Chương 33: Vợ Chồng Giáo Sư Tạ

Trở thành người nhà của giáo sư thì phải qua lại giao thiệp với những nhà khác.

Những người khác ỷ vào việc quen biết bà, tới nhà kho căn tin lấy không đồ, nhưng bà có thể làm gì đây?

Đúng là không bằng đồng chí Tiểu Tông từ dưới quê lên nữa.

Nhà họ Phùng chỉ sinh mỗi mình Phùng Liên thì mẹ của bà đã mắc bệnh qua đời, cha bà muốn tìm một người về ở rể.

Nhưng tìm người ở rể trong thôn không dễ chút nào, nhất là mấy nhà đàng hoàng khá giả.

Thế là hơn 20 tuổi bà vẫn chưa lấy được chồng, về sau hai cha con bà mới nhìn trúng giáo sư Tạ tứ cố vô thân.

Giáo sư Tạ khi đó cảm thấy mình không còn hy vọng quay về thành phố nữa, cha mẹ ruột cũng đã qua đời, nản lòng thoái chí nên cũng kết hôn với Phùng Liên.

Sau này thi đại học khôi phục, ông cũng được phục chức.

Ông cũng không làm theo mấy thanh niên trí thức khác, vứt bỏ người vợ tào khang ở quê.

Ông cụ Phùng có ơn nặng như núi với ông, nên ông đã dẫn Phùng Liên cùng về thành phố.



Lúc đi cha vợ nói ông không còn là ở rể nữa, con cái có thể theo họ ông, yêu cầu duy nhất chính là không được phụ bạc Phùng Liên.

Bao năm nay Phùng Liên sinh cho ông một gái hai trai.

Mặc dù hai người không có những chuyện lãng mạn gì, nhưng cũng đã trở thành người thân có thể dựa dẫm nương tựa với nhau.

Giáo sư Tạ lắc đầu.

“Ông đó, nhìn ai cũng thấy tốt cả, nếu đồng chí Tiểu Tống có nhiều ưu điểm như thế, tại sao lại đi làm mẹ kế cho người ta chứ?”

Phùng Liên trừng ông một cái:

“Canh gà hầm nấm tối nay ông ăn nhiều nhất, nấm là đồng chí Tiểu Tống người ta tặng cho tôi.

Đồ khô đắt cỡ nào chứ, muốn mua còn phải nhờ vả quan hệ đấy.”

Giáo sư Tạ xấu hổ nói:

“Được rồi, tôi không nói nữa, bà mới gặp mặt một lần đã bị người ta mua chuộc rồi, tôi còn có thể nói gì được đây.”



Phùng Liên xếp quần áo:

“Hôm nay cháu tôi cho tôi mấy con cá, tôi định chia cho cô bé. Cô bé tặng tôi không ít nấm khô với táo.

Ông còn ăn hết nửa quả táo của Tiểu Ngư, ông nói xem ông kìa, sao suốt ngày cứ giành đồ ăn của con thế?”

Giáo sư Tạ xấu hổ vô cùng:

“Tôi cũng đâu ngờ táo đó lại ngon như thế, cô ấy mua ở đâu thế nhỉ? Bà hỏi xem mua ở đâu rồi mua một ít về đi, đâu phải nhà mình không ăn nổi táo.”

Phùng Liên lườm ông:

“Ông thấy nhà mình có cái nào không dùng đến tiền? Tiền lương của ông với tôi cộng lại còn không đủ đóng tiền học cho mấy đứa nhỏ đấy.”

Liên quan tới chuyện chi tiêu trong nhà, giáo sư Tạ nghe đến đau hết cả đầu: “Được rồi được rồi, bà nói đúng, mọi chuyện đều nghe lời bà hết.”

“Tôi cũng muốn mua táo vậy, nhưng đây là đồng chí Tiểu Tống mang từ dưới quê lên, ông còn mặt dày hỏi xin được à?”

Đúng là không tiện thật.