự kia, tuy đúng là y trở về nhà, nhưng người nhà không cho y nhiều tiền như xưa nữa. Trên người y cũng không có nhiều ngân lượng, không thể ứng cho hắn quá nhiều tiền.

Lý Đức Tráng đẩy thỏi vàng qua cho y.

“Lấy cái này dùng tạm đã, ngày mai ta sẽ mang tranh tới cho ngươi.”

Thương Ân nhanh chóng nhận lấy.

“Về sau ngươi muốn ra ngoài sống sao?”

Lý Đức Tráng gật đầu, hắn nhấp một ngụm trà.

“Không sai! Sau này ta không chỉ muốn ra ngoài sống, còn muốn cưới thật nhiều thật nhiều vợ!”

Thương Ân kinh ngạc.

Chuyện này…

Hắn…

Không phải đoạn tụ sao?!

Lẽ nào!

Trừ khi!

Hắn bị người ta ép buộc!

Chứ thực lòng vẫn thích nữ nhân?!

Thương Ân thương cảm vô cùng, ánh mắt nhìn về phía Lý Đức Tráng không khỏi có thêm đôi chút đồng cảm.

Lý Đức Tráng: ?

Thái Tử bị ốm vài ngày liên tiếp, nằm liệt một chỗ. Người tới Đông cung thăm hỏi càng lúc càng nhiều lên. Ngay cả Hoàng Thượng cũng hạ chỉ, lệnh cho Thái Tử ở Đông cung tĩnh dưỡng.

Khi thái giám tới truyền chỉ, còn mang theo một câu khẩu dụ.

Nói Thái Tử đừng làm loạn với mấy tên nam nhân trong hậu viện nữa.

Điều này khiến Lý Đức Tráng cảm thấy nhẹ nhõm.

Kỳ nghỉ dài hạn tới rồi!

Hắn nhanh chóng lên kế hoạch vẽ tranh cho khách hàng ngoài cung, vẽ xong thì nhờ người giúp mình đưa ra ngoài. Thường xuyên qua lại với vị khách đó, túi tiền nhỏ của hắn lại đầy như trước.

Đang trộm tính kế chuồn ra khỏi cung lần nữa, Thương Ân lại mang tới cho hắn một tin dữ.

Căn nhà hắn mua vẫn luôn bỏ trống, bị một đám trộm cắp lợi dụng, biến nơi đó thành chốn buôn phấn bán hương.

Sự tình bại lộ, nơi đó bị quan phủ tra xét! Cho dù có muốn trả lại cho hắn, theo đúng quy trình, cũng phải mất rất nhiều thời gian!

Sét đánh giữa trời quang!

Từ lúc hắn xuyên vào cuốn sách này, không có lấy một việc nào thuận lợi!

Nguyên chủ không hổ là nhân vật chết trong ba dòng!

Vận khí đỉnh ghê!

Lý Đức Tráng tức giận mà đầu đau như búa bổ, còn không nhận ra Mục Giản bước vào phòng. Mãi đến khi có hai ngón tay áp lên huyệt thái dương, hắn mới nhận ra có ai đó chạm vào mình mà ngẩng đầu, trông thấy Mục Giản thì không khỏi sửng sốt.

“Điện hạ!”

Mục Giản xoa thái dương cho hắn, hắn giống như mèo con mà khoan khoái híp mắt.

“Lý thị vệ lại làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là chút chuyện phiền phức thôi.”

“Bởi vì không thể tới chỗ của Thái Tử ca ca nên mới phiền lòng sao?”

“Không phải.”

“Vậy thì là chuyện gì?”

“Không có gì.” Là chuyện không thể nói mà thôi.

Mục Giản thở dài, bàn tay day huyệt thái dương cho Lý Đức Tráng chậm dần rồi ngừng lại, đặt lên ngực trái Lý Đức Tráng. Lý Đức tráng hoảng sợ, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Hắn nghe thấy giọng Mục Giản vang lên từ đằng sau

“Tim Lý thị vệ đập thật nhanh, bởi vì phiền muộn sao?”

Lý Đức Tráng nhắm mắt lại, hắn cảm thấy mình mình phản ứng hơi quá.

Quả nhiên cũng đã được một thời gian dài.

Hắn biết Mục Giản có thể là gay, cho nên vẫn luôn hạn chế tiếp xúc thân mật với y.

Nhưng trên thực tế, ngoài lần trước thân mật quá độ, giữa bọn họ không hề có bất cứ hành động nào vượt giới hạn.

Hẳn là do hắn nghĩ nhiều rồi.

Đầu! Óc! Dơ! Bẩn!