Chương 17: Một mũi tên trúng hai con nhạn

Trong bóng đêm, có hai con ngựa dần dần tiến đến, cả hai người trên lưng ngựa đều cầm đuốc, tạo thành một vùng sáng nho nhỏ.

Nghe thấy câu “Chắc chắn là Cửu điện hạ tới” kia, đám người bước ra ngoài càng lúc càng đông.

Trong đám người, một tên tiểu quan vóc dáng thấp bé nhận ra người trên ngựa, lập liền ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

“Huynh trưởng!”

Người trên lưng ngựa người nhảy xuống, kéo thiếu niên vừa chạy tới vào trong l*иg ngực, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới. Khi nhận ra tiểu quan đó chỉ là mặt hơi bẩn chút, quần áo cũng hơi xộc xệch, không hề có bất cứ vết thương nào, người đó mới yên lòng.

“Tiểu Hoài không sao là tốt rồi.”

Lý Hoài ôm lấy eo Lý Ngọc: “Làm đệ sợ muốn chết! Đệ còn tưởng rằng huynh không ra ngoài được!”

Lý Ngọc vỗ lưng an ủi Lý Hoài, hắn đưa mắt ra hiệu với Mục Giản đang ngồi trên lưng ngựa. Sau đó hắn giơ tay, một chưởng đánh ngất đệ đệ ruột của mình.

Mục Giản giơ tay.

Giọng nói của người thiếu niên, dường như được ngâm trong hồ băng, lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

“Gϊếŧ.”

Khi Mục Giản trở lại Tây Khóa Viện, y đứng ở của kiểm tra trên người mình một chút, sau khi chắc chắn không có vết máu nào, mới đẩy cửa phòng Lý Đức Tráng mà bước vào.

Lý Đức Tráng đang ngủ lim dim, chợt bị tiếng mở cửa làm cho bừng tỉnh, hắn sợ hãi ngồi dậy, hãy còn đang kinh hồn bạt vía đã bị Mục Giản lao vào lòng.

“Lý thị vệ…”

Y mở miệng, giọng lí nha lí nhí.

“Sao vậy? Có chuyện gì? Không phải điện hạ đi bắt người cho Thái Tử điện hạ sao? Bị thương rồi có phải không?”

Mục Giản nép trong l*иg ngực hắn chậm rãi ngẩng đầu, khóe mắt đỏ hoe.

“Những người đó… những người đó… Không muốn trở về, liều chết chống trả, vậy nên đều… chết cả rồi…”

Lý Đức Tráng như bị sét đánh.

Mấy tiểu quan trong hậu viện, hắn biết rõ từng người một.

Ngoại trừ tên mới tới không muốn bỏ trốn là Lý Đức Tráng chưa từng thấy. Những người khác hắn đều đã gặp rồi!

Bao nhiêu người như thế, hãy còn đang sống sờ sờ.

Chẳng bao lâu đã chết hết!

Quả nhiên ở thời đại này, mất mạng cũng chỉ là chuyện cỏn con, lúc nào cũng có thể xảy ra.

Mục Giản nhỏ giọng: “Ta sợ quá!”

“Điện hạ đã trông thấy cảnh chém gϊếŧ sao?”

“Ừm…”

“Không sao rồi, không sao rồi.”

Lý Đức Tráng vỗ lưng y, rõ ràng hắn cũng đang kinh hồn táng đảm, thậm chí còn thấy hơi buồn nôn, còn dang tay an ủi Mục Giản nhỏ tuổi hơn mình.

Mục Giản: “Ta sợ quá, Lý thị vệ… Đêm nay ta có thể ở lại đây với ngài không?”

Mục Giản ngẩng đầu.

Dưới ánh trăng, đôi mắt y đỏ hoe, giàn giụa nước mắt.

Lý Đức Tráng dịch đầu vào phía trong, chừa cho y nửa cái giường:

“Đương nhiên là được, hôm nay ta sẽ ở bên cạnh điện hạ.”

Mục Giản kéo ống tay áo của Lý Đức Tráng, mặt mày ủ rũ, như đang phải chịu một cú sốc nặng nề.

Khi Lý Đức Tráng nằm xuống, y vùi đầu vào ngực hắn, nhỏ giọng hỏi có thể ôm hắn ngủ hay không.

Lý Đức Tráng thở dài một hơi.

Hắn thầm mắng Thái Tử trăm ngàn lần, sau đó ôm lấy Mục Giản.

Dù sao cũng chỉ là một đứa bé…

Ngày hôm sau, thân binh đứng đầu tới bẩm báo sự việc cho Thái Tử.

Đêm qua bọn họ lùng bắt trong kinh thành, phát hiện tên trộm trong một miếu hoang, đám người kia trốn mãi trong miếu không chịu ra ngoài, không còn cách nào, bọn họ đành phải gϊếŧ chết.

Thái Tử đáy mắt lạnh lùng.

Đây là kết cục của kẻ phản bội gã!

Thân binh đó lại nói: “Đêm qua khi lùng bắt, phát hiện trong tiệm sách của Thương gia có mấy thứ da^ʍ uế, đã tịch thu và thiêu hủy toàn bộ, chờ Thái Tử điện hạ xử lý.”

“Thương gia…”

Thái Tử cười nghiền ngẫm:

“Lão Cửu thật là được việc, dẫn theo vài người đi bắt tiện nhân bỏ trốn, vậy mà còn có thể nắm được nhược điểm của Thương gia.”

Thương gia chính là nhà làm ăn buôn bán lớn nhất kinh thành.

