Quý Nguyên nhìn về phía anh trai, không biết phải làm sao.
Quý Dương nhảy từ trên ghế xuống, hầm hừ nói một câu.
“Bởi vì con hư, đánh nhau với bạn khác.”
Lần này dì ấy chắc chắn sẽ không thích bọn họ nữa.
Quý Dương chạy đến thư phòng, Quý Nguyên xoắn ngón tay cẩn thận giải thích.
“Anh con không hư, là bạn kia nói xấu bọn con trước.”
Tống Thời Hạ hỏi rõ sự việc.
Lúc đó mấy đứa trẻ so sánh cha mẹ với nhau, hai cậu nhóc này chỉ có ba, luôn bị những lời bàn tán vô tâm của bạn học tổn thương, hoàn cảnh giống hệt cô khi còn bé.
Tống Thời Hạ xoa đầu cậu bé.
“Dì tin anh trai con không phải bé hư.”
Gương mặt ngây thơ của Quý Nguyên đầy vẻ mong đợi: “Dì sẽ trở thành mẹ chúng con ạ?”
Tâm trạng của Tống Thời Hạ bỗng trở phức tạp, dẫn cậu bé ngồi xuống sô pha.
“Phải, dì sẽ cùng các con trưởng thành.”
Lúc trước, cô cảm thấy làm mẹ kế, không phải sinh con cũng rất tốt, hiện giờ lại thương cho đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện này.
Quý Nguyên mừng rỡ vô cùng: “Sau này con cũng có mẹ rồi! Tiểu Phương sẽ không nói con là bị nhặt về nữa.”
Tống Thời Hạ mềm lòng ôm lấy cậu bé:
“Khi nào con muốn đi học lại? Đến lúc đó dì sẽ đưa con và anh trai đi học, để tất cả bạn học đều biết con có mẹ nhé.”
Quý Nguyên xấu hổ nhào vào lòng cô.
“Con không biết, con muốn đi học với anh trai.”
Nếu như ba của hai cậu bé này không hy sinh thì bọn chúng nhất định sẽ là đối tượng khiến các bạn học khác trong trường mẫu giáo phải ghen tỵ.
Khi cô còn bé, cha mẹ đều tái hôn không cần cô nữa, cô nhận hết mọi sự chế giễu ở trường.
Vẫn may cô còn có người bà cực tốt cùng sống nương tựa lẫn nhau.
Cô cũng trải qua chuyện như vậy, nên không muốn hai đứa trẻ này cũng bị như thế.
Hôm qua thím Phùng cho cô một miếng đậu hũ, vẫn còn để trong tủ lạnh, đúng lúc có thể dùng để nấu canh cá.
Hai đứa bé không thể ăn cá, vậy ăn đậu hũ cũng được, cũng có dinh dưỡng mà.
Buổi trưa Tống Thời Hạ nấu canh cá, cô lục túi ra thì thấy thím Phùng có cho mình su hào và bắp cải.
Trong nhà đã có sẵn bột mì, không còn dầu ăn ăn nên cô thả tóp mỡ còn thừa lại, lúc nấu cũng tỏa ra mùi thịt thơm lừng.
Tống Thời Hạ lại tìm thấy củ cải, quyết định gói bánh bao nhân miến và tóp mỡ.
Bánh bao nhân miến củ cải với bánh bao nhân miến bắp cải, đậu hũ dùng để hầm canh cá nên cô không làm bánh bao nhân miến đậu hũ nữa.
Mỗi loại cô làm mười cái, như vậy có thể ăn một tuần không cần đến căn tin mua bữa sáng.
Còn một tuần sau làm tiếp hay mua sẵn bánh quy để trong nhà thì để tính sau vậy.