Nắm được nhược điểm của Thương gia, đồng nghĩa với việc bắt chẹt được Thương gia.

Chưa nói đến chuyện khác, bòn rút chút tiền của nhà đó đúng là không thành vấn đề.

Thái Tử vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón tay mình, gã nở nụ cười lạnh lẽo: “Ta nhớ rõ tiệm sách của Thương gia là do một thiếu gia trẻ tuổi anh tuấn nhà họ cai quản.”

Lý Ngọc gật đầu.

“Thưa vâng!”

Thái Tử lấy chén thuốc ở đầu giường, cười bảo:

“Bắt đi, để Thương gia đem bạc tới đây chuộc công tử nhà bọn họ.”

Lý Ngọc lĩnh mệnh, lui xuống.

Khi hắn đi ra ngoài, vừa hay chạm mặt Mục Giản tới thăm Thái Tử. Hai người đi lướt qua nhau như không có gì.

Nhưng trong nháy mắt lướt qua đó, môi Lý Ngọc mấp máy nói vài từ, giọng hắn rất nhỏ, sau đó hai người lướt qua nhau.

Mục Giản bước vào tẩm điện của Thái Tử.

Lý Ngọc nghe thấy từ trong tẩm điện truyền ra tiếng Thái Tử cười lớn.

“Cửu đệ, tới đây! Mau ngồi xuống! Chuyện lần này đệ giải quyết rất gọn gàng! Đệ muốn cái gì, mau nói với hoàng huynh! Ta sẽ thưởng cho đệ!”

Thương Ân ở trong nhà lao một thời gian, khi y được người trong nhà dùng tiền chuộc ra ngoài, bệnh tình của Thái Tử đã bình phục.

Bây giờ vào lúc mùa xuân đẹp nhất.

Thái Tử khỏe lại, gã cảm thấy bản thân cũng “được” rồi, kêu hạ nhân đi tới hậu viện nói với tên tiểu quan duy nhất ở đó, bảo rằng hôm nay Thái Tử muốn “dùng” hắn, dọa hắn không hề nhẹ.

Người còn lại đó là một thiếu niên mà mấy vị quan dưới trướng Thái Tử nhặt được từ trong đám nạn dân.

Hắn có vẻ ngoài thanh tú, trước nay chưa từng làm chuyện đó với nam nhân. Nếu chỉ sợ hãi chuyện này thôi thì không nói, lần trước hắn còn nghe được chuyện các tiểu quan bị gϊếŧ sạch, hoảng loạn đến cùng cực.

Hắn muốn trốn đi, nhưng lại sợ bị bắt về, bị xử tử.

Không trốn, hắn cũng sợ hãi khôn nguôi.

Hắn chần chờ đứng ở cửa viện hồi lâu, lại trông thấy một thiếu niên vô cùng anh tuấn, nghiêng đầu tò mò mà đánh giá, trái tim đập hẫng một nhịp.

Đang tính quay về chỗ cũ thì thiếu niên kia mở miệng nói chuyện.

“Ngươi là người hầu hạ Thái Tử điện hạ đêm nay sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy sao ngươi còn chưa chuẩn bị?”

“Ta… Ta…” Ta không muốn đi…

Thiếu niên đi đến trước mặt hắn, đôi tay chắp đằng sau lưng, ghé sát vào người hắn, thiếu niên nhìn hắn: “Ngươi sợ à? Nhưng nếu như ngươi không chuẩn bị sẵn sàng, Thái Tử điện hạ sẽ tức giận.”

“Hả? Này, ta… ta nên làm cái gì bây giờ đây?”

“Người đưa ngươi tới đây không dạy ngươi sao?”

Khuôn mặt của tiểu quan đỏ lựng, tiếng nói cực nhỏ, cực thấp.

Hắn cảm thấy dưới ánh mắt trong trẻo của người thiếu niên kia, tất cả dơ bẩn và xấu xí đều bị lộ ra sạch sẽ.

“Dạy…”

“Thôi được rồi.”

Giọng điệu thờ ơ của thiếu niên đó làm hắn khá kinh ngạc.

Ở chốn Đông cung này, bất kể là cung nữ hay thái giám, khi biết thân phận của hắn đều sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, khinh thường hoặc là tò mò.

“Ngươi chờ ta một chút.”

Người thiếu niên nói xong những lời này thì vội vàng chạy đi, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng.

Hắn đứng tại chỗ đợi một lát, đợi nửa ngày mới thấy thiếu niên đó quay lại, chạy đến trước mặt hắn và nói: “Đưa tay ngươi đây.”

Hắn vươn tay ra.

Lòng bàn tay được đặt cho một cái hộp nhỏ.

“Tranh này vẽ cảnh ở chỗ đó, cứ nhìn trong tranh, làm theo như vậy, chờ tới khi Thái Tử điện hạ chạm vào ngươi, ngươi sẽ không cảm thấy đau.”

Tiểu quan kinh ngạc một chút, bỗng chốc hiểu ra đây là cái gì.

Hộp này cầm nóng phỏng tay!

Hắn phải kiềm chế hết sức mới không ném hộp tranh sang một bên.

Hắn cảm thấy dơ bẩn!

Cảm thấy khó chịu!

Nhưng vừa ngẩng đầu, lại trông thấy hàng lông mày và mắt cong veo, thiếu niên tươi cười rạng rỡ, hắn biết người nọ chỉ muốn giúp mình mà thôi. Trong lòng nhất thời trở nên ấm áp vô cùng.

“Cảm ơn ngươi…”